Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 121: Chương 121: Phiên ngoại 36




20-04-2007 - 07:14:10

“Bà già hay ra vẻ” tập 3:

Chuyện kể rằng, chủ tử tôi sốt cao phải đi bác sĩ rồi về nhà. Tự kiềm chế “có công” bị bệnh, bộc lộ ra khao khát được biểu diễn mạnh mẽ. Diễn xuất của cô gái trong độ tuổi dậy thì thật sống động với “tuổi già” chỉ còn cách vài ngày nữa.

Tình cảnh 1:

Chị mang vẻ mặt mệt mỏi, vùng vẫy khoát khỏi sự dìu dắt của tôi, muốn tự mình bước lên tầng. Run rẩy run rẩy... đi một bước lắc lư ba cái...

Tôi chợt nhớ đến một câu trong bài thơ, cảm thấy câu đó thật thích hợp để miêu tả chị lúc đó: “Đung đưa tóc mây gài kim giắt đầu.”

Chủ tử muốn lên tầng, không biết tại sao chị lại bắt đầu rầu rĩ. Bám vào lan can, đứng yên tại chỗ không đi tiếp nữa.

Cầu thang hẹp và dốc. Tôi đi theo phía sau chỉ có thể ngước mặt nhìn lên bộ Bottom xinh đẹp mà không thấy “mặt rồng” đâu.

Tôi chần chừ hỏi: “Sao thế?”

Nửa giây sau, có âm thanh dịu dàng truyền xuống đỉnh đầu: “Just... a break” (đi kèm tiếng ho.”

Tôi vẫn cẩn thận quay đầu lại nhìn xung quanh, phát hiện ra bản thân vẫn đang đứng ngẩn ngơ dưới ground floor.

Tôi đếm bậc thang, 1, 2, 3, ấy, dép của chủ tử dính cái gì kìa.

Thực sự không thể tiếp tục nhìn nữa, tôi rất không tự lượng sức mà nói: “Vậy, hay là để em cõng chị lên?” Chợt hoa mắt, trời ơi, sao “đuôi rồng” lại biến thành “mặt rồng” thế này?

Giọng chị như cao lên hẳn 8 quãng: “Em có sức không?” Tôi ngước đầu nhìn mặt rồng, nơi đó lại là ánh mắt lấp lánh khiến tim tôi xao động.

Đã chót nói rồi, cùng lắm lại đi cấp cứu khám vài vết bầm do ngã thẳng cẳng. Tôi xắn áo tay lên, xoay người lại.

Càng không nói, chị đứng ở bậc thứ 3 đòi người ta cõng, chưa nhảy lên là may.

Tôi lại bắt đầu đếm cầu thang, 1, 2, 3.. trước khi chưa đếm đến số 12, trên đầu truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Này, thật ra chị có thể tự đi được.”

Tôi nói: “Kể cho chị một câu chuyện cười nhé, có một con rùa đang đi trên đường, bắt gặp một con ốc sên, chú rùa nói với ốc sên, nào, trèo lên mai tôi, tôi cõng bạn đi. Ốc sên bò lên, rùa bắt đầu cất bước. Qua một lúc sau, ốc sên gõ vào mai rùa và gào lên, nói, anh bạn à, anh phóng chậm thôi, tôi sợ lắm.” Kể xong câu chuyện cũng là lúc tôi cõng chị đến trước giường, tôi vô cùng có ý xấu, hỏi chị: “Chị hiểu không?”

Thẩm Phương nằm trên lưng tôi, hắng giọng, nói: “Hiểu rồi, nhưng, em là một cô gái tốt như vậy, sao lại nói mình là rùa?”

Tôi... cạn lời... sau này nếu có ai bảo với tôi rằng người bị sốt sẽ suy nghĩ không minh mẫn, tôi quạu với người đó.

Tôi xoay lưng vào giường, đợi chủ tử xuống rùa.

Chủ tử vẫn nằm trên mai rùa: “Đừng lo lắng, không ai biết em vượt quá tốc độ đâu, ở nhà không có speed camera, chị cũng sẽ không tố cáo em.” Tôi nói: “Thật sao... vậy cảm ơn chị.”

Chủ tử vẫn trên mai rùa: “Tại sao em lại thích ví bản thân với con rùa, hay là đang mắng người đấy...” tôi......

“Đúng rồi, TMNT sắp chiếu đó, chúng ta đi xem được không?”

Chú thích: TMNT là Teenage Mutant Ninja Turtles, là phim hoạt hình hồi nhỏ tôi hay xem, là người địa cầu hẳn phải biết cái tên này: Ninja rùa.

“Chị đã thấy quảng cáo trên xe lúc đến đây.”

Tôi....

“Leonardo, Raphael, Donatello, Michelangelo, em thích nhân vật nào?”

“Này, em làm sao thế?”

Tôi bắt đầu lên tiếng, run rẩy: “Em... cõng không nổi nữa...”

