Vĩnh An

Chương 41: Chương 41: Thoái vị (2)




Lý Long Cơ ngồi thẳng dậy: "Nàng trả lời thế nào ?"

"Ta chỉ nói còn lưu hàn chứng lúc còn nhỏ, mấy năm nay đều phải uống thuốc, Thái y cũng dặn qua phải đợi sau khi dừng thuốc mới có thể ..." Hắn suy nghĩ một lát, nói: "Dì không phải người ngoài, mặc dù việc này bị vạch trần cũng không đáng ngại, có điều nếu dì có thể nhìn ra, người bên ngoài cũng có thể nhận ra". Lời của hắn cũng là suy nghĩ trong đầu ta, ta cười khổ nhìn hắn: "Cũng may còn bé ta có nhiều bệnh, ở trong cung lại được Thẩm Thu chủ chẩn, lấy cớ này có thể đối phó một thời gian."

Hắn chỉ ừ một tiếng, nhíu mày nghĩ gì đó, chậm chạp không nói lời nào.

Điều hắn nghĩ lúc này, từ lúc đêm qua ta đã nghĩ tới, lấy thân phận hiện tại của ta và hắn ra bàn luận loại sự tình này, chỉ càng tăng thêm xấu hổ, làm sao mới là thượng sách ? Không ai có thể giải đáp.

Sau một lúc lâu, Hạ Chí dọn đồ ăn sáng, hắn qua loa ăn xong liền rời đi .

Từ đó về sau liên tiếp mấy ngày, hắn đều đi sớm trễ về, bất chợt đến phòng ta thì chỉ nói vài câu tán gẫu rồi đi, không ở lại qua đêm. Dì cũng không nhắc lại việc này, thỉnh thoảng nhắc nhở trong phủ đem tới cho ta thêm thuốc bổ, như là tin tưởng lí do thoái thác của ta, ngẫu nhiên ánh mắt có giao nhau, thần sắc bà đều mang vẻ tìm tòi dò xét, ta chỉ có thể giả bộ không thấy, cười đùa như trước.

--

Bởi vì Lư Lăng vương hồi kinh, thúc phụ Võ Thừa Tự càng như con thú bị vây khốn, lại tấu thỉnh lập hắn làm Thái tử, Hoàng tổ mẫu kiên quyết từ chối. Hắn mắt thấy tâm nguyện nhiều năm đã mất hy vọng, ở trong phủ đổ bệnh không dậy nổi, ngược lại Võ Tam Tư phụ họa liên tục, còn nói thiên hạ chỉ xứng với Lý gia.

Cựu thần Lý gia trong triều lại lâm vào khó xử, không biết nên ủng hộ lập người nào. Thái tử Lý Đán mặc dù tại vị nhiều năm, nhưng không phải là người thích hợp cho vị trí này. Luận theo tuổi tác thân phận, Lư Lăng vương Lý Hiển phù hợp thay thế hơn, huống hồ nay lại có Uyển Nhi và Võ Tam Tư âm thầm giúp đỡ, càng thuận lý thành chương nên được chọn làm Thái tử. Riêng Thái Bình công chúa nhiều năm qua ở trong triều gầy dựng lực lượng, cũng không dễ khinh thường, từ lâu nàng đã có dã tâm muốn giống mẹ mình quân lâm thiên hạ, làm sao dễ dàng buông tha cơ hội này?

Nếu tính ra, Thái tử tại vị gần mười năm, lần đầu tiên được coi trọng như thế, lại là vì bị cân nhắc có nên thay thế hay không.

Hôm nay, các quận vương đều tụ họp ở quý phủ, Lý Long Cơ bỗng nhiên sai người đến gọi ta, ta dẫn theo Hạ Chí đi đến ngoài thư phòng, nghe có tiếng tranh chấp truyền ra, hình như có liên quan linh tinh đến Thái tử, theo bản năng liền ngừng bước, ra hiệu cho Hạ Chí rời đi. Hạ Chí qua loa hành lễ rồi lui ra sau, ta đứng yên ở ngoài cửa một lát, cho đến không có tiếng vang mới giơ tay vén rèm, vừa ra nửa bước, thì bị một chén trà ném tới trước mặt, tức thì cả người toàn trà nóng.

