Khi tôi của lúc đó nghĩ ra ý tưởng này, tôi đã phải xuýt xoa vì sự lanh trí của mình.
Nhưng sau một thời gian, tôi cảm thấy hổ thẹn. Tôi thực sự có chút do dự xem có nên làm vậy không.
Trong cơn ngập ngừng, tôi theo Ji Shang đến Thượng Hải. Tiếp đó, khi cuộc hẹn gặp với Ji Shang bất thành, tôi xông vào văn phòng của hắn, bị bỏ mặc cả buổi sáng lạnh lẽo và chỉ kiếm được một hộp cơm trưa. Cuối cùng dưới sự thôi thúc của tham vọng và nỗi bất bình tột độ trong tim, tôi đã làm một chuyện khiến tôi vô cùng hối hận, và có thể là một quyết định mà tôi sẽ hối hận trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Tôi kiên nhẫn giữ bình tĩnh cả một đêm, sáng hôm sau, tôi để lại lời nhắn cho thư ký của Ji Shang: “Cô Thẩm sẽ đến Thượng Hải vào sáng mai, muốn mời ngài Ji gặp mặt một lát vào buổi tối. “
Tôi nóng lòng đợi Ji Shang gọi đến, khi Ji Shang gọi, tôi lại lo lắng nhìn điện thoại nhấp nháy nhưng không nhấc lên nghe.
Vào buổi chiều, sau khi Ji Shang gọi đến lần thứ N, tôi giả vờ chậm rãi ung dung nói chuyện qua điện thoại với Ji Shang.
“Đúng, sáng sớm ngày mai Thẩm Tổng sẽ đến... Đâu có, chỉ là ngồi chút thôi... Có lẽ vậy, Thẩm Tổng và tôi đều có chuyện muốn ngài Ji hiểu... “
Sau khi cúp điện thoại, tôi tắt tắt máy, đi ngủ. Trước khi đi ngủ, tôi tìm cho mình một lý do, một câu: cáo mượn hổ gầm.
Tôi lôi Thẩm Phương ra giả làm hổ để dọa người mà thôi, không tính là tôi lợi dụng chị. Với mối quan hệ thân mật của chúng tôi, đây chỉ là một ân huệ nhỏ, chị có lẽ, không, là chắc chắn sẽ giúp tôi. Đây lại là một sai lầm khác của tôi, coi đó là điều hiển nhiên khi tưởng rằng chị sẽ bằng lòng dốc sức cho tôi vì chị yêu tôi.
Sáng hôm sau, tôi ra sân bay đón Thẩm Phương, chúng tôi đã xa nhau gần hai tháng. Sự phấn khích khi gặp gỡ và sự thôi thúc chỉ có ở những người trẻ tuổi đã khiến tôi quên đi những điều trần tục chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi. Tôi mừng rỡ ngồi trên chiếc Benzon do anh A phái tới, lái về khách sạn.
Anh A vẫn thuê hai phòng tiêu chuẩn một cao một thấp cho chúng tôi. Đương nhiên, căn phòng đơn do anh A thuê cho tôi vẫn chỉ để trưng cho có.
Khi trái tim tôi gợn sóng trên cơ thể Thẩm Phương bằng tất cả nhiệt huyết sục tôi, khi tôi nán lại trên mái tóc và làn da quyến rũ của chị, khi những ngón tay của Thẩm Phương chạm lên mặt tôi và mang đến cho tôi làn sóng dập dềnh, tôi thực sự có thể cảm thấy rằng tôi rất thích chị, và tất nhiên, chị rất yêu tôi.
Sau khi tôi ôm Thẩm Phương và thủ thỉ cho chị nghe về những tâm tư tháng ngày xa cách, khi tôi đang nghĩ cách nói chuyện đó cho Thẩm Phương và thuyết phục chị tham dự bữa tiệc tối nay, lên mặt giả làm hổ doạ Ji Shang chết khiếp cho tôi. Thẩm Phương, bỗng dưng hỏi: “Cảnh Minh, chị hỏi em một chuyện, em có thể nghiêm túc trả lời chị được không?”
Tôi cười và nói: “Chị hỏi đi, chị hỏi gì em cũng có thể trả lời.”
Thẩm Phương cười, vuốt ve cằm tôi một lát: “Đồ xỏ lá... Chà, chị muốn biết, em có biết một người tên là Ji Shang không?”
