03-1-2007 - 16:07:20
Thấy nhiều lời chúc thế này, tại hạ không biết phải cảm ơn thế nào mới phải.
Ban đầu khi viết chỉ vì mục đích tự giải trí, nhưng không ngờ nhận được nhiều sự cổ vũ của các bạn đọc hảo tâm đến vậy.
Tối qua không ngủ chút nào, hai lần uống 3 viên thuốc ngủ, nhưng hầu như không có tác dụng, xem ra cũng do tôi hào hứng quá.
Các bạn đều nói là cho Thẩm Phương xem đi. Tôi cũng thử hỏi chị, chị nói không cần. Thật ra tôi cũng không muốn. Tôi không muốn làm dậy sóng cảm xúc của chị. Nếu như tôi có khả năng, tôi không hy vọng sẽ lại cho chị một tình yêu rầm rầm rộ rộ đong đầy nước mắt, tôi hi vọng, những thứ mà tôi cho chị là sự hạnh phúc bình yên và ổn định.
Đó là cảm xúc mà chị vẫn luôn dành cho tôi. Tôi của năm nay bằng tuổi của chị năm đó, rất hạnh phúc, một người có nhân cách cực đoan như tôi bắt đầu hiểu được và bắt chước theo tính cách của chị. Tôi hi vọng mình có thể đối xử tốt với chị như năm đó chị đã từng đối xử tốt với tôi.
Thật ra, cho dù có là tình yêu hay tình thân, tình bạn. Chân thành bao dung và hiền hoà là những phẩm chất hoàn mỹ nhất. Chỉ là, nếu tất cả mọi người đều có thể làm được điều này, có lẽ chúng thực sự không đơn giản đến vậy.
Tôi thấy một số bạn đọc khen ngợi sự cố chấp và cực đoan của tôi năm đó, điều này thực ra khiến tại hạ rất xấu hổ. Nếu tôi viết ra câu chuyện này và nhận lại những cảm xúc như vậy từ mọi người, thì đó không phải ý định ban đầu của tại hạ.
Tình yêu luôn là thứ khiến ta khắc cốt ghi tâm, trong quá trình yêu đương khó tránh khỏi xúc cảm dữ dội, đây là điều dễ hiểu. Đó là lý do tại sao tôi chỉ có thể viết về muôn vàn sự bao dung và độ lượng của Thẩm Phương, trái ngược với đó là sự hẹp hòi và cực đoan của tôi. Tôi rất vui vì ban đầu có những người bạn đã gạch đá tôi, vì ít ra điều đó thể hiện bản chất của tình yêu nên là sự cống hiến, bao dung và nhường nhịn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải dày vò Thẩm Phương mới có thể thu hút được sự yêu thích của chị, thực ra khi lúc đầu chị yêu tôi, tôi đã luôn tỏ ra là một thanh niên chính phái nhã nhặn lý trí, chỉ là, sau này, khi đã yêu, tôi đã không còn có thể dễ dàng ngoảnh mặt rời đi nữa.
Người không sợ làm sai, chỉ sợ giống tôi của lúc đó, làm sai mà vẫn an ủi bản thân, không biết hối cải, thật là không tốt.
Vì vậy, sự dứt áo ra đi lần lượt của Thẩm Phương và bạn trai là chuyện không vui, nhưng tôi vẫn biết ơn, ít nhất khi trở thành kẻ cô độc vì những lời thì thầm của chính mình, tôi mới có thể hiểu rõ mình thực sự muốn sống như thế nào, mới có thể hiểu mình đã yêu và áy náy với họ biết bao nhiêu, và rồi tôi có thể biết mình đã sai ở đâu.
Tôi rất hạnh phúc, vì đã kịp tỉnh ngộ.
Đương nhiên càng hạnh phúc hơn, vì Thẩm Phương có thể quay về bên tôi.
Đây là một lần ban ơn, cũng có thể là khẳng định của kết quả sám hối của tôi.
Tôi sẽ trân trọng.
Điều nuối tiếc duy nhất là, xã hội này vẫn chưa thực sự đón nhận tình yêu của chúng ta một cách trọn vẹn. Thật ra, tình yêu của tôi với bạn trai và Thẩm Phương về cơ bản không khác nhau. Giữa nam và nữ, nữ và nữ, đều sẽ xuất hiện tình yêu, không thể nói cái nào thuần khiết hơn, đáng tin cậy hơn. Chỉ là, bạn có chắc đây là người mà bạn đang tìm kiếm hay không. Điều đó không liên quan gì đến “phong trào” cả.
Thẩm Phương vừa gọi điện đến, nhưng tôi đã dậy rồi.