"Vĩnh An!" Hai giọng nói đồng thời vang lên, còn chưa kịp phản ứng lại, Lý Long Cơ đã tiến lên cầm tay ta, cuống quít hỏi: "Có bị phỏng không ?" Ta căn bản chưa thấy đau, bị hắn nắm chặt, mới cảm thấy cánh tay nóng rát, nhíu mày lắc lắc đầu, hắn bèn hướng ra ngoài kêu lên: "Lý Thanh, mau mời y sư đến! Nói nhị phu nhân bị phỏng !"

Hắn vừa kêu, vừa kéo ta ngồi xuống một bên, vén ống tay áo, cánh tay đã nóng đỏ một mảnh. Ta quét mắt nhìn người đang ngồi, Lý Thành Nghĩa áy náy nhìn ta, Lý Thành Khí đang từ từ ngồi xuống, nhìn chằm chằm cánh tay của ta, mím môi không nói.

"Vĩnh An, bổn vương ——" Lý Thành Nghĩa dừng một chút, muốn nói gì, ta liền ngắt lời: "Không sao, là lỗi ta sai, lẽ ra nên cho người ta bẩm trước." Nghĩ chắc là hắn đang nổi nóng, tưởng hạ nhân nào tự tiện xông tới, liền giận chó đánh mèo ném chén trà, chỉ tiếc ta làm người chịu tội thay, miễn cưỡng hứng chén nóng trà này.

Hắn mỉm cười có lỗi, sắc mặt lại trầm xuống.

Lý Long Cơ cẩn thận nhìn cánh tay ta, ta bất động thanh sắc đẩy ra hắn, thả ống tay áo, cười nói: "Quận vương gọi ta đến là vì chuyện gì?"

Sắc mặt hắn khẽ biến, nhìn Lý Thành Nghĩa, trong mắt Lý Thành Nghĩa ẩn chứa bi phẫn, theo bản năng muốn lấy chén trà, mới phát hiện đã bị ném vỡ, cuối cùng nện xuống bàn thở dài một tiếng, đứng dậy nói: "Việc đã đến nước này, ta đi trước." Hắn nói xong, nâng bước rời đi, vừa ra cửa thì đụng phải Triệu y sư trong phủ, y sư vội hành lễ, hắn ngay cả đầu cũng chưa nâng, bước nhanh ra cửa.

Triệu y sư run sợ đứng thẳng dậy, không hiểu được bản thân đã đắc tội hắn chỗ nào, qua quýt giúp ta xử lý xong vết thương, lại cẩn thận dặn dò không thể dính nước linh tinh, không dám nói thêm nữa, vội vàng lui xuống.

Ta đợi không còn người ngoài, mới cười nói: "Trà cũng ném, người cũng đã phỏng, nhị quận vương nói đi là đi, hai người còn không nói câu nào sao?" Lời còn chưa dứt, Lý Long Cơ đứng mạnh lên: "Đại ca, huynh nói đi, ta đi trước." Nói xong, cũng giống như Lý Thành Nghĩa, dường như đang chạy trốn.

Ta kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn rời đi, đến tột cùng chuyện gì, có thể làm cho bọn họ không chịu mở miệng?

Đang suy đoán, Lý Thành Khí đã đi đến bên người, kéo ống tay áo của ta, nhíu mày nói: "Lát sau bảo y sư chăm sóc kỹ lại." Ta ừ một tiếng, giương mắt nhìn hắn: "Bọn họ đều trốn hết rồi, chỉ còn chàng có thể nói. Đến tột cùng là chuyện gì ?" Tầm mắt hắn hướng ngoài cửa sổ, đứng yên một lát, mới nặng nề đáp: "Lý Trọng Tuấn đòi ép Thành Nghĩa dâng Nghi Bình cho hắn dục dưỡng làm thiếp trong phủ."

