Thiên Dạ đi tới bên cạnh ghế sô pha, đây là cự ly mà Trương Tĩnh chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới nó.
Trương Tĩnh duỗi hai tay ra, không ngừng xoa xoa trên người Thiên Dạ, từng sợi nguyên lực thẩm thấu vào cơ thể của Thiên Dạ, kiểm tra phản ứng ở từng vị trí.
Đây là một loại cảm giác không thể nói thành lời, đau đớn ngứa ngáy đan xen vào nhau, hết sức khó chịu, còn khó chịu hơn là bị roi quất.
Thiên Dạ chỉ có thể dời đi sự chú ý của mình. Nó đứng thẳng tắp, không hề nhúc nhích, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, tầm mắt bỗng dưng liếc qua ngực của Trương Tĩnh, nhất thời không thể nhúc nhích.
Vạt áo tắm của Trương Tĩnh bị ngọn núi trắng như tuyết ở ngực căng phồng lên đến mức làm bung ra, từ góc độ của Thiên Dạ hầu như chỉ cần liếc mắt là có thể thấy rõ mồn một, hơn nữa theo động tác của nàng, dường như còn có một điểm đỏ vụt qua trong tầm nhìn của nó.(Ghê quá =)) )
Đây là cảnh tượng mà xưa nay Thiên Dạ chưa từng nhìn thấy, nó cũng không hiểu lắm thứ mà mình đang nhìn thấy ở trước mắt, nhưng nó tuyệt đối không thể chống cự được xung kích sinh ra từ hai ngọn núi trắng như tuyết trước ở ngực nàng ta.
Cũng may, không bao lâu Trương Tĩnh đã nói: "Được rồi, tôi đã kiểm tra tình huống của nhóc. Để tôi nghĩ lại xem vì tình huống gì mà tiết điểm nguyên lực này bị hao tổn còn nghiêm trọng hơn so với dự liệu của tôi, nhưng cũng không phải là hoàn toàn mất hi vọng. Như vậy khi nhóc tu luyện đừng nên quá sốt ruột, cứ khống chế nhịp điệu ở phạm vi có thể chịu đựng là được. Nhóc chí ít cần nguyên lực nhiều hơn một nữa người bình thường mới có thể đốt cháy tiết điểm này."
Sau đó, Trương Tĩnh lại tỉ mỉ vạch ra một ít yếu điểm khi tu luyện rồi mới để Thiên Dạ rời đi.
Thiên Dạ trở về ký túc xá, đêm nay nó không thể nào ngủ được, trước mắt nó cứ hiện ra khối thịt trắng tròn trịa đang lay động. Cũng bắt đầu từ đêm này, Thiên Dạ mới ý thức sự khác biệt thật sự giữa bé trai và bé gái, chứ không phải chỉ là khác biệt về cấu tạo sinh vật đã học trên lớp. Không phải những con số vô vị, cũng không phải tranh vẽ bằng phẳng.
Thế nhưng khi ngày kế tiếp tu luyện gặp phải đau đớn thì Thiên Dạ lập tức loại bỏ những ý nghĩ kiều diễm của một bé trai tuổi dậy thì ra khỏi đầu.
Thiên Dạ liều mạng mà chịu đựng đau đớn, có đến vài lần thiếu chút nữa nó đã ngất đi. Đây không phải là đau đớn mà người bình thường có thể chịu được, nếu đặt tại thân thể của người bình thường thì đủ để thần kinh người đó tan vỡ, đau tới chết đi, Thiên Dạ phải ỷ vào thể chất của chiến binh cấp một mới có thể cố gắng vượt qua.
Thiên Dạ sau khi trải qua giáo huấn lần này thì hoàn toàn không dám mạo hiểm nữa, nó bắt đầu cẩn thận từng li từng tí khống chế thủy triều nguyên lực, để lực trùng kích của nó duy trì ở mức gần đến cực hạn chịu đựng.
Giờ tu luyện ngày hôm nay tiến hành cực kỳ đau khổ, khi tiếng chuông vang lên thì Thiên Dạ hầu như không thể tin được chính mình có thể kiên trì đến hai giờ. Hơn nữa ở lần tu luyện này lại tìm ra một đáp án khiến cho Thiên Dạ không thể nào cao hứng nổi, đó chính là nguyên lực mà nó cần để đốt cháy tiết điểm ở ngực không phải hơn người tu luyện bình thường một nửa, mà là nhiều hơn gấp ba lần!