Tôi nói với chị, đêm qua em không ngủ.
Chị hỏi vì sao.
Tôi nói, em cứ nghĩ về tình yêu của hai ta. Rất ấm áp, em muốn đối xử tốt với chị.
Lãnh Đạo trả lời: “Không cho phép lần sau tuỳ tiện về nước. Văn thả thính tiếng Trung đều rất xàm xí.”
Tui: “... toát mồ hôi... chị đang chê em tiếng Anh kém sao?”
Kể một chút về câu chuyện vài ngày trước vậy, thấy các bạn nghĩ về Bà Cụ Non thật bóng bẩy quá, đợi tôi viết xong các bạn sẽ biết ngay. Tôi thật sự phải đánh giá Bà Cụ Non là: được nước làm tới.
Trước năm mới khi đến London, ngày đầu mệt quá nên ngủ nhiều, ngày hai, vì phải giúp một người bạn mua quà mà cậu ấy “chỉ định” về, nên tôi đã lôi Thẩm Phương đi mua sắm trong trung tâm bách hoá nước ngoài khét tiếng cực đỉnh ở Anh, chúng tôi vừa đi đã thấy ở cổng trung tâm bách hoá có treo một chữ “Sale” cực lớn. Đây là ngày đầu trong chuỗi On Sale của trung tâm đó. Cũng là ngày khiến những người dân của Great Britain rầm rộ xếp hàng vô cùng dài lúc 4, 5 giờ sáng để tranh sale.
Không cần nghĩ cũng biết, trung tâm ngày hôm đó đông nghịt. Chúng tôi đến lúc trưa. Không quá khoa trương khi nói “đến nửa bước cũng không nhích nổi“. Điều khoa trương hơn là, để được tận hưởng phòng vệ sinh sang trọng của trung tâm thương mại, người dân Anh thậm chí còn xếp hàng dài đến 20 mét, hùng dũng oai phong, khí thế bừng bừng, suýt chút nữa khiến người đang quá mót như tôi phải “trút bầu tâm sự” ngay tại chỗ.
Tôi nói với Thẩm Phương: “Không phải chứ, lẽ nào nơi này khắc em? Ngày xưa lúc gặp chị, em đánh nhau ở cách đây không xa, lần này, lẽ nào sẽ bị chen đến mức sụp tầng sau đó linh hồn sẽ về bầu bạn với Công nương Diana? Đúng rồi, nếu như sàn nhà bị sập, chị nói xem liệu chúng ta có thể cuỗm chiếc nhẫn kim cương to oạch kia đi nhân lúc loạn lạc không?”
Thẩm Phương đi đằng sau tôi, xị mặt nói: “Chịu không nổi nữa, mà còn nói lời này. Hơn một năm chưa đi mua sắm, xem ra hôm nay đi như vậy, năm sau sẽ không muốn đi nữa, tại sao không đặt ở nhà cho xong?”
Tôi nói: “Phí lời, đặt đồ về thì sẽ có người đến giao. Bạn em muốn chếc túi nhựa có in tên của trung tâm bách hoá đó, làm gì đặt về được?”
Khi chúng tôi mua xong đồ và ra khỏi cửa hàng, đúng là chân đã mềm đến mức muốn rụng ra. Ban đầu chúng tôi định ra ngoài ăn tối ở một nhà hàng bán thịt quay Bắc Kinh London nổi tiếng khá ngang hàng so với Toàn Tụ Đức, nhưng đến rất muộn Thẩm Phương mới nói: “Chắc không ăn được đâu, bây giờ mới nhớ ra phải gọi điện đặt chỗ, còn chỗ không nhỉ?”
Tôi rất là... OMG, sao chị không nói sớm? So, chỉ đành đi loanh quanh trên đường, cuối cùng nhất thời mới nhớ ra, cách trung tâm bách hoá không xa có một nhà hàng đồ Ý, chúng tôi sẽ ăn bánh nướng ở đó.
Thực ra đó không phải là chủ ý nhất thời, mà lúc đó Thẩm Phương thật sự không thể đi bộ nổi nữa. Tất cả các tàu điện ngầm trên con phố đó đều bị phong toả, chỉ được phép ra, không được phép vào.
Mà tôi, ban đầu định đưa Thẩm Phương đi ăn vịt quay, giữa chừng phải vất vả chen lấn ra khỏi trung tâm bách hóa, bảo AB đi trước, đợi chúng tôi ở cửa nhà hàng vịt quay. Bởi vì, tôi tính thời gian, trên đường chắc chắn sẽ bị tắc chết khi chúng tôi ra được trung tâm bách hoá.