Ta kinh hoảng nhìn hắn: "Nhị quận vương đáp ứng rồi ư?" Nghi Bình vào Đông cung thì đó là người của Lý Thành Nghĩa, mặc dù ngại thế cục lúc đó không thể nạp làm thiếp thất, nhưng ngay cả đứa nhỏ cũng từng có, có thể nào nói muốn là phải dâng?

Hắn trầm ngâm một lát, nói: "Nếu vì cơ thiếp trong phủ mà huynh đệ nổi lên phân tranh, không phải là điều Hoàng tổ mẫu mong muốn, Thành Nghĩa không còn cách, chỉ có thể tòng mệnh." Ngực ta lạnh lẽo, yên lặng nhìn hắn, buột miệng mỉa mai: "Ý tứ quận là, cơ thiếp chẳng qua là đồ chơi, tùy tiện tặng ai cũng được ? Nếu ai thích thì cứ việc đoạt đi, nếu là truyền ra ngoài, bất quá là một hồi giai thoại thủ túc tình thâm?" Sắc mặt hắn khẽ đông cứng, tiến lên từng bước, muốn nắm tay ta, ta đã mạnh mẽ thu tay lại, đứng dậy nói: "Cho nên, các ngươi sợ Nghi Bình tính tình quyết liệt, e sợ cho nàng lấy tử thù tình*, mới bảo ta đi khuyên nàng ủy thân cho Lý Trọng Tuấn?"

*Lấy cái chết để báo đáp ân tình

Trong mắt hắn ảm đạm nặng nề, muốn nói lại thôi, ta thấy hắn như thế, hiểu ra bản thân đã nói trúng tính toán của bọn họ, cảm thấy lồng ngực đau đớn, khó có thể kiềm nén. Năm đó vì muốn thành toàn cho Nghi Bình, đưa nàng vào Đông cung, vốn tưởng rằng làm việc thiện tác thành nhân duyên, thế mà đầu tiên là bị ban thuốc lạc thai, lúc này lại bị chuyển tặng cho kẻ khác.

Ta thành toàn cho Nghi Bình , đến tột cùng là do tấm lòng cuồng si của nàng, hay là do ngôi vị hoàng đế xoay vần ? Vừa nghĩ, trong lòng chua chát khó chịu, mắt đã mơ hồ đẫm nước, không biết khi nào, ta bị hắn ôm chặt vào lòng.

Ta để hai tay chặn trước người, cười khổ nói: "Việc này ta tuyệt đối sẽ không làm, Nghi Bình hết lòng hết dạ đối đãi nhị quận vương, nhiều năm phụng dưỡng, nay bị đưa cho người ngoài, bắt ta phải mở miệng thế nào ? Khuyên nhủ như thế nào?" Hắn trầm mặc, tựa hồ không có ý định ép buộc ta, hắn càng trầm mặc như vậy, làm cho ta càng thêm muốn kháng cự, giống như vì nhiều năm chịu áp lực không cam lòng của chính mình.

Ta trốn tránh, vẫn không thoát khỏi cánh tay hắn, bật khóc nức nở: "Lý Thành Khí, chàng rốt cuộc muốn ta thế nào? Nghi Bình chỉ là một cơ thiếp, Hoàng tổ mẫu có thấy nàng cũng không nhớ nổi mặt mũi, các ngươi có biện pháp giải quyết. Vì sao muốn hy sinh một nữ nhân để thành toàn đại cục?"

Nàng không giống ta, dòng họ Võ gia, không thể không nhận hết thảy sắp xếp, chỉ vì có thể cứu sống mọi người.

Mặc dù Lý Trọng Tuấn cũng là quận vương, nhưng vì là con Lư Lăng vương, hàng năm bị áp chế trong cung, ngay cả con cái Thái tử cũng không bằng. Nếu không có lần Lư Lăng vương hồi kinh này, ai còn nhớ rõ trong cung có một quận vương lười nhác lỗ mãng như vậy? Mặc dù Lư Lăng vương nhất mạch đã khôi phục địa vị, đều là hoàng tôn, nhưng nếu Lý Thành Nghĩa có tâm che chở, ta không tin hắn không bảo hộ được một nữ nhân.