Nghe thấy lời này, tôi lập tức đần ra, bàn tay vốn đã không ngoan ngoãn đặt trên người Thẩm Phương cũng khựng lại. Tôi nghĩ một lúc, trả lời qua loa: “Em biết chứ, không phải chị đã dẫn em đi làm quen người đó hay sao.”
- --------
11-01-2007 - 4:02:51
Đi chơi, quay lại viết tiếp, hê hê
Đeo một chiếc đồng hồ giống của chị, cùng nhau đón chào năm mới.
Luv With TP
- --------
Thẩm Phương đưa tay lên chạm vào những sợi tóc trước trán tôi: “À.” Chị chỉ nói mỗi vậy. Tôi có thể nghe ra hàm ý của Thẩm Phương, chị đang đợi tôi thật thà nói thẳng, nhưng tôi lại nghĩ, nhỡ như chỉ là do tôi chột dạ mà nói hết ra thì sao, chị chỉ đang hỏi vu vơ thôi mà.
Vì vậy, trong lòng tôi mang ý nghĩ xấu xa, giả vờ vỗ vai Thẩm Phương, để mặc tay chị nhẹ nhàng vén tóc tôi lên và chạm vào má, hình như tôi còn mỉm cười với chị. Còn chị, từ đầu đến cuối vẫn mang nụ cười nhàn nhạt trên môi, chỉ nhìn tôi mãi.
Sau khoảng thời gian im ắng kéo dài, sự tĩnh lặng giữa chúng tôi dường như đã biến thành một sự bất thường quỷ dị. Cuối cùng, tôi bắt lấy những ngón tay đang nghịch mái tóc tôi, không nhịn được mà hỏi: “Chị, chị muốn biết điều gì?” Khoé miệng Thẩm Phương hơi động đậy, giống như đang cười: “Em muốn nói cho chị điều gì?”
Có lẽ tôi đã bị tính khí nóng nảy chế ngự do sợ hãi: “Chẳng có gì để nói với chị.” Tay Thẩm Phương rốt cuộc cũng khựng lại trên tóc tôi, tôi tuyệt vọng nhìn chằm chằm lên trần nhà, tôi rất sợ chỉ cần không cẩn thận sẽ bị hớp hồn bởi mắt chị, nếu thế, tôi chỉ còn cách chào thua.
Tôi nhớ có lần Thẩm Phương từng nói đùa với tôi rằng chị sẽ dùng “mỹ nhân kế” để đối phó với tôi, tôi nghĩ, chiêu thức này vô cùng hiệu quả đối, vì vậy, đừng nhìn chị nữa.
Khi tôi đang mải suy nghĩ lung tung, thì bên tai truyền đến giọng nói của Thẩm Phương: “Chị đi tắm đây.”
Tôi vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tôi nghe có tiếng đóng cửa và có tiếng nước chảy yếu ớt.
Đầu óc tôi rối bời, có quá nhiều thứ vụt qua trong đầu tôi như đoàn tàu hỏa, tôi còn nghĩ đến cả việc khi tôi đi thăm Bảo tàng Khoa học và Công nghệ hồi học tiểu học, có một nữ giáo viên đã tiến lên sờ cỗ máy cảm biến tĩnh, mái tóc dài của cô ấy đã bị giận điện đến nỗi bù xù chỉa ra khắp nơi.
Tôi không biết mình đã quẩn quanh như thế này bao lâu, khi Thẩm Phương đi ra, tôi đứng dậy, không dám nhìn chị, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Dưới vòi hoa sen, tôi ngồi trên mép bồn tắm, mặc kệ làn nước chảy xuống từ trên đầu, sự mơ màng trong tầm mắt đã khiến tôi nhìn thế giới với một màu trắng loà.
Tôi đột nhiên sợ Thẩm Phương, tôi không biết phải nói với chị như thế nào, phải đối mặt với chị ra sao. Tôi không muốn nói dối chị, nhưng tôi cũng không muốn cho chị biết chuyện riêng tư của tôi. Nhưng trông chị có vẻ như cái gì cũng biết. Bình thường nhìn tôi có vẻ như cái gì cũng rõ, nhưng ngay lúc đó tôi đã bị kính chiếu yêu đánh bật về nguyên dạng. Dáng vẻ tôi ngồi bên mép bồn tắm đó chắc chắn trông rất đần độn.
