Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 125: Chương 125: Phiên ngoại 40




18-04-2007 - 08:15:00

Tuần trước đi gặp Thẩm Phương, Thẩm Phương lên lớp dạy môn “kinh tế lý luận” cho tôi, học xong xuống tầng lấy Ice Cream cho chủ tử thì bị bong gân mắt cá chân.

Chủ tử gọi điện mời một người Tây đến chẩn đoán, chắc hẳn tên này có rắp tâm, hắn không hề để ý đến vết thương của tôi, mà chỉ tập trung bắt chuyện với Thẩm Phương, hơn nữa còn dùng thủ đoạn vô cùng bỉ ổi để kiểm tra xem có phải gãy xương hay không. Đó là, lấy móng vuốt lông lá ấn vào những chỗ khác nhau của mắt cá chân của tôi, sau đó nhấn bóp và đưa ra chẩn đoán dựa trên âm thanh to nhỏ và mức độ thê thảm của tiếng hét. Kết quả cuối cùng là, tôi “Á” lên một tiếng rồi khóc, coi như kết thúc chẩn đoán (tôi biết là rất xấu hổ, nhưng điều tôi muốn nói là lần này đau kinh khủng!!)

Buổi tối khi đi ngủ, chủ tử an ủi tôi và cười nói: “Tại sao bây giờ chị lại có cảm giác làm mẹ nhỉ? “Tôi hỏi: “Chị có nghĩ em rất trẻ con không?”

Thẩm Phương vẫn cười cười: “Cũng đúng mà, em nhỏ hơn chị.”

Theo lời Thẩm Phương nói, thật ra khi tôi rảnh rỗi không làm gì, tôi sẽ tự chuốc hoạ vào thân, nhưng đến khi bắt đầu làm việc bỗng trở nên yên thân hẳn. Tôi biết chị đang nói đến điều gì.

Thứ Sáu tuần trước tôi bị bong gân, thứ Bảy ở nhà Thẩm Phương giả bệnh nửa ngày. Đến trưa, tôi nhờ người giúp việc lái xe đưa tôi đến sân bay đón vài người bạn. Họ đến tham dự hội chợ sản phẩm hữu cơ tự nhiên European kéo dài hai ngày từ Chủ Nhật đến thứ Hai. Tất nhiên, những thứ này đều liên quan đến công việc kinh doanh của bố tôi, vì vậy tôi phải cố gắng hết sức.

Sau đó tôi đưa họ đến khách sạn, chờ họ sâp xếp đồ đạc, nói chuyện, đi ăn, vừa ăn vừa nói chuyện đến rất muộn. Thật ra đó là hôm vết thương của tôi trở nặng nhất, toàn bộ bàn chân có cảm giác sưng tấy, cứ một lúc là bắp chân trở nên cứng đờ. Khi không có ai xung quanh, tôi rẽ vào nhà vệ sinh, đóng cửa buồng lại, tháo nẹp cố định, nơi mắt cá chân cảm giác thật thoáng mát.

Buổi tối bò về nhà chủ tử. Chủ tử đang chuẩn bị đi ngủ. Tôi xị mặt lết đến muốn nhận được chút lòng thương của Thẩm Phương, nhưng không ngờ Thẩm Phương lại phớt lờ tôi, chỉ nói: “Tắm chưa?”

Tôi gác chân lên giường, tiếp tục giả bộ đáng thương: “Em không động đậy nổi nữa, chị xem, tím rồi này...”

Thẩm Phương cười nhạt, thờ ơ đáp lại: “Không sao, không chết được đâu.” Nói xong, chị lại nằm xuống, chuẩn bị đi ngủ.

Tôi vô cùng sầu, trèo qua lay vai chị: “Em đau thật đấy, đau lắm, ai da, đau chết mất, chị xem xem này...”

Người ta không quay đầu lại: “Chị xem thì làm được gì, chị có phải bác sĩ đâu.”

Tôi vẫn năn nỉ: “Vậy, này, chị cứ nhìn mà xem, em đoán nó đang chuyển biến xấu.”

Lãnh Đạo đại nhân vẫn bình chân như vại: “Nếu chuyển biến xấu thì mau quay lại làm việc đi, làm việc rồi sẽ hết đau.”

Tôi:...

Ngồi bên giường được mấy phút, nhìn có vẻ như Thẩm Phương ngủ thật rồi, tôi nghĩ, nhất định chị đang giận tôi vì ra ngoài lâu như vậy mà chỉ gọi điện báo mỗi một câu về muộn. Chị không kịp chỉ huy từ xa, tôi vừa báo cáo đã không thấy tăm hơi đâu, thế là, bây giờ chị đang kiếm chuyện với tôi.

