Chuyến du lịch với Phỉ Phỉ không ngọt ngào cho lắm so với tưởng tượng của cậu.
Tuổi tác cậu và Phỉ Phỉ cũng xấp xỉ nhau, nhưng thật ra kinh nghiệm sống của Phỉ Phỉ chưa nhiều, vẫn còn tính trẻ con, nếu như không phải bị pheromone cực kỳ phù hợp trên người Phỉ Phỉ hấp dẫn thì cậu thường cảm thấy rằng quan hệ giữa hai người càng giống quan hệ anh em tốt hơn là người yêu.
Ra là người yêu đều như vậy cả sao?
Bởi vì trước khi đi phát hiện chuyện Quan Nghị thích mình nên những ngày này lòng cậu cũng chẳng yên nổi. Đi một chuyến du lịch mà một ngày phải mở điện thoại kiểm tra đến tận mấy trăm lần. Dạo chơi cùng Phỉ Phỉ qua nơi nào có cảnh đẹp đập vào mắt cũng không khỏi nảy sinh lòng muốn chia sẻ với đối phương. Lúc đi dạo cửa hàng đồ lưu niệm cũng không nhịn được mà nghĩ tới Quan Nghị. Sau đó thuận tay lấy cho anh mấy món.
Chắc là anh chưa từng đi qua đây đâu.
Thậm chí bởi vì vậy mà cậu còn nảy ra ý nghĩ kỳ lạ.
Nếu như bên cạnh không phải là Phỉ Phỉ, mà là Quan Nghị thì sao...
Ý nghĩ vừa mới chớm lên cậu đã cảm thấy mặt đỏ đến tận mang tai.
Quá hoang đường.
Rõ ràng bọn họ là hai Alpha kia mà.
Đáy lòng của cậu cũng có giới hạn rõ ràng, Alpha đương nhiên chỉ có thể ở bên cạnh Omega, hai Alpha đương nhiên là trái với tự nhiên.
Lồng ngực khó chịu một phen, cậu lắc đầu thật mạnh không muốn suy nghĩ thêm gì nữa.
Chỉ là càng về sau, mỗi lần nhìn thấy có đồ gì đẹp, đồ khiến người khác vui vẻ cậu sẽ không nhịn được mà mua chúng.
... Bởi vì người kia luôn luôn có vẻ không vui.
Mẹ cậu lại gọi điện đến, hỏi bọn họ đi du lịch thế nào, trong lời nói còn ám chỉ tới chuyện đính hôn.
Thật ra trước đó mẹ cậu đã có ý muốn bọn họ nhanh chóng đính hôn đi.
Nhưng cậu cảm thấy như vậy quá nhanh, Phỉ Phỉ cũng không đồng ý.
“Nếu như vừa mới xác định quan hệ mà đã kết hôn thì nghe cứ chúng ta coi Phỉ Phỉ là một viên thuốc chứ không phải người ấy.”
Lúc đó cậu nói với mẹ như vậy.
Thật ra cậu cũng hiểu rõ ý của mẹ, là bởi vì chuyện cực kỳ phù hợp, nên nếu cậu và Phỉ Phỉ đánh dấu lẫn nhau thì chứng bệnh rối loạn pheromone di truyền của cậu chắc hẳn sẽ khỏi hoàn toàn.
Nhưng sau khi mất trí nhớ, cậu cảm thấy đối với chuyện gì cũng rất mơ hồ, cũng không muốn định ra chuyện tương lai của mình nhanh như vậy.
Mặt khác...
Cậu nhạy cảm phát hiện ra, kể từ sau khi ở cùng Quan Nghị, nồng độ pheromone của cậu cũng được duy trì cực kỳ cân bằng... Trước đó cho dù ở cùng Phỉ Phỉ thì thỉnh thoảng bệnh của cậu cũng sẽ tái phát, nhưng hiện tại lại càng thêm ít.
Cho nên cậu thường xuyên không phân biệt được, bệnh của cậu tốt lên là do Quan Nghị hay do Phỉ Phỉ?
Hai là vì cả hai?
Đương nhiên cậu sẽ không nói chuyện này với mẹ, bởi vì thái độ của mẹ cậu đối với Quan Nghị rất kỳ lạ, nếu nói là thích người kia nhưng sao bà lại luôn trốn tránh, nếu nói bà chán ghét nhưng sao lại ân cần bảo đối phương ở cùng cậu kia chứ?
Cậu vốn cho rằng sau khi đi du lịch cùng Phỉ Phỉ sẽ khiến mối quan hệ giữa cậu và Quan Nghị bớt cứng nhắc hơn.
Nhưng kết quả là không.
Lần đầu tiên trở về giáp mặt với đối phương, thậm chí cậu còn không dám nhìn vào mắt anh.