"Vĩnh An", Lý Thành Khí khổ sở, thở dài nặng nề, nói, "Nếu nàng không muốn, không ai ép buộc nàng." Trong đầu ta đờ đẫn trống rỗng, không còn muốn cân nhắc quan hệ lợi hại trong đó, tựa đầu lên vai hắn, nhìn ánh nắng chiếu vào cửa sổ, rọi trên giường, trên ghế, loang lổ chằng chịt.

"Vì sao nhất định phải làm vậy, sao không thể đi giành lại ?" Qua thật lâu, ta mới bình phục tâm tình: "Lý Trọng Tuấn mặc dù lỗ mãng ngạo mạn, nhưng tuyệt sẽ không vì một cơ thiếp, công khai đối địch với các chàng." Hắn xoa bàn tay ta, mới nhẹ giọng nói: "Hôm qua phụ vương dâng tấu chương, nhường ngôi Thái tử cho Lư Lăng vương, Hoàng tổ mẫu đã chuẩn tấu, phục lập Lư Lăng vương làm Hoàng Thái tử, đại xá thiên hạ."

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, miệng hắn vẫn mang theo nét cười, trong mắt không hề lo lắng.

Tuy là ngàn lo vạn nghĩ, ta cũng không ngờ phụ vương hắn lại dễ dàng nhường ngôi Thái tử đến vậy. Ở Lý gia, khi Thái tử tại vị hết sức điêu linh, thê thiếp bị giết, liên tục bị vu tội mưu phản, gần mười năm ẩn nhẫn cuối cùng đổi lấy là thoái vị cho hoàng huynh. Rất nhiều năm này, mặc dù vì ngôi Thái tử này mà tai họa bất ngờ dồn dập, nhưng cũng nhờ ngôi Thái tử mới đổi lấy sự giúp đỡ của cựu thần Lý gia, lần thoái vị này, tương đương đem nhiều năm trù tính tặng cho Vi thị dã tâm bừng bừng, tặng cho thúc phụ Võ Tam Tư trợ giúp Vi thị.

Hắn qua loa một câu, xem như chặt đứt tất cả đường lui của Nghi Bình. Ngay cả ngôi Thái tử đều đã nhường, nay đối mặt con trai thứ ba của Thái tử Lý Trọng Tuấn, chỉ là một cơ thiếp, Lý Thành Nghĩa có thể làm gì, sao dám nói gì?

Nghĩ vậy, ta chợt thấy mệt mỏi: "Nếu thật sự nói tiếp, ta bất quá cũng là một tì thiếp, nếu ngày sau có người muốn đoạt, không biết kết cục sẽ như thế nào." Hắn sửng sốt, cầm chặt tay ta: "Lời này của nàng là giận ta, hay là oán ta?" Ta chầm chậm nhắm mắt lại, tựa vào người hắn: "Yên tâm đi, nếu thực sự có ngày đó, ta tuyệt sẽ không lấy tử thù tình, khiến các người khó xử." Tay hắn nắm thật chặt, ta ăn đau hừ một tiếng, không mở mắt.

Qua hồi lâu, hắn thủy chung không nói lời nào, ta mới lặng lẽ mở mắt, lập tức đối diện ánh mắt sâu kín của hắn, vội nghiêng đầu tránh đi: "Thế nào? Nghe ta nói xong có nhẹ nhõm hơn không ?" Hắn như trước tĩnh lặng nhìn ta, đến khi mặt ta đỏ bừng, mới cười khổ: "Lúc nãy nàng đang nổi nóng, mỗi câu đều đâm sâu đến xương, bảo ta đáp lại như thế nào?" Ta cúi đầu, trong đầu lúc là chuyện Nghi Bình, lúc lại là cục diện khó lường hiện nay, do dự nói: "Nếu không lui nhượng, chàng có mấy phần nắm chắc bảo vệ cho vị trí này?"

"Nếu là cung biến, có năm phần cơ hội", hắn bỉnh thản nói: "Nhưng ta không muốn bọn nàng có việc gì, cho nên, chỉ còn ba phần." Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng mỉm cười nhàn nhạt nói: "Chí thân tánh mạng, thiên hạ không đổi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.