Đi mua sắm thì bị người chen chết, mua xong ra đường cũng bị xe chen chết, chẳng phải rất cụt hứng sao? Nên là, chúng ta đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn một chút, cửa hàng Ý đó cũng ở gần lối ra của ga tàu.
Nên, tôi và Thẩm Phương tay xách nách mang một đống túi, đi bộ đến N cửa ga tàu, bị đuổi ra ngoài N lần. Đối mặt với yêu cầu gọi xe quyết liệt của Thẩm Phương, tôi lại nói N lần: cửa ga tiếp theo nhất định sẽ cho vào. Cuối cùng, tôi cũng chịu không nổi nữa.
Bất lực, chỉ đành, nhìn ra màn đêm trong công viên Hyde ngoài cửa sổ, cắn chiếc bánh nướng cứ phải gọi là miếng được miếng không. Ăn xong, được xe đưa về nhà.
Thẩm Phương vừa về phòng đã nằm thẳng lên giường và ngủ đông 1 tiếng và thêm 30 phút. Hôm sau khi thức dậy, chị nói, đau chân, tôi cũng đau, không chỉ đau chân, mà mông cũng đau, cánh tay cũng đau.
Ngày thứ ba, buổi sáng dậy rất muộn, vì đau mà, ngủ thêm một chút. Buổi chiều dậy, ăn cơm, ăn cơm xong, có một người bạn từ London gọi điện đến, mời tôi đi ăn cơm tối, cũng chính là ở nhà hàng vịt quay đó. Thật ra tôi đã hẹn với người bạn đó từ trước, cậu ấy sắp về nước báo cáo công tác, nên mời cả đám bạn đến làm tiệc tiễn hành.
Tôi chỉ đành đi, đã được Thẩm Phương cho phép, chị ấy cho rằng làm thế sẽ có lợi cho tiền đồ của tôi. Tôi nghe lời Thẩm Phương, ban đầu áy náy lắm nhưng sau đó lại vạn phần cảm động.
Ăn xong, tôi vội vàng gọi thêm phần vịt quay mang về. Đáng tiếc nhà hàng đó làm ăn tốt quá, chỉ còn dư lại cho tôi mỗi 2 con, nếu muốn nhiều hơn, bắt buộc phải đợi. Người vô danh tiểu tốt như tôi làm sao dám bắt người ta ở nhà đợi, thế nên chỉ đành mua hai con.
Về nhà, nhìn dáng vẻ cô độc của Thẩm Phương, thật là không nỡ lòng nào, lập tức dâng hiến một con ngay tại chỗ. Thẩm Phương lầu bầu trong miệng: “Chị ăn rồi, không ăn nữa.” Lại nói thêm: “Khi nào thích ăn thì chị tự đi mua.” Nhưng, có thể thấy thật ra chị đang thầm mãn nguyện trong lòng.
Nên, trước khi đi ngủ, chị rất “lãng mạn” nhắc đến chuyện sáng ngày mai sẽ đi “nghỉ đông” tại căn biệt thự thôn làng cách London nửa tiếng của chị, hưởng thụ phong cảnh “trang trại” mùa đông. Không biết có phải do vừa hồi ức xong hành động “lãng mạn” mạnh mẽ lần đầu tiên ở nhà chị không, lúc đó tôi nghe xong, không hiểu sao lại thầm nghĩ tới câu “xá mệnh bồi quân tử.” (liều mạng đi theo người).
Thế là, ngủ sớm dậy sớm, sáng sớm ngày thứ tư đi lãng mạn. Vừa vào phòng, cảm giác đầu tiên là, lạnh quá. Sau đó, bật máy sưởi, dọn dẹp một chút, may mà có AB giúp đỡ. Chỉ là, tại sao người khởi xướng ra vụ này chỉ giúp pha cà phê và pha trà mà cũng được gọi là lao động?
Dọn dẹp xong, tôi mệt gần chết, nghỉ ngơi. Sau khi dậy đã thấy Thẩm Phương đã đuổi AB lái xe hồi kinh trước. Tôi làm bộ làm tịch ra ngoài cùng Thẩm Phương. Trời rất lạnh, đi dạo một vòng, sau khi tận thưởng phong cảnh tự nhiên đầy gió rét thấu xương xong, nóng lòng chui vào phòng.
Thẩm Phương bưng cốc cà phê chỉ vào máy tính của tôi: “Em vẫn làm việc sao? Đi đâu cũng đem theo cái này à?”