Quan Nghị cũng là Alpha giống mình.
Nhưng mà anh lại thích cậu.
Quá kỳ lạ, sao Alpha lại có thể thích Alpha được chứ.
Cậu nhân lúc Quan Nghị đang ngẩn người bèn lén giương mắt nhìn mặt đối phương.
... Hình như so với lần trước nhìn thấy, anh đã gầy hơn rất nhiều.
Kỷ Thanh Nghiên nhíu mày, do dự nom muốn khuyên đối phương bảo vệ sức khỏe thì anh lại đột ngột mở miệng hỏi cậu...
“Em và Phỉ Phỉ vẫn ổn chứ?”
Cậu khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Quan Nghị, nhưng biểu cảm của đối phương rất thản nhiên, giống như chỉ đang hỏi gần đây cậu thế nào mà thôi.
Thế là Kỷ Thanh Nghiên ngoan ngoãn trả lời, có thể là sắp đính hôn.
Sau khi nói xong câu đó, đáy lòng cậu lại cảm thấy rất mơ hồ, cả về quá khứ lẫn tương lai, trong nhất thời chìm đắm trong thế giới của mình nên không chú ý tới sự im lặng của đối phương.
...
Bác sĩ Mộ dẫn theo Phỉ Phỉ tới kiểm tra cơ thể của cậu.
Phỉ Phỉ nhai bánh rán đường đứng bên cạnh nhìn chốc lát, không lâu sau đã thấy chán rồi nói muốn đi phòng khách chơi game.
Sau khi cậu ấy đi mất, trong phòng chỉ còn lại hai người, cậu và bác sĩ Mộ.
Bác sĩ Mộ lấy huyết thanh của cậu, do dự nói: “Độ pheromone gần đây của cậu rất ổn.”
Mặc dù Kỷ Thanh Nghiên không rõ giọng nói do dự của hắn là vì chuyện gì nhưng cậu lập tức ừ một tiếng, kế đó bổ sung thêm: “Chắc sẽ không tái phát nữa đâu.”
Rõ ràng bác sĩ Mộ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Rất ổn.” Hắn suy nghĩ một hồi rồi mới tiếp tục: “Mẹ cậu nói với tôi chuyện đính hôn, tôi cảm thấy... Cậu và Phỉ Phỉ rất thích hợp, bởi vì độ phù hợp pheromone của hai người đạt đến 90%... Chuyện này ở những cặp đôi AO thường gặp rất hiếm, đồng thời cũng có thể bảo đảm chất lượng gen đời sau sẽ tốt.”
Nhà họ Mộ đời này chỉ có Mộ Phỉ là Omega, khó trách bác sĩ Mộ và mẹ cậu đều muốn bọn họ sớm liền cành.
Kỷ Thanh Nghiên cụp mắt, lạnh nhạt hỏi: “Chẳng lẽ đời sau của tôi... sẽ không bị di truyền chứng rối loạn loạn pheromone này sao?”
Bác sĩ Mộ cũng cười, dường như đang cười cái suy nghĩ viển vông của cậu: “Sẽ không, theo kiểm tra tiêu chuẩn trước mắt, chỉ cần các cậu đánh dấu nhau, những biểu hiện của chứng rối loạn pheromone sẽ hoàn toàn biến mất, tuyệt đối không ảnh hưởng đến đời sau.”
Nói đến đây, bác sĩ Mộ dừng một chút.
“... Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.”
Kỷ Thanh Nghiên có hơi hoảng hốt.
Rõ ràng kiểm tra lúc trước, bác sĩ Mộ còn nói là cho dù cậu và Phỉ Phỉ đánh dấu lẫn nhau, đời sau vẫn bị di truyền chứng rối loạn pheromone ở một tỉ lệ nhất định.
Nhưng hiện tại giọng điệu lại chắc chắn rằng sẽ không sao cả.
Có điều nghi ngờ thì nghi ngờ.
Trong lòng cậu lại cương quyết đặt ra một cán cân nằm ngang.
Bên trái không có trọng lượng, hư hư ảo ảo không nhớ rõ, cậu cũng quên mất rồi.
Bên phải là ba người, trọng lượng rất nặng.
Mẹ, bác sĩ Mộ, Phỉ Phỉ.
Gạt đi những thứ khiến cậu mơ hồ hoảng hốt, cậu nghĩ mình đã đưa ra quyết định đúng đắn.
Quá trình cầu hôn với Phỉ Phỉ còn dễ dàng hơn so với cậu tưởng tượng.
Cậu lên kế hoạch về nhẫn đính hôn, nghi thức cầu hôn... Mỗi một khâu đều tốn rất nhiều tâm tư, thậm chí có đôi khi không cần nghĩ, sâu trong đầu cậu sẽ tự động nhảy ra một chút ý tưởng liên quan đến chuyện này, tựa như... Cậu đã sẵn sàng để cầu hôn ai đó từ lâu.
