Vĩnh Hằng - Rosespy

Chương 48: Chương 48




Buổi sáng khi tôi tỉnh dậy, hắn vẫn còn ngủ say, tay dán trên ngực tôi, trách không được đêm qua tôi lại thấy ác mộng! Tôi khó khăn di chuyển ‘cây gậy’ khổng lồ kia, đứng lên. Chiên hai quả trứng, lấy hai li sữa cùng vài lát bánh mì. Đợi tôi ăn xong chuẩn bị đi làm, tên kia mới tỉnh lại, tựa vào cửa phòng ngủ nhìn tôi. Tôi chỉ chỉ bữa sáng trên bàn, quay đầu chuẩn bị đi. Hắn gọi tôi lại. “Chìa khóa nhà đâu?”

– “Anh thật muốn ở lại đây?”

– “Ân”. Bộ dáng hắn lại như không có việc gì. Tôi lấy trong ngăn kéo một chìa khó dự phòng đưa hắn, ra khỏi nhà đi làm

Cứ như vậy, ban ngày đi làm, buổi tối gặp mặt, hôm sau tỉnh lại lại đi làm, tối gặp mặt…. Giằng co như vậy được 5 ngày, thấy hắn chuẩn bị đi, tôi lại bất an. Chúng tôi cũng chưa từng nói qua chuyện tương lai, hắn đến Bắc Kinh này đơn giản chỉ là để ‘làm việc’, mà tôi chỉ là ‘người thứ ba’ tạm thời. Một buổi tối, chúng tôi lẳng lặng nằm trên giường, tôi đốt thuốc, trong lòng hoảng loạn, hắn nắm cánh tay tôi không biết đang nghĩ gì. Di động vang, hắn nhìn tên người gọi rồi cúp máy

– “Tại sao không bắt máy?”. Tôi hỏi

Hắn vừa muốn giải thích, di động lại vang, liếc tôi một cái rồi bắt máy. “Uy”

– “Ông xã….”. Giọng nói của đối phương rất lớn, tôi nhắm mắt, tận lực không nghe giọng nữ ngọt ngào kia, nhưng âm thanh vẫn lọt vào tai tôi. Trương Khải Huy xoay người, tôi càng tức giận, đơn giản mặc quần áo ra khỏi phòng ngủ. Chỉ chốc lát sau hắn lao đến giữ chặt tay tôi. “Em đi đâu chứ?”

– “Ra ngoài hít thở không khí”. Tôi bỏ tay hắn ra mở cửa, hắn chặn của lại, nắm lấy bả vai tôi, tôi đẩy vai hắn ra. “Anh muốn làm gì, mau cút về đi, đến chỗ nào cũng được. Vợ anh không phải đang chờ anh sao? Mau trở về đi, không người ta chịu không được tịch mịch lại hồng hạnh vượt tường *ngoại tình*”

– “Em có ý gì? Em mẹ nó có ý tứ gì? Lúc trước không phải em nói yêu tên họ Kim kia để chọc tức anh sao? Em không phải là người quay đầu bước đi sao? Con mẹ nó anh so với ai cũng tuyệt vọng hơn! Anh kết hôn thì em lại bực bội, em còn nhỏ nhen hơn đàn bà nữa! Ly hôn? Nếu anh ly hôn em sẽ quay về sao? Hả?”

– “Anh đừng lấy chuyện đó mà ép buộc em. Em không ép anh li hôn, trách nhiệm đó em gánh không nổi đâu”. Tôi ngồi lên sô pha. “Em căn bản không phải kẻ để anh vui chơi qua đường, về sau đừng gặp lại nữa”. Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, cúi đầu. Tôi nói những lời kia mà tim như bị dao cứa, nhưng hết thảy cũng phải giải quyết như vậy. Những chuyện nên chấm dứt thì không nên bắt đầu lại, những người không nên gặp thì cũng không gặp lại làm gì

Chúng tôi ngồi đến hừng đông. Hắn kéo va li ra khỏi phòng ngủ, tôi không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hơi thở bắt đầu dồn dập. Hắn đứng trước mắt tôi, tôi rốt cuộc không khống chế được mà nhìn ngay thắt lưng hắn, cuối cùng lại cảm nhận được hơi thở cùng độ ấm của hắn. Hắn ngồi xổm, che miệng của tôi lại, đầu lưỡi cứ dây dưa như vậy cho đến khi tôi đẩy hắn ra. “Anh đi đi”. Tôi thản nhiên nói

Hắn đi rồi. Hôm nay tôi không đi làm, cả ngày nằm trên giường. Lưu Bác từ Thiên Tân gọi về hỏi tôi tại sao lại không tới công ty. Tôi cười nói tôi sắp chết rồi, người anh em lập tức cúp điện thoại chạy về đây, tôi hoàn toàn không nghĩ hắn sẽ làm vậy

Khi tôi ra mở cửa, bộ dạng phi thường suy sút. Hắn thật nghĩ tôi bị sốt nên sờ trán tôi, xem tôi như người bệnh “Tôi không sao, chỉ là tinh thần không được tốt lắm”. Tôi không chịu nổi nữa

– “Ít nói! Chưa từng gặp cậu ‘đức hạnh’ như thế này! Đi bệnh viện khám không?”. Người này thực sự là chuyện bé xé ra to, tôi lắc đầu

– “Ăn gì không?”. Hắn thân thiết hỏi. “Tiểu tử cậu cũng không phải mới vừa cai sữa a, sao lại không chăm sóc bản thân. Có chuyện gì mà lại thành như vậy?”

Tôi cười cười. “Nếu tôi nói tôi đang thất tình, cậu tin không?”

– “Lại nữa! Một tháng cậu thất tình đến vài lần. Mị lực bị suy giảm có phải không? Trước kia cậu làm bao cô gái thất tình, bây giờ phong thủy lại xoay vòng a?”

– “Không, là cùng một người”

Lão huynh vừa nghe xong đã nổi cơn nhiều chuyện, đặt mông ngồi bên cạnh tôi. “Ai lớn mật như vậy? Ai dám thương tổn người anh em đẹp nhất của tôi hai lần? Uy, là ai a?”

Tôi cười lắc đầu, hắn không vui. “Tiểu tử cậu rất keo kiệt. Là loại kim ốc tàng kiều nào? Cho lão ca tôi xem thử coi như mở mắt đi!”

– “Nếu tôi nói người đó là nam nhân—“. Tôi nhìn hắn, miệng hắn sắp ngậm lọt một quả bóng đèn tròn, nhưng lập tức lại tươi cười. “Cậu ít đùa tôi! Nói đứng đắn đi, rốt cuộc là cô gái xinh đẹp nào?”

– “Tôi không đùa giỡn cậu”. Hắn là người bạn thân nhất của tôi, tôi không nghĩ sẽ giấu hắn chuyện gì

Hắn ngừng cười. “Lục tử, cậu không đùa phải không? Lão ca tôi từ nhỏ đến lớn chưa có mối quan hệ nào như vậy. Cậu sẽ không chạy theo mốt mà nam nữ cũng đều xơi tái tuốt chứ?”

– “Không có”. Tôi cúi đầu

– “Cậu thực sự đồng tính luyến ái?. Hắn cao giọng lần hai. “Cậu thất tình một tên nam nhân?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.