Tuy rằng như vậy có thể tích lũy thêm càng nhiều nguyên lực, nhưng tốc độ tu luyện hai cái tiết điểm làm sao có thể nhanh hơn một cái. Tiến độ tu luyện của Thiên Dạ lập tức bị kéo thấp, từ xếp hạng đầu, giờ trở nên gần như lót đáy ở trong lớp.
Nhưng tu luyện lại không có đường tắt, sau khi Thiên Dạ nghĩ thông được điểm này, lập tức chấp nhận hiện thực, tâm tình của nó lại trầm ổn lại lần nữa, không có nôn nóng tiếp.
Nó ít nhất cũng có thể tu luyện tới cấp hai, chỉ cần tốn nhiều thêm một ít thời gian mà thôi. Mà có bao nhiêu người thuộc tộc Người dù có tu luyện cả đời cũng không tới được cấp hai? Mặt khác, dựa theo tiêu chuẩn của trại huấn luyện Hoàng Tuyền, yêu cầu thấp nhất để được tốt nghiệp là đạt tới cấp hai, ít nhất Thiên Dạ còn có hi vọng để thoát khỏi nơi địa ngục này.
Ngay lập tức, Thiên Dạ bắt đầu luyện tập từng bước, tu luyện cùng học tập.
Có lẽ bởi vì bỏ xuống được và mất, hoặc bởi vì chăm chú, nên thành tích huấn luyện của Thiên Dạ lại nhanh chóng tăng cao. Trải qua nhiều lần tôi luyện đau đớn, nguyên lực mà Thiên Dạ tu luyện ra còn thâm hậu hơn nhiều sơ với người thường, uy lực cũng càng bá đạo sắc bén hơn. Như vậy, Thiên Dạ miễn cưỡng cũng có thể bắt kịp tiến độ của khóa học đánh nhau.
Khi đến gần năm mười tuổi, thì đám nhóc Thiên Dạ đã học xong nền móng của thể loại đánh nhau tay không, kế tiếp chính là huấn luyện đánh nhau bằng vũ khí. Vũ khí nhập môn là đao, đao dài đao ngắn loại nào cũng có.
Kể từ ngày này trở về sau, trên người rất nhiều đứa nhỏ bắt đầu mang vết thương. Hơn nữa, mỗi đứa trẻ còn có thể sống đến hiện tại đều là chiến sĩ cấp một, không nói việc thể năng của bản thân tăng mạnh trên diện rộng, mà trong tấn công cũng đã gia nhập vào nguyên lực, uy lực tăng cao, nếu trúng phải một đao thì cũng không phải chuyện đùa. Khi bị thương quá nhiều, thì bọn trẻ đã học được cách sử dụng nguyên lực để phòng ngự.
Thiên Dạ bắt đầu từ những ngày này đã bắt đầu bày ra sức mạnh không tầm thường. Có một ít đứa trẻ tìm tới cửa, Thiên Dạ càng nghiêng về đấu pháp lấy mạng đổi mạng. Nó bị trúng một đao một quyền nhưng đều bình tĩnh như không, giống như cảm giác đau của nó đã biến mất vậy, động tác phản kích luôn vô cùng tàn nhẫn mà không chút bị ảnh hưởng từ vết thương, thế nhưng khi trúng một đao của Thiên Dạ, thì vết thương không phải lớn một cách bình thường.
Có một đứa trẻ cùng Thiên Dạ chém lẫn nhau mười đao, sau đó ngã xuống đất mà gào thét, còn Thiên Dạ thì cả người đẫm máu nhưng vẫn có thể đứng, hơn nữa đứng rất trầm ổn, tay cầm đao cũng không rung động chút nào. Nếu so một chút đau đớn đó cùng đau đớn mà nó phải chịu đựng khi tu luyện, thì hoàn toàn không đáng là gì.
Từ đó về sau, trên lớp đánh nhau không có người nguyện ý tìm phiền phức với Thiên Dạ.