Cuối cùng, hình như Thẩm Phương vẫn là người chừa đường cho tôi chạy, chị gọi tôi từ bên ngoài cửa, hỏi tôi tại sao ở trong đó lâu như vậy. Thế là, lúc đó tôi mới vội vàng lấy máy hong khô người, ủ rũ bước ra khỏi phòng tắm, sau đó lập tức ngồi lên ghế sofa, liếc nhìn Thẩm Phương, chị đang nằm nghiêng trên giường nhìn tôi. Thấy tôi nhìn chị, chị bỏ thứ đồ trong tay xuống và đứng dậy đi tới. Tôi vội vàng cúi đầu xuống
Thẩm Phương bước đến gần, ngồi xuống tấm thảm trước mặt tôi và ngẩng đầu lên nhìn tôi. Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy tồi tệ cho chị.
Tôi tránh né, cuối cùng không nhịn được mà mắng chị: “Em không làm gì có lỗi với chị, tại sao chị cứ nhìn em như ăn trộm vậy?”
Thẩm Phương không trả lời, chị chỉ nhìn tôi, ánh mắt của chị rất lạ, nhưng tôi không có tâm trạng đâu mà quan tâm nhiều đến thế, bèn dựa lưng vào ghế sofa, cảm thấy mình quá mức bị động, nên tôi đã suy nghĩ rất lâu, sau đó nói: “Thẩm Phương, có phải chị đang điều tra em?”
Tôi không nghe thấy câu trả lời của Thẩm Phương, chỉ nghe thấy tiếng chị thở ra một hơi dài.
Dần dần, tôi thấy chị đứng dậy quay trở lại bên giường, men theo mép giường rồi ngồi xuống. Hình như chị phải mất rất lâu mới điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó, nói với giọng điệu chậm rãi và bình tĩnh: “Em có biết Ji Shang là người như thế nào không? Em có biết trước đây chú ấy làm ăn như thế nào không?”
Tôi có chút mất kiên nhẫn với những màn giảng kiểu cố vấn của chị, tôi trả lời thẳng mà không chút khách sáo: “Em biết.”
“Em biết mà em vẫn giới thiệu bố cho chú ấy?” Nghe có vẻ Thẩm Phương đã nâng tông giọng lên cao hơn, nhưng vẫn giữ ở mức độ lịch sự nhất định.
Nhưng, sau khi nghe Thẩm Phương dường như đã biết rõ mọi thứ về tôi, tôi không thể giả vờ kiềm chế như thường lệ được nữa. Tôi nhảy dựng lên, nói bằng chất giọng run run, chỉ vào Thẩm Phương quát lớn: “Chị, chị, chị dựa vào cái gì mà điều tra em? Chị nói xem, chị dựa vào cái gì?”
Nhìn thấy bộ nổi giận lôi đình của tôi, Thẩm Phương kiềm chế không muốn lên giọng tranh cãu với tôi, chị chỉ ngẩng đầu lên rồi cố ý hạ giọng, nói: “Chị không điều tra em, không muốn điều tra em, nhưng em cứ tỏ ra thần thần bí bí, cũng không quay về Anh, cũng không chuyên tâm lo lắng việc học. Bây giờ em suốt ngày gây rối cùng người đó, cuối cùng là em đang diễn kịch với bố cho Ji Shang, hay em thậm chí còn không biết mình đã bị lừa?”
Tôi lập tức tiếp lời ngay: “Chuyện này không cần chị lo, sau này em sẽ giải thích cho chị, nhưng vì mọi người đã đồng ý, nên tối nay chị đi gặp Ji Shang với em.”
“Chị không đi. Chị đi làm gì?” Thái độ của Thẩm Phương rất kiên quyết.
Thành thật mà nói, khi tôi nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Phương, tôi có chút buồn. Trong tiềm thức tôi cảm thấy Thẩm Phương không hề tin tôi.
Nghĩ đến đây, tôi cười nhạt vài cái, sau đó quay mặt lại, đối diện với Thẩm Phương với không chút xấu hổ như thể bản thân đã phải chịu rất nhiều oan ức. Tôi nói với chị: “Chị có tin em không?”
Thẩm Phương không trả lời. Tôi lại cười nhạt: “Nếu chị tin em, thì đừng hỏi em nhiều như vậy nữa, tối nay đi ăn cơm với em, còn những chuyện khác, sau này em sẽ giải thích cho chị.” Tôi nói xong, im lặng một lúc, nhỏ giọng mà nói nhanh, tôi nói: “Coi như giúp em một ân huệ.”
