Vĩnh Hằng - Rosespy

Chương 24: Chương 24




– “Thích a, có thể nhận cô là em gái, tôi thực vinh hạnh”. Tôi hi vọng nàng hiểu ra ý tứ

– “Tốt, vậy tôi cũng sẽ xem anh là anh trai”. Thực là một cô gái thông minh!

– “Tốt”

Nàng nằm xuống, thao thao bất tuyệt kể chuyện của mình từ trước đến giờ, thì ra vì cách dạy con lạnh nhạt xa cách của gia đình đã làm nên một cô gái nổi loạn như bây giờ. Nước mắt nàng lòe lòe sáng dưới nắng chiều. Tôi không lau nước mắt cho nàng, cũng không an ủi lời nào, chỉ lẳng lặng nghe nàng giải bày những tâm sự trong lòng. Qua một lúc lâu, nàng ngượng ngùng cười: “Thật xin lỗi, Hân ca, tôi nói nhiều quá rồi….”

– “Không sao, nói ra tâm tình sẽ nhẹ nhàng hơn”. Tôi mở miệng, không nghĩ nàng lập tức bổ nhào vào lòng tôi khóc rống lên, nước mắt rơi lã chã, áp lực cuộc sống 20 năm qua rốt cuộc phun ra, tôi là người đầu tiên nàng tâm sự những chuyện này. Xem ra cô gái này nhận thức bạn bè chỉ để có người nói chuyện. Nhưng hiện tại nói ra nỗi lòng có lẽ sẽ làm nàng giải tỏa đôi chút. Hôm nay núi lửa cuối cùng đã phun nham thạch

Chậm rãi đợi nàng bình tĩnh trở lại, tôi nhẹ nhàng hỏi: “Cô muốn ăn cơm chiều ở đâu?”. Nàng ngẩng cặp mặt đỏ hoe như thỏ con nhìn tôi lắc đầu. “Vậy tôi sẽ dẫn cô đến một nơi”. Nàng tò mò đi theo tôi, tôi chạy xe đến một nhà hàng DIY *Do It Yourself*, bọn họ cung cấp nguyên liệu để thực khách tự làm món ăn. Hình thức mởi mẻ này làm đại tiểu thư hứng thú không thôi, cả đêm bọn tôi làm ra không biết bao nhiêu món. Bất quá nhìn tài nghệ nấu ăn của nàng tôi không dám khen ngợi, tôi gạt nàng ra, tự mình làm qua loa vài món. Đến khi món ăn hoàn thành, tôi thiếu điều đói sắp chết

Nàng nhấm nháp thành quả lao động của tôi, liên tiếp khen ngợi: “Ngon quá, ngon quá a! Không ngờ anh nấu ăn ngon vậy”

– “Chỉ là vài món ăn sáng thôi, chứ tôi không biết nấu ăn”. Tôi thực sự chịu đói không được

Đưa nàng về nhà, nàng không xuống xe, đầu vẫn cúi gằm. “Làm sao vậy?”

– “Cuối tuần anh có tới tiễn tôi không?”. Nàng giương hai mắt đỏ hoe đẫm lệ nhìn tôi

– “Được, tôi nhất định sẽ đến”

Nàng cắn cắn môi nói: “Cảm ơn anh” rồi liền mở cửa xe bước xuống

– “Này, cuối tuần là mấy giờ?”. Tôi gọi nàng lại

– “Tôi sẽ gọi điện nói cho anh biết”. Nàng cười, nhanh chóng chạy vào nhà

Hai ngày sau, Trương Khải Huy nói cho tôi biết hắn phải đi HongKong vài ngày, hỏi tôi có muốn đi cùng không. Tôi chưa kịp nghĩ cũng đã cự tuyệt. “Tốt lắm, nếu cậu không muốn đi cùng tôi thì quay về Hoàn Á trông nom vài ngày giúp tôi”. Trương mỗ nhân thật là tổn hại, cứ quyết đuổi hổ về rừng, suốt ngày phiền nhiễu tôi không thôi

– “Có thể hay không còn lựa chọn khác?”

– “Không có”

Tôi biết có nói nữa cũng như không, nên liền đáp ứng hắn quay về Hoàn Á vài ngày. “Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi a, tôi không phải chuyên ngành quản trị kinh doanh, nếu khi về có gì xảy ra anh cũng không được trách tội tôi. Tôi có thể đảm bảo Hoàn Á trong vài ngày tới không xảy ra quái sự gì, nhưng nếu anh muốn Hoàn Á phát triển thì mau chóng đổi người quản lí đi”

– “Chưa gì đã mất tự tin như vậy? Đây cũng không phải tác phong thường thấy ở cậu”

– “Nhận được ưu ái của Trương tổng nửa năm qua, Vương mỗ tôi đã sớm không còn nhuệ khí. Càng không có hùng tâm tráng chí gì!”. Tôi mặc kệ chiêu khích tướng của hắn

Hắn dùng tay vò đầu tôi làm tóc rối tung lên. “Được, một tuần sau tôi sẽ trở về”

– “Cút, Trương Khải Huy, ngươi mau cút cho ta! Đúng rồi, tinh hoa MBA của Cáp Phật, anh vẫn là thu xếp nhanh chóng trở về, tôi sợ một mình tôi cai quản không nổi”. Đây là lời nói thật, dù Trương Khải Huy vẫn thường xuyên nói chuyện kinh doanh của Hoàn Á cho tôi nghe, nhưng tôi hiện không làm trông công ty nên rất nhiều biến cố tôi không rõ ràng. Hơn nữa bây giờ lại còn hợp tác làm ăn với Henry, có rất nhiều việc tôi không tường tận

Sáng sớm hôm sau, Trương Khải Huy bay đi HongKong. Tôi lại lần nữa quay về Hoàn Á

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.