Nghĩ cũng sầu, thế là nằm xuống. Vốn định nghỉ ngơi một lúc sau đó đi tắm, ai ngờ, thế mà ngủ quên mất, cũng không biết có phải do nói chuyện nhiều tốn sức không. Nghĩ đến đây, lại nghĩ mẹ tôi làm giáo viên thật vất vả, còn nhớ ngày xưa mỗi khi mẹ đi làm về đều mệt đến nỗi không muốn ăn cơm.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, bắt đầu nằm mơ, trong mơ, hình như tôi đang ở nhà, mẹ muốn ra ngoài đi chợ, tôi nói để tôi đi, mẹ không cho, khăng khăng nói tôi không quen tiền nhân dân tệ, hơn nữa trong nước chỉ cho dùng đồng đô la Mỹ chứ không cho dùng bảng Anh. Sau đó tôi sốt ruột, nghĩ, trời ơi, nếu biết sớm đã không ở Anh, thà đi Mỹ còn hơn, kiến tiền đô la Mỹ, kiếm được rồi mang về cho mẹ tiêu. Giấc mơ này càng mơ càng buồn bực, càng mơ càng sốt ruột, sau đó chợt tỉnh dậy. Mở mắt ra đã thấy đèn bàn vẫn sáng, lúc này trong lòng mới bình tĩnh trở lại, thầm thấy may mắn, hoá ra chỉ là mơ. Nghĩ lại về giấc mơ ấy, bỗng cảm thấy thật buồn cười, hình như đồng đô la Mỹ đang rớt giá mà, bảng Anh so với đô la Mỹ đang là 1:2. Quay sang định nói với Thẩm Phương, vừa quay mặt ra đã thấy bên cạnh trống không.

Tôi nằm trên giường một lúc lâu mới gần như tỉnh hẳn, đang định đi xem rốt cuộc Thẩm Phương làm gì giữa đêm giữa hôm, chợt nghe thấy tiếng chị trở lại. Sau đó, giống như trong phim truyền hình, chị cầm một cái đĩa trong tay, trên đĩa là một bát súp. Trong bát chính là món súp “ăn gì bổ nấy” trong truyền thuyết. Tôi sẽ không viết về cảm nhận của tôi nữa. Mọi người đều là cao thủ tưởng tượng, chắc chắn các bạn sẽ nghĩ ra. Nhưng, trong khoảng mười phút khi tôi ăn súp đó, tôi lải nhải kể cho Thẩm Phương rất nhiều chuyện hồi chiều, và cả về giấc mơ nực cười mà tôi có, nhưng Thẩm Phương vẫn mang biểu cảm lấy lệ, chỉ trả lời hai câu một cách tượng trưng.

Cuộc chiến tranh lạnh này kéo dài cho đến khi chúng tôi tắt đèn đi ngủ mới có chuyển biến tốt. Tôi to gan hỏi Thẩm Phương có phải chị giận không, vài giây sau, trong bóng tối truyền đến một thanh âm: “Ừ.”

Tôi giơ tay ra ôm chị vào lòng, cố gắng giải thích lý do tại sao tôi làm việc cật lực như vậy, tôi nói một lúc, đây là câu hiếm hoi mà chị ngăn tôi tiếp tục nói, chị nói: “Những gì em nói chị đều biết, nhưng rất khó để hiểu. Bởi vì, những thứ em theo đuổi không phải thứ chị theo đuổi. “

Tôi nghĩ tôi cũng hiểu điều chị đang nói đến, tôi cũng không nói thêm gì nữa. Có lẽ Thẩm Phương lo tôi khó xử, chị nói thêm: “Nhưng, chị cũng tôn trọng lựa chọn của em và những điều em theo đuổi.”

Tôi càng khó xử, ậm ừ một lúc lâu, chỉ biết cười và nói: “Cảm ơn.” Thật may, chị không nhìn thấy biểu cảm lúc đó của tôi.

Lại qua một lúc lâu nữa, có vẻ như tôi đã sắp ngủ, chị chợt nói bên tai tôi: “Này, chị vẫn đang thực sự rất giận đấy.” Nói xong, thấy phản ứng của tôi có chút chậm chạp, chị tiến đến véo mũi tôi, nói lại lần nữa: “Chị đang rất giận đấy.”

Tôi cười, hỏi chị: “Chị giận cái gì, có phải em ra ngoài chơi đâu.”

Chị bật dậy, có vẻ như tức giận đùng đùng, nói: “Bị thương nặng như vậy mà còn chạy ra ngoài, biết đâu em giả vờ trước mặt chị thì sao. Tối thì về muộn ơi là muộn, tức đến nỗi chị, chị...”

Chị nói câu “tức đến nỗi chị...” rất nhiều, có vẻ như chị ngượng không nói tiếp nữa, tôi nhăn nhở trêu chị: “Có phải chị tức đến nỗi muốn ly dị với em sao?”

Thẩm Phương nhào tới véo tai tôi: “Hứ, nằm mơ đi, khi em chưa về, chị đang nghĩ, đợi lúc em về, chị sẽ chặt đứt cái chân còn lại của em đi, để xem em còn chạy đi đâu.”

Tôi vùng vẫy thoát ra: “Không chạy được thì em bò! Kiên quyết không thoả hiệp với nhà tư bản!”

Thẩm Phương cười lên: “Chặt cả tay luôn.”

Các bạn đừng cười. Sự tình là như vậy. Thế nên hôm nay Thẩm Phương lên kiểm tra vô cùng “rầu rĩ“. Nhưng tôi thực sự nghĩ lúc đó tôi vô cùng trong sáng! Nguyên văn của tôi là: “Thế thì em sẽ phế, làm sao có thể góp phần phục vụ nhân dân đây? Thất nghiệp phải làm sao, chị nuôi em nhé.”

Thẩm Phương trả lời là: “Nuôi thì nuôi, coi như nuôi thú cưng vậy.”

Nếu sớm nhìn thấy ám hiệu và gợi ý của các bạn, tôi nghĩ tại sao lúc đó tôi không nói là: “Chân có thể gãy, máu có thể chảy, nhưng tay gãy thì làm sao phục vụ Lãnh Đạo được!” — Đen tối quá!! Con người không thể đen tối đến mức này!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.