Thẩm Phương không nói gì nữa, nhưng cả buổi chiều chị cứ như giận dỗi không để ý đến tôi. Ban đầu tôi định dỗ dành chị, nhưng càng nghĩ lại càng thấy mình chẳng làm gì chị, có nhất thiết phải báo cáo mọi chuyện cho chị không? Hơn nữa, việc tôi muốn kiếm chút tiền không phải vì chị, nhưng, khi nhìn vẻ hẹp hòi của chị, nghĩ chị coi tôi như một kẻ hợm hĩnh không từ bất cứ thủ đoạn nào, tôi đã dứt khoát bỏ ra ngoài.
Tôi ra ngoài đi dạo một vòng, mua một bao thuốc và hút hai hơi ngoài cửa tỏ vẻ trầm mặc, đến hàng sách, mua một tập báo buổi tối ngày hôm đó, rồi mới loạng choạng trở về khách sạn.
Lúc tôi bước vào cửa, Thẩm Phương đã thay quần áo cho bữa tối, nhưng chị không nói chuyện với tôi.
Tôi thấy chị vẫn còn giận, nên lờ chị đi như một ông lớn, tôi nghĩ, nếu trong chuyện này tôi sai thì tôi sẽ xin lỗi, nhưng nếu đúng, tôi tuyệt nhiên sẽ không nhường. Ngàn vạn phần đừng chiều hư chị trên những vấn đề nguyên tắc, nếu không chị sẽ ngày càng ngồi lên đầu tôi.
Chúng tôi ngồi lên xe lái đến khách sạn mà chúng tôi đã đặt. Trên đường đi, tôi chỉ nghĩ về việc làm thế nào để dọa Ji Shang khi tôi gặp hắn, làm thế nào để vừa lịch sự lễ nghĩa, mà vẫn có thể khiến hắn can tâm tình nguyện nôn tiền ra cho tôi.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng cảm thấy tay mình nóng lên, tôi nhìn xuống, thì thấy những ngón tay mảnh mai thon ngọn của Thẩm Phương đang nắm lấy lòng bàn tay tôi.
Tôi quay mặt lại nhìn chị, thấy chị ngay lập tức mỉm cười với tôi một cách thật gấp gáp, nhìn có vẻ, như chị cười thật lòng, chị nói: “Cảnh Minh, em thấy bông tai chị có đẹp không?” Nói xong chị quay mặt đi, lắc lư vài cái, và cười nói: “Chị thấy rất hợp với sợi dây chuyền mà em đã tặng chị, em thấy sao?”
Thế là tôi cũng cười, tôi rút tay ra khỏi lòng bàn tay Thẩm Phương, vỗ nhẹ lên mu bàn tay chị: “Vâng, rất đẹp.”
Lúc đó, tôi cảm nhận được Thẩm Phương đang tỏ ra yếu thế từ giọng điệu của chị, vì thế tôi lại vô cùng được nước lấn tới, tiếp tục tỏ ra làm ông lớn.
Tôi nghĩ, chiều chuộng, dỗ dành chị đều được, nhưng cũng phải để chị thấy được tính khí nóng nảy của tôi. Gây sự cũng phải có giới hạn, đúng chứ?
Thấy tôi như vậy, chắc Thẩm Phương nghĩ rằng làm thế nào cũng không thể dỗ nổi tôi, thế là, chị chỉ có thể thở dài.
Tôi không có bất kỳ điềm báo đáng ngại nào trong đầu, thậm chí còn cảm thấy có chút đắc ý khi nghe thấy tiếng thở dài của Thẩm Phương.
Tôi khinh khỉnh nghĩ, “người nhà mình từ nhỏ đã nói mình nên sinh muộn thêm ngày nữa là sẽ thành tuổi Khỉ, vì mình không khác nào hóa thân của Tôn Ngộ Không. Ngoài mẹ và các giáo viên trong trường ra, không ai có thể ngăn cản nổi mình. Chỉ riêng chị, lại còn muốn chơi đùa với tính khí của mình, không tự lượng sức sao”
Thế là, cứ như vậy, Thẩm Phương không hề hay biết chị đã bị tôi đưa đến phòng riêng của Ji Shang như một quân cờ.
Sau khi uống vài chén, tôi mạnh dạn hỏi thẳng Ji Shang, những điều chú đã đồng ý, còn có được tính không? Có lẽ do tôi hỏi quá thẳng thắn, cả Ji Shang lẫn Thẩm Phương đều bị bất ngờ.
Tôi cười và nói với Thẩm Phương: “Này, Thẩm Tổng, chị đã từng nghe chưa, chẳng phải thời nay chúng ta chủ trương trung thực sao? Nếu không sẽ có những người chơi bài không theo luật, theo chị, sau này liệu chúng ta sẽ chơi cùng nữa không?”