Chợt nhớ ra, lần trước tôi và Lão An tham gia buổi tập huấn đó, ban đầu cô tiến sĩ xinh đẹp (có nhắc đến trong chương 52) có một cái tên quê một cục, nhưng sau này tự mình đổi thành một cái tên rất Tây, rất đáng yêu, cô ấy yêu cầu mỗi một công ty chúng tôi đều phải viết một bản tổng kết ý nghĩ để nộp lên. Tất nhiên Lão An sẽ không viết, chỉ đành một tay tôi lo liệu.
Sau đó, tôi trầm ngâm suy nghĩ rất lâu sau mới viết được một bài nộp lên. Tự dưng cô tiến sĩ xinh đẹp trả lời thư, nói, ý tưởng rất hay, có thể bàn thêm không? Thế nên tôi chợt nổi hứng. Tôi vốn rất tôn thờ những người giỏi, hơn nữa, vị này lại còn là một người vừa xinh vừa giỏi, đương nhiên sẽ khiến tôi hào hứng vạn phần.
Tôi viết một lượt, lần này đặc biệt đem ra nhờ Thẩm Phương “trau chuốt” câu chữ, thế là Thẩm Phương đọc qua, sau khi Thẩm Phương dốc lòng đưa ra những ý khiến và lời khuyên, tôi liền múa bút thành văn. Bất thình lình, Thẩm Phương hỏi, viết cho ai đấy? Thế nên tôi thành thật trả lời.
Ai ngờ, báo cáo xong, mặt Thẩm Phương dài ra. Sau đó................ Sau khi tôi nhận về mình ý nghĩ tội lỗi mà tôi chưa từng nghĩ qua một cách trái với lương tâm, đồng thời kiểm điểm rất sâu sắc và bảo đảm đủ thứ một cách nực cười, cơn giận của Thẩm Phương vẫn khó lòng nguôi ngoai, suýt chút nữa thì chị quét tôi ra khỏi cửa giữa đêm. May mà tôi không màng tôn nghiêm mà nói: “Việc em bị lạnh cóng giữa vùng đất hoang vu là chuyện nhỏ. Nhưng rất có thể em sẽ bị hồ ly bắt nạt và tha mất đi thì sao, có lợi cho đám đồng chí hồ ly quá, như vậy sẽ mất mặt chị lắm. Những lời mắng vàng ngọc của chị hãy để dành đến lúc đó tính sổ với đám thú vật nhé.”
Thẩm Phương nói: “Thôi vậy, ở yên trong phòng, chớ ra ngoài lôi mấy căn bệnh chó điên về, kẻo lây cho chị.”
Trái tim tôi đau khổ, tôi làm gì đến mức mà phải....... với bọn thú vật, ôi.
Sau đó, đối mặt với những tràng mỉa mai của Thẩm Phương, chị đếm trên đầu ngón tay, thực sự chơi trò “đợi hết rồi tính toán một thể” với tôi: “Ngày đầu tiên, em ngủ. Ngày thứ hai, em đi mua quà cho bạn.” Tôi chen miệng: “Em cũng tiện đường mua đồng hồ và móc điện thoại cho chị mà.” Thẩm Phương vặn lại từ lời nói của tôi: “Em cũng tự nói là tiện đường đấy nhé.”
Tôi, cạn lời, nghĩ, sau này không thể coi chị là người nước ngoài mà bắt nạt được, nói gì thì nói, vẫn nên coi chị như một người nước ngoài rất giỏi tiếng Trung mà bắt nạt.
Thẩm Phương tiếp tục phê bình: “Ngày thứ ba, chạy ra ngoài chơi với bạn, nửa đêm mới về nhà mà không nói được mấy câu.” Tôi cãi lại: “Cơ mà chị nói.....” lời còn chưa nói xong, Thẩm Phương đã đập chiếc cốc lên bàn, đi lên tầng.
Tôi lại đuổi theo, Thẩm Phương tỏ ra rất đáng thương, chơi chiêu bài tủi thân khiến tôi rủ lòng thương, nội dung đại ý là: “Chỉ có mấy ngày như vậy thôi, nếu không phải vì chị ép em đến đây, em có thể dành bao nhiêu thời gian cho chị? Sau khi đến, mà vẫn nhung nhớ muốn gửi tin nhắn cho người ta....” Dù sao thì, sau khi nghe xong, tôi suýt chút nữa ngỏm đi do nồng độ PH trong cơ thể quá thấp.
Tui cảm thấy mình cứ như một bó bắp cải trắng* vậy, đây đúng là gây sức ép bắt người ta nhận tội mà.