Phỉ Phỉ thích lãng mạn, khi cậu ấy vừa nhìn thấy nghi thức cầu hôn tỉ mỉ của cậu đã vui vẻ nhảy dựng lên nói đồng ý... Trong một giây này cậu cũng bị nụ cười trẻ thơ trên khuôn mặt của đối phương làm cho cảm động, phủi sạch những bối rối và do dự trong những ngày chuẩn bị cho một màn trước mặt, bất giác cũng vui vẻ theo đối phương.
Cậu quy hết những tâm trạng lo lắng trước kia cho chứng sợ hãi trước hôn nhân.
Chờ khi kết thúc chuyện chung thân đại sự cậu mới nhẹ nhàng thở phào, giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng.
Ấy thế nhưng người đầu tiên cậu muốn chia sẻ không phải là bác sĩ Mộ, cũng không phải là mẹ.
Mà là Quan Nghị.
Giờ phút này cậu quá thả lỏng mà đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Quan Nghị thích cậu.
Ban đầu, Quan Nghị nói với cậu, anh quyết định dọn đi.
Giọng điệu Quan Nghị bình thản giống như ngày thường,
Cậu mới ý thức được ngày đó nói cho đối phương biết chuyện kia đối với anh là tàn nhẫn cỡ nào.
Cậu muộn màng cảm thấy sợ hãi, bực bội, suy nghĩ bất an, bệnh trạng rất lâu không tái phát lại xuất hiện... Đầu óc cậu rung ầm ầm, pheromone không cách nào khống chế đột nhiên tăng vọt, gần như kích động đến mức muốn nhảy lên.
... Rồi một giây sau, lần đầu tiên thật sự nhìn thấy được tình yêu thầm kín và thương cảm trong mắt Quan Nghị, cậu mới bình tĩnh lại.
Ánh mắt ấy quá thâm tình, đến khi đối phương giơ tay ra chạm vào mặt cậu... Trong nháy mắt da thịt chạm nhau, cậu mới nhận ra được chẳng biết từ lúc nào... Tim cậu đã hoàn toàn đập loạn nhịp.
Quan Nghị hỏi cậu, vì sao thích Phỉ Phỉ như vậy.
Cậu thấy mờ mịt, thuận theo đáy lòng lấy đáp án đã chuẩn bị sẵn mà trả lời anh.
Phỉ Phỉ là Omega thích hợp với cậu.
Không phải chứ? Cậu và Quan Nghị? Hai người bọn họ đều là Alpha, không có đời sau, không được người đời chấp nhận. Quan Nghị... Đang suy nghĩ gì vậy?
Nhưng mà cậu phát hiện sau khi đối phương nghe câu trả lời của cậu thì sắc mặt lại càng tái nhợt hơn, đáy mắt cũng dần rơm rớm nước.
Cậu nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám nhìn anh.
Quan Nghị hít một hơi thật sâu rồi cho cậu một cái ôm.
Cơ thể cậu dường như đã sớm quen với nhiệt độ cơ thể đối phương, lại như mê muội muốn vươn tay ra ôm lại, nhưng ngay khoảnh khắc nước mắt anh thấm ướt quần áo thì lại cứng ngắc thu tay về.
... Quan Nghị khóc.
Quan Nghị thế mà lại khóc.
Sâu trong nội tâm cậu dường như không thể chịu được chuyện đối phương rơi nước mắt... Nỗi đau ùa về như sóng biển trào dâng, giây phút ấy cậu không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không biết mình nên làm gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn đối phương lấy lại tinh thần đứng lên lau đi nước mắt của mình, rồi lại nở nụ cười với mình một lần nữa, thậm chí còn chân thành chúc phúc cho cậu và Phỉ Phỉ.
Lồng ngực trống rỗng, cậu kiềm chế cơn xúc động muốn ôm lấy đối phương lại, lý trí cũng kêu gào khiến cậu gần như tỉnh táo. Nhưng hôm nay cậu đã là Alpha của một vị hôn phu có pheromone phù hợp.
... Nhưng mà, tại sao cậu lại khó chịu như vậy?
Đầu óc cậu nghĩ mãi vẫn không ra, chỉ có thể mặc kệ sự đau đớn dần lan khắp xương tủy, gần như đoạt mất tất cả âm thanh và cử động của cậu.
Cuối cùng cậu trơ mắt nhìn người kia rời đi mà còn chưa hề nói một lời từ biệt.
Người kia đi rồi.
Cậu lại chẳng thể tìm được bất kỳ lý do gì để giữ anh ở lại.
- Hết phiên ngoại 2 -