Thẩm Phương trợn tròn mắt, sững sờ nhìn tôi, chị không khẳng định, cũng không phủ định, chỉ nhìn chằm chằm tôi, sau đó, khóe miệng chị động đậy một lúc lâu sau mới lộ ra một nụ cười.
Tôi lại quay mặt sang nhìn Ji Shang, cười nói: “Hôm đầu khi Thẩm Tổng dẫn tôi đến đó, chị ấy đã nói với tôi suốt dọc đường, tôi sắp được gặp những bậc tiền bối đức cao vọng trọng có thâm niên trong giới kinh doanh, không chỉ là những chuyên gia hạng nhất trong lĩnh vực kinh doanh, mà quan trọng hơn, chữ tín của các bậc tiền bối vẫn luôn nổi danh vang dội. Trước khi bước vào, Thẩm Tổng ngừng nói với tôi rằng chú...”
Tôi cứ nói chuyện mang hàm ý gây sức ép cho Ji Shang như vậy, đương nhiên cái tên Thẩm Phương hầu hết xuất hiện trong mọi ngõ ngách trong lời nói của tôi.
Khi tôi đang hừng hực khí thế mắng người cho đã nghiện, tôi không chú ý tới việc không chỉ có Ji Shang đang chơi nước cờ im tiếng, mà Thẩm Phương cũng không hề hé môi một lời.
Chị cứ như bị tàng hình, như một vị khán giả không liên quan gì đến chúng tôi, để mặc tên của chị bị tôi nói đi nói lại với dã tâm ích kỷ, để mặc những lời mà chị từng nói bị tôi phóng đại hoặc làm cho méo mó, nhưng vẫn bị chụp mũ “quote by” trên đầu.
Chị chỉ lặng lẽ ngồi một bên, lặng lẽ mỉm cười, lặng lẽ không ăn, lặng lẽ uống trà. Cuối cùng, sau khi tôi nói nhiều đến sắp sùi bọt mép, Thẩm Phương cười lịch sự, vẫn điềm nhiên nói:
“Ở đây, có vẻ như cô Cảnh có rất nhiều ý kiến với ngài Ji, nhưng vẫn luôn nói về điều đó, có lẽ trong sự tình có rất nhiều hiểu lầm. Thật ra, có lẽ cô Cảnh vốn luôn ở trường, không quen thuộc lắm với giới kinh doanh, nên khó tránh khỏi bị lo lắng. Tất nhiên, về các giao dịch kinh doanh qua lại, có lẽ ngài Ji hiểu rõ hơn tôi, nếu muốn làm ăn một vụ lớn, nếu muốn trụ vững trong giới lâu dài mà không bị lật đổ, chỉ dựa vào chính sức mình thì e rằng sẽ không dễ. Có nhiều lúc, điều ta cần là dựa vào sự giúp đỡ và đề bạt của bạn bè, dù cho có nhiều người hiểu lầm khi nói doanh nhân nói chuyện trên lập trường về kinh doanh, cho rằng doanh nhân chúng tôi đặt chữ lợi lên trước. Thật ra, một tiền bối đã làm ra những vụ làm ăn lớn như ngài Ji đây chắc chắn hiểu rõ, trong giới này, một khi có người lật lọng, nói một đằng làm một nẻo hoặc thấy lợi quên tình quên nghĩa mà huỷ hoại chữ tín, chỉ sợ rằng sau này làm gì cũng khó khăn.”
Khi Thẩm Phương nói câu này, chị luôn nhã nhặn nhìn tôi. Đợi chị nói xong, tôi nghe Ji Shang ngồi phía đối diện bàn gật đầu lia lịa, đúng đúng đúng, sau đó hắn nói với tôi: “Tiểu Cảnh à, cháu là một thanh niên có đầy chí khí.”
Tôi không tiếp lời Ji Shang, tôi chỉ nhìn theo ánh mắt của Thẩm Phương, ngay trước khi chị hất tầm mắt ra xa và quay trở lại tách trà, không biết tại sao ánh mắt của chị lại khiến lòng tôi lăn tăn gợn sóng.
Tôi bắt đầu sợ hãi, vì cái cách Thẩm Phương nhìn tôi khi chị nói chuyện, vẻ mặt bình tĩnh của chị khiến tôi lo lắng.
Tôi không biết những lời ấy của chị cũng như đang nói cho tôi nghe hay không, cũng có thể, tôi là tên ăn trộm bị chột dạ. “Nói một đằng, làm một nẻo”, “thấy lợi quên tình quên nghĩa”, có liên quan đến tôi không?