Vĩnh Hằng - Rosespy

Chương 44: Chương 44




Trương Khải Huy cũng sửng sốt, chúng tôi nhìn nhau ước chừng gần 5 phút, không ai biết nên nói gì. Bộ dáng hắn vẫn như vậy, nhưng lại trầm ổn hơn một năm trước, ánh mắt cũng phức tạp hơn

May mắn Lưu Bác giải vây ‘đúng lúc’. “Vương Hân, cậu cuối cùng cũng đến rồi, mau, đến phiên cậu”

– “Nga…. nga”. Tôi bị Lưu Bác kéo vào sảnh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn, hắn vẫn nhìn tôi chằm chằm, nhưng không đoán được nội dung của ánh mắt ấy. Phỏng chừng Lưu Bác rất nóng vội, không để ý một kẻ tai to mặt lớn như vậy đứng bên cạnh, nhanh chóng kéo tôi vào phòng tiệc. Tôi bất an nhưng không nói nên lời, ánh mắt khắc chế không được lại nhìn ra hướng cửa, vừa lo lắng vừa hi vọng hắn vẫn còn đứng đó

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi phát biểu mà không biết mình đang nói gì, không có gì hứng thú trong lòng, chỉ vô nghĩã nói đông nói tây vài câu. Sau hơn 10 phút tôi liền khẩn cấp chấm dứt đề tài, khán giả bên dưới thực nể tình vỗ tay đáp lễ, quả thực là khách sáo! May mắn Lưu tổng tài lại lần nữa lên bục ‘cướp diễn đàn’ nhiệt tình cảm ơn mọi người, mới không khiến cho lễ mừng công này thành buổi lễ truy điệu

Tôi nhanh chóng vọt ra cửa, hành lang trống trơn, trong lòng cũng trống trơn. Cả buổi tối tôi đều không thể xốc dậy tinh thần, cá muối ăn trong miệng cũng nhạt như nước ốc. Lưu Bác cho rằng tôi vì bài phát biểu không xong kia mới rầu rĩ như vậy, quá coi thường tôi! Tôi không để ý, cũng lười giải thích cho hắn

Rốt cuộc cũng xong, cất bước tiễn khách quý, tôi để Lưu Bác về trước, chính mình ở lại nơi đó đi qua đi lại, hy vọng có thể tìm thấy tung tích người kia, kết quả thực rõ ràng— là mò trăng đáy giếng, nhưng camera của khách sạn đều ghi hình hành tung của tôi. Chờ đến khi tôi vừa bước ra khỏi thang máy, hết thảy những lo lắng đều biến thành sự thật—- hai nhân viên an ninh thực ‘khách khí’ đi lại tiếp đãi tôi

– “Tiên sinh, có thể cho chúng tôi xem giấy chứng nhận không?”. Khẩu khí phi thường hòa hảo, hệt như những bảo vệ cao cấp, tư chất cũng cao hơn những nơi khác, đáng tiếc tôi lại vô tình ‘bất hợp tác’

– “Chứng nhận kiểu gì?”. Khẩu khí của tôi không hòa nhã như bọn họ

– “Chứng minh thư”

Tôi không muốn ở tại đây lại biến thành phạm nhân mắc tội, liền bốc hỏa: “Các người có quyền gì yêu cầu tôi trình chứng minh thư? Tôi là khách của nơi này, nếu không có lí do chính đáng tôi sẽ không hợp tác với các người”

– “Thật xin lỗi, chúng tôi cũng là vì an toàn của người khác, đây là quy định của khách sạn”. Thái độ vẫn tốt như vậy, quả nhiên được huấn luyện kĩ càng

– “Các người có ý gì?”. Tôi nóng nảy, cư nhiên nghĩ tôi là phần tử khủng bố sao?

– “Thực xin lỗi, nhưng camera an ninh của chúng tôi ghi nhận ngài xuất hiện rất lâu ở tầng trệt, chính là chúng tôi chỉ cần kiểm tra một chút cho chính xác, mong ngài lượng thứ”

Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, tại nơi cao cấp thế này cũng không đáng để mình làm bẩn, lại còn hủy đi một đời anh danh của Vương Hân tôi. Tôi ‘hợp tác’ trình ra chứng minh thư, một người lễ phép mời tôi ngồi tại phòng an ninh, một mang chứng minh thư đi. Thật nghĩ tôi là thành viên khủng bố có tổ chức!

Mười phút sau, bọn họ đem chứng minh thư trả lại cho tôi, tôi nói với bọn họ vừa rồi mình muốn tìm bạn nhưng lại không nhớ chính xác số phòng. Bọn họ nghe tôi giải thích, cũng tiếc nuối nói với tôi khách sạn buộc phải giữ bí mật cá nhân cho khách hàng nên không thể tiết lộ số phòng. Một hồi ‘hiểu lầm’ được hóa giải

Lòng tôi lại bực bội đến cực điểm, vừa lên xe đã gọi cho Lưu Bác. “Đi uống rượu với tôi!”. Tôi rất không khách khí ra lệnh

– “Cậu hôm nay làm sao vậy? Đến nhà tôi đi, đừng đến quán bar”. Hắn vẫn không hiểu

– “Cậu ít nói nhảm, mau ra khỏi nhà. Tôi ở dưới lầu đón cậu”. Tôi không phân trần cúp điện thoại. Lái xe đến nhà hắn, hắn đã sớm xuống lầu đợi tôi, hảo huynh đệ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.