Chủ tử bịch... một cái, đứng trên giường còn nhảy múa... nhìn như rất vui...

“Ây da, sao em không nói sớm...”

Tôi thay quần áo với tay chân tê dại, nhấc chăn lên, vút một cái chui vào trong.

Chị cười nói: “Thật ra chị cố tình đó, em đừng giận nha.”

Thật ra tôi rất hiểu. Đang định mở miệng, thì nghe thấy tần âm đằng ấy dần dần biến đổi, phát ra âm thanh yêu ớt: “Chị lại bắt đầu chóng mặt...”

Tình cảnh 2:

Chuyện kể rằng chủ tử ngủ lơ mơ giấc được giấc không, rất nhanh đã đến giờ ăn cơm.

Trong lúc chủ tử nghỉ ngơi, tôi nhào bột, làm canh chua mì dẹt, nấu cháo gạo và làm hai món phụ. Tất nhiên, trong khoảng thời gian đó tôi cũng lên xuống tầng vô số lần, nếu Thẩm Phương tỉnh dậy thấy bên cạnh không có ai, chị sẽ ngay lập tức cảm thấy “rất chóng mặt“.

Tôi mang các món ăn lên tầng. Thẩm Phương quấn mình như kén tằm, lộ ra vẻ mặt xanh xao, yếu ớt nói: “Sick...”

Tay tôi chợt run lẩy bẩy: “Chị đang nói chị, hay là nói cơm em làm?”

(Bây giờ chợt thấy, xem ra tiếng Anh có thể lược bỏ chủ ngữ.)

Đương nhiên, Thẩm Phương cũng không thể khiến tôi khó xử. Chị múa may vùng vẫy một lúc, cuối cùng cũng dậy được. Tôi bón đồ ăn cho chị. Ăn xong một miếng mỳ dẹt, lại húp thêm ngụm cháo cùng với món phụ, chị cười tít mắt: “Ái chà, không tệ nha.“.... “Ây da, đều rất ngon.“... “Ôi, không biết nên ăn món nào đây?”

Tôi nói: “Vậy chị ăn cả hai đi, ăn không hết để chừa lại.”

Chủ tử suy tư một lúc, rồi bãi bỏ ý kiến này. Chị nói, bắt buộc phải thông qua quyết định tuyển cử, không phải, không phải, bậy rồi. Chủ tử nói, ăn cái nào phải được quyết định thông qua chơi trò chơi.

Trò chơi mà chủ tử nói ở đây, chắc chắn là tôi đã lớn lên với trò này, chính là vỗ tay. Bạn vỗ 1, tôi vỗ 1, một đứa trẻ mặc áo hoa. Bạn vỗ 2, tôi vỗ 2, hai đứa trẻ bện bím tóc.

Đây là bài vè mà ngày xưa tôi hay chơi. Vừa bắt đầu thì chậm, càng về sau càng nhanh, ai bị rối trước người đó thua.

Chủ tử nói, nếu tôi thua, chị sẽ ăn mì, nếu chị thua, sẽ ăn cháo.

Tôi rất không có ý kiến, dù sao tôi cũng không mất gì, dù thế nào chị cũng phải ăn cả hai.

Nhưng, dù cách chơi của chủ tử giống chúng tôi ngày nhỏ, nhưng bài vè lại không giống, hơn nữa còn phải hát.

Tôi ngất xỉu, hoá ra giai điệu bài hát là “Hai con hổ.”

Nhưng lời bài hát thì không phải vậy, mà đổi thành “bài hát bậy” mà trẻ con ở đây ai cũng biết, vừa nghe đã biết có phù hợp với lứa tuổi trẻ thơ hay không.

Lời bài hát, thật ra, tôi nghĩ bạn XX cũng biết, Pepsi Cola, Pepsi Cola... cái này ấy.

Tôi không muốn viết nó ra, bởi vì viết ra sẽ có vài ý nghĩ không trong sáng, lại phải đen tối. Thực ra đây chỉ là một bài hát của Pepsi và Coca-Cola. Vì có hai câu là Pepsi Cola, Pepsi Cola... Đoạn này nghe khá vui tai, không ngờ lại bị ghép vào. Thực sự không biết Thẩm Phương đã nghe lỏm được ở đâu.

Thôi, cứ viết ra vậy, cây ngay không sợ chết đứng. Các bạn không trong sáng là chuyện của các bạn. Chúng tôi đều là những bà già giả vờ làm cô gái “trong sáng“. Sau bài Pepsi Cola phiên bản “Hai con hổ”, Thẩm Phương đã ăn hết một tô gạo và nửa bát mì. Sau khi ăn xong, chị phàn nàn: “Trời ời, có bao nhiêu Calorie trong này vậy?!”

Pepsi Cola, Pepsi Cola, sucks my ass, sucks my ass

Coke-A-Cola Coke-A-Cola rules the world, rules the world.

(Ai không trong sáng, mọi người đừng nói chuyện với người đó.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.