Vĩnh Hằng - Rosespy

Chương 7: Chương 7




Đêm đó tôi mất ngủ. Ngủ không được liền nhảy vào bồn tắm ngâm nước ấm trừ tịch. Sống 26 năm trên đời chưa bao giờ phải chịu uất ức như hôm nay. Hôm sau sẽ là ngày đàm phán, thế nào tôi vẫn nghĩ Trương Khải Huy hôm đó nhất định sẽ làm ra vài chuyện không tưởng

Thay một bộ âu phục thẳng thớm, tôi đến Hoàn Á. Cả ngày coi như an bình, Trương Khải Huy bảo tôi mang tài liệu đến phòng hắn cùng nhau thảo luận nội dung cuộc đàm phán ngày mai. Hắn bình tĩnh như chưa từng có gì xảy ra. Hắn cũng không nhắc lại câu “Ngày mai tôi sẽ không cho cậu đi!” vô nghĩa kia. Chúng tôi đem mọi chi tiết xem xét kĩ lần nữa để tránh tình trạng họa vô đơn chí trên bàn đàm phán. Dù sao mình cũng cần đối tác nên hạ mình một chút cũng không sao. Trương Khải Huy quả nhiên là người lăn lộn nhiều trên thương trường, những chi tiết tôi chưa để ý hắn đều nhìn ra được giải pháp rồi, khâm phục! Khâm phục!

– “Cứ như vậy đi”- tôi cảm thấy mọi việc không sai biệt lắm, chuẩn bị chạy lấy người. Hắn liền quay đầu hỏi tôi: “Đêm qua cậu ngủ không ngon?”

Tôi liếc hắn: “Cảm ơn Trương tổng quan tâm, tôi sẽ chú ý đến hình tượng”

Hắn vẫn yên lặng nhìn tôi làm tôi nảy sinh ảo giác: hắn là lo lắng cho mình. Nhanh chóng gạt đi ý niệm này, tôi ra khỏi phòng

Tôi thật bình tĩnh vào hội sở Henry, hôm nay chỉ mình tôi đến- cái này là theo điều kiện Kim Tri Nam đề ra. Cũng chỉ có 2 người ngồi thương lượng, không khí thật hiện hòa, lại còn uống trà Hương Tân, trước sau gì tôi cũng thấy hôm nay cứ như một buổi họp mặt bạn cũ. Hắn vào bảo trì mỉm cười, tài liệu tôi đưa ra cũng không xem qua, tao nhã nhấp một ngụm trà Hương Tân đồng ý mọi điều kiện tôi đưa ra. Henry chen vào cuộc chiến giữa Hoàn Á và Trung Dương, Trung Dương lần này là thua triệt để rồi

– “Cám ơn ngài đã có thiện chí hợp tác cùng chúng tôi”– tôi đứng lên bắt tay hắn chuẩn bị cáo biệt

Hắn, tổng tài Kim Tri Nam của Henry, nam nhân 35 tuổi này lại dùng ánh mắt thật ôn nhu nhìn tôi, giằng co khoảng 10 giây, hắn mở lời: “Nếu Vương tiên sinh cảm thấy tiện thì chúng ta tâm sự một chút đi”

Hắn định thi triển chiêu thức đẹp mắt nào? Tôi nhướng mi ngồi xuống

– “Cậu biết tôi vì sao phải chen vào cuộc chiến giữa Hoàn Á và Trung Dương không?”– hắn hứng thú nhìn tôi

Tôi im lặng

– “Tôi một mực để ý cậu, Hân, thỉnh bỏ quá cho tôi gọi như vậy. Tôi muốn Hoàn Á nhận ra tầm quan trọng của cậu. Cậu thực là một người tài, quyết đoán, nhạy bén lại có chủ kiến. Tôi cũng không ngại ngần nói cho cả thế giới biết tôi thích cậu, vốn định có được cậu rồi tiến đến chiếm cảm tình của cậu. Nhưng hôm nay Trương Khải Huy gọi điện đến nói cậu là của hắn, 2 người không chỉ yêu nhau mà còn phát sinh cả ‘quan hệ’ kia…”-hắn ngừng một chút, trên mặt vừa có vẻ xấu hổ vừa ảo não- “Tôi chậm một bước rồi. Trương Khải Huy tôi không sợ, nhưng tôi không có ý định thương tổn đến cậu. Tôi sẽ đợi đến một ngày nào đó, làm cho cậu chân chính yêu tôi. Tôi tin tưởng tôi sẽ đợi được”

Tôi vờ thật bình tĩnh nghe đoạn thổ lộ “cảm động” của hắn, trước sau cái gì cũng chưa nói

– “Đây là số điện thoại riêng của tôi”– hắn đưa tôi một tờ danh thiếp- “Nếu cậu cần tôi hỗ trợ hoặc muốn gặp tôi, tôi sẽ luôn nghe máy”

Tôi nhận lấy, muốn cười cầu tài với hắn một chút nhưng khóe miệng không cách nào giương lên được. Kim Tri Nam vẫn mỉm cười tiễn tôi đến tận sảnh, phỏng chừng những người biết hắn cũng chưa nhìn thấy hắn làm vậy bao giờ. Mọi người trong tòa nhà kinh ngạc nhìn chúng tôi. Bắt tay cáo biệt, tôi lên xe nhắm thẳng hướng Hoàn Á nhấn ga