Bởi vì ban đầu đứa trẻ kia có thực lực xếp hạng thứ năm trong lớp đấu nhau. Bất luận là sức mạnh hay kỹ xảo của nó, mỗi cái thành tích đều tốt hơn Thiên Dạ, nhưng lại bị Thiên Dạ đánh bại trong thực chiến. Trong trại huấn luyện, bọn trẻ từ rất sớm đã học chỉ xem kết quả.
Khi Thiên Dạ mười một tuổi, bọn trẻ rốt cục cũng học xong chương trình học về giải phẫu thân thể con người. Sau đó, lão Thân Đồ lại mang đến một xác chết kỳ lạ, đó là xác một con nhện to tới mấy mét!
Sau đó, Thiên Dạ mới biết, đây cũng không phải là con nhện bình thường, mà là một chi nhánh mạnh mẽ bên trong chủng tộc Hắc Ám : Nhân Diện Chu Ma (nhện ma mặt người). Con Ma nhện trước mắt chỉ là một thành viên chính thức có cấp thấp nhất mà thôi, nó vẫn không có tiến hóa ra mặt người cùng tứ chi, vì lẽ đó nên nó được gọi là Huyệt Chu.
Từ ngày đó trở đi, bọn trẻ bắt đầu tiếp xúc tới chủng tộc Hắc Ám. Sau một năm, ngoại trừ chưa từng thấy Ma Duệ thần bí nhất cũng mạnh mẽ nhất trong truyền thuyết, thì hết thảy những chủng tộc Hắc Ám nổi danh đều xuất hiện ở trên bục giải phẫu của Thân Đồ, bao quát tộc Huyết có ngoại hình hầu như giống hệt con người cùng người sói chưa biến thân.
Bọn nhỏ lúc bấy giờ đã thành thục, đều được xưng là thiếu nam thiếu nữ. Nhưng bọn nó vẫn phải ở trong một gian nhà lớn, tắm rửa thay đồ đều ở cùng một chỗ. Nhưng mà sai biệt về thân thể của bé trai bé gái đã hiện rõ, cũng có những bé trai trưởng thành sớm cũng mượn cớ để quầy rầy bé gái.
Thiên Dạ cũng càng ngày càng nghĩ về những hình ảnh mà nó nhìn thấy ở trong phòng của Trương Tĩnh.
Khi Thiên Dạ được mười hai tuổi, thì trong trại huấn luyện cũng nghênh đón một thời khắc đặc biệt: Nghi thức trưởng thành.
Vào ngày nghi thức mở ra, hết thảy bé trai bé gái đều bị tập hợp ở phòng khách lớn, sau đó ăn đồ ăn trộn lẫn với thuốc thúc tình.
Chỉ chốc lát sau, Thiên Dạ cảm giác được ý thức của mình trở nên mơ hồ, thân thể nóng rực lên, hơi thở của nó dường như mang theo lửa, không ngừng có ý nghĩ kỳ quái hiện ra. Nó rất nhanh phát hiện mình không có suy nghĩ bình thường, bắt đầu khuất phục theo bản năng đang dâng trào.
Mà lúc này, ở ngoài phòng đi vào rất nhiều nam nữ trưởng thành, từng người tìm tới những đứa bé này. Trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách đã biết thành thế giới nhục dục.(Đã kinh @@)
Trương Tĩnh cùng Long Hải với vẻ mặt không chút cảm xúc dò xét xung quanh, thỉnh thoảng cũng vung ra một hai roi. Bọn họ không hề để ý tới thế giới tình dục trước mắt. Thế nhưng, có một ít huấn luyện viên với thực lực yếu kém, cùng những người bảo vệ lâu năm đều gia nhập vào cuộc thịnh yến này. Vào ngày này, những bé gái còn non nớt kia chính là lợi ích từ địa vị của họ.
Tuy nhiên, những huấn luyện viên cùng người bảo vệ ở đây đều có hạn chế, không dám phóng túng quá mức. Bọn họ có thể hưởng thụ ngày đặc biệt này, thế nhưng không dám chơi hỏng mấy bé gái này. Một khi có người không khống chế được mình, thì roi dài trong tay của Long Hải cùng Trương Tĩnh sẽ để cho kẻ đó phải hối hận.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, lệnh cấm thân thể của bé trai bé gái bị thủ tiêu. Đối với những bé gái hơi yếu, thì hiện tại mới chính là bắt đầu của địa ngục.
