Vĩnh Hằng - Rosespy

Chương 54: Chương 54




Hôm sau là giao thừa, ngoài trời tuyết bay như lông ngỗng. Tôi cùng cả nhà bọn họ cùng làm mì vằn thắn. Cơ hồ tâm tình mọi người đều thâm trầm giống nhau, chỉ có cháu trai Lưu Hiểu Quân cười khanh khách. Bé thích chạy quanh tôi, nhìn bộ dáng khỏe mạnh hoạt bát rất giống Lưu Bác. Tôi tận lực chế trụ tâm tư chơi cùng cháu. Đứa bé 9 tuổi này làm mì vằn thắn còn mập mạp hơn tôi nữa, cháu cầm ‘thành phẩm’ trên tay như báu vật, mỗi sợi mì đều phi thường xinh đẹp. Mà mì tôi làm ra thì, đừng nói! Tôi nói cho bọn họ mình từ nhỏ đến lớn mỗi khi mừng năm mới cũng chưa bao giờ ăn bánh chẻo, lẩu cá vào giao thừa

Hiểu Quân dùng đôi tay dính đầy bột mì túm áo tôi hỏi phía Nam như thế nào, tôi nói mùa đông ở đó không có tuyết, cây vẫn xanh biếc. Bé nâng đầu nhìn lên bầu trời, lầu bẩu nửa ngày. “Chú, vậy nơi đó không nghịch tuyết được”

– “Không có tuyết thì làm sao mà nghịch tuyết”. Tôi vui vẻ

Bé ảo não nhíu mày. “Nơi đó có chim chóc không?”

– “Đương nhiên là có”. Tôi không biết cháu hỏi điều này làm gì, ánh mắt vẫn chuyên chú làm bánh chẻo

– “Vậy có thể bẫy chim! Âu ô— âu ô! Chú, mang con đến phía Nam bẫy chim đi”. Nguyên lai cháu muốn bóp chết những sinh vật vô tội, cố tình làm mất cân bằng sinh thái! Tôi lắc đầu nói không được, chim chóc cũng có sinh mệnh của mình, là bạn bè của chúng ta. Tôi hỏi bé con muốn làm hại bạn bè mình sao? Cháu cười lộ ra hai chiếc răng thỏ đáng yêu, sau đó lẻn vào trong ngực tôi, nói sẽ làm ‘thầy giáo’ môn làm bánh chẻo của tôi. Tôi thật vui vẻ

Lễ mừng năm mới ở phương Bắc phải có bánh chẻo, mọi người quây quần một chỗ cùng làm bánh chẻo cũng đủ hết một ngày. Đến chiều động tác của tôi đã thuần thục hơn, bao được bánh chẻo, nhưng mĩ quan thì… Hiểu Quân ngồi một bên chốc chốc lại nhắc tôi phải siết chặt, chốc chốc lại la lên nhân đã bị lòi ra ngoài! Cha mẹ Lưu Bác thấy thế đều cười thành tiếng. Đang lúc tôi đang khiêm tốn thỉnh giáo thì có tiếng gõ cửa

– “Con mở cửa”. Tiểu tử kia liền phóng ra cửa, cha bé cũng đi theo sau. Chỉ chốc lát sau, tiểu tử vào dò xét. “Chú, chú có phải tên là Vương Hân không?”. Tôi mạc danh kì diệu gật đầu, lập tức buông bánh chẻo trong tay theo Hiểu Quân đi ra ngoài. Anh trai Lưu Bác còn đang ở ngoài cửa nói gì với ai đó

Chỉ nghe bên ngoài có tiếng người nói: “… Đúng, tôi là bằng hữu của cậu ấy”. Vừa nghe âm thanh quen thuộc tôi ba bước thành hai bước đến cạnh cửa, nói với Lưu Phong: “Thực xin lỗi, anh ấy là bằng hữu của tôi….”

– “Tôi cũng là bằng hữu của Lưu Bác”. Trương Khải Huy bổ sung

Lưu Phong vội vàng nói: “Mau, mau vào, bên ngoài tuyết rất lớn”. Trương Khải Huy nhìn tôi, tôi nhìn hắn, ý bảo hắn cứ tiến vào, hắn vừa bước chân vào nhà, trên người toàn là bông tuyết. Thời tiết này đối với đại thiếu gia quen sống ở HongKong không khác gì đi chịu tội! Không đợi tôi mở miệng, hắn liền tự giới thiệu: “Con là Trương Khải Huy, là bằng hữu của Lưu Bác, cũng là bằng hữu của Vương Hân”

Hai vị lớn tuổi đối với kẻ vượt ngàn dặm xa đến ‘an ủi’ liền cảm kích rơi lệ, gắt gao nắm tay Trương Khải Huy chậm chạp không nói nên lời

Vì muốn giảm bớt không khí bi thương, tôi vội vàng nói: “Chúng tôi đang làm vằn thắn, vừa lúc có anh thêm vào“. Hiểu Quân cũng phối hợp kêu lên: “Đúng, mọi người đang làm vằn thắn, chú Vương, nhiệm vụ của chú còn chưa hoàn thành, mau, đến làm tiếp”. Mọi người nhìn miệng con nít bi bô đều rưng rưng cười

Trương Khải Huy cởi chiếc áo lông rất nặng ra, vỗ vỗ tuyết trên lông áo, ngồi một bên xem tôi ra tay. Cáp, lại một chiếc bánh bị hỏng! Tôi vụng trộm cười, thầm mong lúc này Hiểu Quân không chú ý đến tôi, ai ngờ ‘thầy giáo’ một lòng một dạ răn dạy tôi này căn bản lại chỉ để ý thiếu gia bên cạnh

– “Anh còn không mau làm a!”. Tôi cố ý lớn tiếng với hắn

– “Anh….”. Nhất thời hắn không biết nói gì, bác gái mở miệng: “Không cần nhiều người như vậy, đến đây đi, ngồi với bác. Đi đường chắc đã mệt muốn chết rồi, đông lạnh không?”. Trương Khải Huy làm bộ dạng một mực hiếu thuận hàn huyên cùng người lớn, tôi bực bội. Nhưng nghe bọn họ nói chuyện tôi lại khoan khoái trong lòng, dù sao cũng là nói chuyện cùng người Đông Bắc, một bồ kiến thức cũng làm cho Trương Khải Huy nhất thời không thích ứng kịp, đôi khi chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Vợ của Lưu Song vội dán câu đối lên cửa. Tôi vùi đầu làm vằn thắn, có ‘thầy giáo’ kèm bên cạnh đương nhiên không dám chậm trễ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.