*Bắp cải trắng (小白菜): ẩn dụ một người không biết gì cả, còn non và xanh.. truyện teen hay
Dù sao thì, cuối cùng Thẩm Phương cũng hồi tâm chuyển ý, đúng là mệt chết đi được. Thực ra tôi ban đầu tôi đã lên kế hoạch rất ổn thoả, nhưng từ đêm đầu đến London, Thiên Nhã Cổ Phong đã khiến tôi mất ngủ cả đêm, từ sau đó trở đi, kế hoạch bắt đầu trật bánh, đương nhiên, tôi không linh hoạt về tin tức lắm, đáng lẽ phải tìm hiểu trước về ngày khuyến mãi của trung tâm bách hoá để biết đường đi mua vào ngày hôm trước. Chậc, não tàn hại chết người.
Nhưng, Thẩm Phương vẫn đổ oan cho tôi rằng tôi có những ý nghĩ không an phận đối với cô tiến sĩ xinh đẹp, đúng là một vụ đổ oan hoàn toàn luôn. Tôi rất thích cô gái đó, nhưng chỉ là thích thôi. Bây giờ Thẩm Phương đang bắt đầu để bụng vấn đề về tuổi tác của chị, đặc biệt về chuyện tôi vẫn đi giày thể thao màu trắng vì tôi đang ở độ tuổi hơn 20, còn chị ấy không thể không lo lắng vì mình không còn trẻ, rất nhạy cảm.
Thêm nữa, bà chị Sue không làm chuyện tốt lành gì, chị ấy bảo Thẩm Phương phải đề phòng tôi, dù Sue không nói cho tôi, nhưng tôi cũng ngửi được mùi gì đó, ai ngờ, ngay cả việc tôi được thăng lên chức P to bằng cái hạt vừng mà chị cũng cho rằng đó là nguyên nhân phạm tội. Chẳng lẽ sau này em phải ra đường xin ăn thì các chị mới có cảm giác an toàn sao?
Cũng may trong ngày cuối cùng, tôi dậy từ sớm, ra ra vào vào trong phòng bếp, mới khiến Thẩm Phương nhìn thấy tấm chân tình của tôi. Hơn nữa tài năng bếp núc cũng được Thẩm Phương khen hết lời dù không biết là thật hay giả, làm tôi xúc động dùng hồn dõng dạc tuôn hết ra những lời mật ngọt. Thẩm Phương vẫn giữ dáng dấp oai phong khó lường, trên miệng phun ra những lời lạnh lẽo, nhưng cuối cùng vẫn cười như nở hoa. Lãnh Đạo vạn tuế.
Chiều này hôm đó, lại đi chơi trong khu đất hoang và trại cỏ nông trại, chụp cho Thẩm Phương rất nhiều bức ảnh mà tôi cho là rất đẹp, nhất là, Thẩm Phương rất thích một bức hình chụp chị nửa thân trên mặc chiếc áo lông trắng, nhưng mặt thì đen kịt một mảng như bị ai đó dẫm lên vậy, chơi đùa nửa ngày, sau đó ngồi nói chuyện bên đống cỏ khô. Trời rất lạnh, sau đó lại đổ mưa, nhưng tôi vẫn rất vui.
Trên đường về London, không biết vì sao lại nói đến Tô Thức*. Sau đó, Thẩm Phương hứng lên nói một câu: Bốc Toán Tử. Tôi đáp lại một câu: Định Phong Ba. Thẩm Phương rất thích câu: “Thử tâm an xứ thị ngô hương” *(Thấy lòng yên ổn tức là quê hương).* Có vẻ như chị thích thú với cách biểu đạt chân thành của tôi, cứ nắm tay tôi suốt cả chặng đường, cũng không cần biết tôi có lái xe an toàn không. Haha, chỉ có ngày đó là khá ngọt ngào.
Tô Thức (苏轼): Nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống.
Đến khi rời khỏi London, vừa về nhà đã bị Bà Cụ Non nghiêm hình gặng hỏi rất lâu. Tôi nói thật, mà em ấy không tin. Tư tưởng của trẻ con bây giờ “open” hơn tôi hơi quá rồi, cứ ép tôi phải nói thành tôi và Thẩm Phương 1 ngày 3 bữa “hí hí”, chỉ có lúc đi vệ sinh mới xuống giường, thì em ấy mới cho là thật hay sao?
Lại là dùng sức ép bắt người ta nhận tội, cũng đâu phải tôi không mua vịt quay cho em ấy? Thật ra cũng không ngon lắm, các bạn nghĩ mà xem, để trong tủ lạnh nhiều ngày như vậy, nướng lại một chút, ôi dồi ôi đúng là cái vị nó lạ, chỉ là đã đồng ý sẽ mang về cho người ta, đảm bảo không ngon bằng vịt quay của thị trấn chúng ta.