Đây chính là tôn chỉ của trại huấn luyện Hoàng Tuyền, học viên đi ra từ nơi này không cho phép có bất kỳ điểm yếu nào. Thân thể của bé gái có thể là điểm yếu của họ, nhưng cũng có thể biến thành vũ khí của các nàng.
Còn có mấy bé gái đã biến mất trong im lặng, không có tham gia cuộc thịnh yến này. Gia tộc thế lực ở phía sau của các nàng có thể để các nàng tách khỏi nghi thức này.
Nghi thức trưởng thành trải qua suốt một đêm. Thiên Dạ cũng những người bạn xung quanh đều như nhau, cuối cùng mệt mỏi rồi ngủ, khi tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau. Đến lúc này, hiệu lực của thuốc trong cơ thể Thiên Dạ mới hết.
Tất cả những việc phát sinh vào tối hôm qua cứ như một giấc mơ, sinh hoạt của Thiên Dạ lại khôi phục như thường, tu luyện giống như quá khứ, học tập, luyện tập thuật đánh nhau, cùng với học tập nguyên lý máy móc trên lớp máy móc, cộng thêm học về chế tạo sửa chữa cùng cơ sở máy móc.
Biến hóa to lớn nhất chính là những các cô gái trong lớp, có không ít người tìm đến những người bạn nam. Chỉ có thực lực mạnh mẽ, cùng với những cô gái không tham gia nghi thức là duy trì tính độc lập.
Còn Tống Tử Ninh từ trước đến giờ vẫn luôn đứng hạng nhất thì một mình chiếm lấy hai cô gái xinh đẹp. Không có bất kỳ người nào đưa ra ý phản đối hay dị nghị gì, bao gồm chính hai cô bé kia.
Ở trong trại huấn luyện Hoàng Tuyền chính là như vậy, trước tiên phải đánh thẳng đối thủ, mới có cơ hội để kháng nghị.
Thiên Dạ trước sau đều một người, nó hầu như hoàn toàn chìm đắm vào bên trong thế giới của chính mình, đối với biến hóa ở trong lớp chẳng có chút quan tâm. Bởi vì mỗi lần tu luyện đối với nó chính là trải nghiệm ở trong địa ngục. Trong sự dằn vặt đau đớn không có hồi kết kia, Thiên Dạ đã rèn luyện ra được ý chí cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng điều đó cũng làm cho nó không hề có hứng thú gì với thế giới xung quanh.
Đối với nó mà nói, sớm ngày đốt tiết điểm Khí Hải rồi thoát khỏi ngày tháng ở địa ngục này, mới chính là việc quan trọng duy nhất. Đồ vật mà nó mong muốn phải đi ra khỏi thung lũng hoàn toàn tách biệt với thế gian này mới có thể lấy được.
Ngày đó, khi Thiên Dạ trở về phòng ngủ, thì vừa vặn nhìn thấy Tống Tử Ninh đang tựa lưng ở cạnh cửa, ngửa đầu nhìn trời, chắc lại đang nhìn đại đạo cùng tương lai của hắn ta.
Thiên Dạ hơi gật đầu với hắn, đang muốn vào nhà, Tống Tử Ninh bỗng nhiên gọi nó lại: "Thiên Dạ, chờ chút."
"Chuyện gì?" Thiên Dạ hơi khó hiểu.
Tống Tử Ninh cười cười, nói: "Là chuyện tốt, là chuyện để cậu có thể nhanh lớn lên một chút."
Hắn liếc nhìn về mấy đứa học viên đang qua lại, bỗng nhiên hắn chỉ vào một cô bé khá là thanh tú, nói: "Này, đúng là cậu! Phương Minh Tuệ, cậu tới đây!"
Cô bé kia có chút lúng túng, lập tức không có phản kháng mà đi tới, đứng ở trước mặt của Thiên Dạ cùng Tống Tử Ninh.
Tống Tử Ninh đánh giá nàng trên dưới, rồi nói thẳng: "Đêm nay cậu hãy ngủ với Thiên Dạ, về sau cũng phải đi theo cậu ấy!"