Vĩnh Hằng - Rosespy

Chương 39: Chương 39




Vì không muốn bị Vu Dương nhận ra những khác thường, tôi hớp một hớp lớn, thản nhiên cười: “Nga? Vậy sao? Vậy tôi về vừa kịp lúc uống rượu mừng rồi”. Lòng lại đau đớn

– “Tiểu tử cậu có phải não úng thủy rồi không? Mẹ nó!”. Hắn cúi đầu. “Đã sớm biết ai yêu cậu cũng không có tốt đẹp gì mà, hiện tại lại còn như thế này”

– “Chúng ta có phải là bằng hữu không? Hôm nay cậu gặp tôi chỉ để nói chuyện này? Vương Hân tôi không cần cậu dạy khôn!”. Lửa giận đang ngút trời không chỗ phát tiết đành phải lấy hắn khai đao

Tiểu tử này chịu mềm không chịu cứng, cũng nổi giận theo tôi: “Không phải tôi nói cậu, Vương Hân! Tôi với cậu là bằng hữu, chính vì là bằng hữu mới có thể nói những chuyện như vậy! Tôi vẫn thực bội phục Trương tổng, nhìn hắn phải đi Hàn Quốc tìm cậu, tôi thực sự không thích! Đây là chuyện của hai người, tôi không xen vào, nhưng cậu con mẹ nó rất bướng! Cậu nghĩ tiểu tử cậu muốn gì tôi không biết sao? Mạnh miệng nhưng lòng lại mềm yếu! Cậu có dám nói không có chút tình cảm nào với hắn không? Thế nào? Có dám không? Khi đó cậu làm vậy, hừ! Để làm gì?”

– “Vất vả quá đi, vậy cậu chịu khó mà đi an ủi hắn”

Vu Dương càng tức giận hơn, nhưng ý thức được đây là nơi công cộng liền nén giận, tiết tục bưng li rượu uống tới tấp. “Hôn lễ cử hành vào thứ Sáu, tức là ngày mai”. Tôi ừ một tiếng

– “Hắn biết cậu trở về không?”. Hắn hỏi

– “Vu đại huynh, ta nghĩ cậu nên chuyện nghề thành chuyên gia tư vấn tình cảm đi! Chuyện của chúng tôi sao cậu lại có hứng thú đến vậy?”

Hắn giơ tay đầu hàng, tỏ vẻ hắn không hề tò mò. Sau đó hắn nói cho tôi biết Hoàn Á hiện tại đã vênh váo lên tận trời, lại còn mở rộng kinh doanh bất động sản, mở rộng việc làm ăn ở Đông Nam Á, cùng Ocean của Hàn hợp tác tốt đẹp. “Vương Hân, cậu chính là công thần a!”

– “Đừng dát vàng lên mặt tôi, tôi cũng không vênh váo như vậy”. Tôi không biết tại sao hắn biết được những tin tức này, hắn cũng chỉ là một nhân viên thường thường trong công ty thôi

– “Bớt giỡn, cậu là phụ tá của Trương tổng còn khiêm tốn như vậy. Trương tổng trong mỗi lần hội nghị thường kì của Hoàn Á đều nói, Hoàn Á luôn có chỗ cho cậu, sẽ chờ cậu trở về”

Tôi cười cười

– “Vương Hân, đừng nói với tôi cậu không bao giờ… quay về Hoàn Á nữa, mỗi lần cậu nói câu này Trương tổng đều điên tiết. Cậu cùng Hoàn Á đời này cũng dứt không được, cũng như việc kết hôn với hắn…”. Hắn nhanh nhạy ngừng nói, dò xét thái độ của tôi, uống một ngụm bia

– “Cậu sợ tôi trở về sẽ chiếm vị trí của cậu hay sao?”.

– “Hắc, tiểu tử cậu đừng đùa như vậy dù Vu Dương tôi không bao giờ nhìn lầm người. Công lao của tôi cũng khổ cực, làm việc cho Hoàn Á cũng đã 10 năm, cũng đủ chuyên nghiệp”. Hắn vẫn còn đắc ý

– “Giống như cậu đi tìm chết vậy, Hoàn Á chắc sẽ lập đền thờ trinh tiết cho cậu a!”. Tôi cười

Hắn nhếch miệng một chút. “Tôi phải đi rồi, lần khác lại gặp cậu. Đúng rồi, cậu có đến dự hôn lễ không?”

Tôi không trả lời

Hắn thở dài. “Chịu cậu rồi đấy!”. Hắn để lại những lời này rồi bước đi

Trở về phòng trọ, tôi nằm trên sô pha, tim lại đau thắt. Đi tìm hắn, Vương Hân! Đi tìm hắn? Hắn đã khôi phục ‘Bình Thường’, giờ lại cưới một thiên kim tiểu thư, môn đăng hộ đối, cường cường liên hợp, tôi còn muốn làm gì được!

Cả buổi tối, tôi đều ngồi bên cửa sổ ngắm sao. Đến bây giờ mới phát hiện bầu trời đêm to lớn như vậy, lạnh lẽo như vậy

Hắn, hiện tại đang làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.