Tôi nhờ Triệu Văn Phương đưa tư liệu cuộc gặp hôm nay cho Trương Khải Huy, tuy rằng trình tự lần này tôi tiến hành không đúng lắm nhưng tôi cũng không quan tâm. Tùy tiện thu thập cài vật dụng, tôi chuẩn bị li khai. Tôi thề không bao giờ…. dây dưa gì với Hoàn Á nữa, cũng không có ý định gặp lại Trương Khải Huy. Lòng vẫn bất an, tôi cũng không biết có phải vì câu nói kia hay không

Di động vang, là Trương Khải Huy gọi đến

– “Cậu đang ở đâu?”– vẫn là câu hỏi này

– “Ở đâu liên quan con mẹ gì đến nhà anh? Công việc xong rồi anh còn muốn thế nào?”– tôi tận tình nuốt lửa giận vào trong

– “Cậu đang ở đâu? Tôi muốn gặp cậu”– lời nói có vẻ khẩn trương

– “Thế nào? Tôi làm sai điều gì sao?”– tôi nhớ lại cuộc gặp khi nãy với Henry, rõ ràng không có gì bất ổn cả

– “Bọn họ nói cậu đang thu thập đồ đạc. Cậu thực sự muốn rời Hoàn Á sao?”

Nguyên lai là vì chuyện này.

– “Ngay từ đầu không phải đều hiểu rõ sao? Xử lí xong chuyện của Henry chúng ta không còn ân oán gì nữa”

– “Kim Tri Nam có khó dễ gì cậu không?”– hắn hỏi

Mẹ nó, hắn không hỏi tôi đã nhịn được cơn tức. “Làm phiền ngài quan tâm, Kim tiên sinh cũng đâu tao nhã như ngài, không cần ngài bây giờ dở trò mèo khóc chuột”

– “Cậu rốt cuộc là đang ở đâu?”– hắn cao giọng

Tôi trực tiếp cúp máy, điện thoại cố định cũng rút dây. Sống ở nơi này muốn ngốc cũng không được, tôi thừa biết Trương Khải Huy, nếu muốn tìm người hắn không xới tung cả thành phố này lên tận trời mới lạ. Tôi đem một ít tài liệu quan trọng trong máy tính xóa đi, nguyên lai tôi đều muốn hủy đi mọi số liệu trong 2 tháng nằm nhà chuyên tâm trả thù. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giữ lại vẫn hơn, quỷ mới biết sau này phát sinh chuyện gì. Thu thập vài vật dụng cá nhân đơn giản, tôi rời đi. Vừa đến bãi đỗ xe đã gặp người không muốn nhìn thấy nhất

Hắn một phen giật lấy túi đồ trên tay tôi, mặt nhìn không ra biểu tình gì: “Cậu nghĩ cứ như vậy vỗ vỗ mông chạy lấy người?”– hắn gằn giọng hỏi tôi

– “Tôi còn thiếu nợ anh à?”

– “Tại sao? Tại sao phải vội vã rời bỏ tôi như vậy?”

– “Rời bỏ anh? Anh đừng tự thiếp vàng lên mặt như vậy được không. Trước kia tôi đã nói, xong việc này tôi liền rời Hoàn Á”

– “Vậy tại sao không báo cáo? Lại vội vã như vậy rời đi? Nhân viên muốn nghỉ cũng phải viết đơn xin thôi việc trình lãnh đạo”– hắn có chút lo lắng nói

– “Trí nhớ ngài quá kém đi, tôi hiện tại cũng không thuộc biên chế Hoàn Á. Trả túi đồ lại đây!”– tôi sắc bén nói

– “Kim Tri Nam đến tột cùng đã nói gì với cậu?”– hắn có chút mờ mịt nhìn tôi

– “Vậy anh gọi điện thoại hỏi hắn một chút. Thuận tiện nói cho hắn nghe đem tôi đặt dưới thân có bao nhiêu tình thú”– tôi lại kiềm cơn giận không được

Hắn tựa hồ hiểu ra mọi chuyện, thấp giọng: “Việc này hắn cũng nói với cậu? Hừ”

– “Được rồi, trả đồ lại đây, không đừng trách tôi động thủ”– tôi chỉ nghĩ lấy tập tài liệu của mình về, nào ngờ hắn ném chiếc cặp đi. Một phen đẩy tôi vào tường, hôn tôi. Hết thảy đều diễn ra đột ngột, bất ngờ như vậy, đợi đến khi tôi kịp nhận thức thì đã bị hắn ép đến không thở nổi. Tôi dùng hết sức đẩy hắn ra, thuận tiện cho hắn một quyền

– “Ngươi con mẹ nó. Trương Khải Huy, không được lại gần đây”

Hắn xoa xoa vết máu trên khóe miệng, như dã thú bị thương xông lại cho tôi ăn một quyền ngay bụng. Ngô____ một quyền chí mạng, vừa lúc hắn đánh tôi lại không chút phòng bị nào. Tôi cơ hồ cảm thấy hình như mình hôn mê, tôi ôm bụng quỵ xuống, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra. Trong lúc mơ màng tôi nhìn thấy Trương Khải Huy hoảng hốt bên cạnh, một mực gọi tên tôi: “Vương Hân, cậu làm sao vậy? Vương Hân? Hân! Hân!..”. Tôi cảm giác như có người ôm lấy mình, sau đó cái gì cũng không biết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.