Vân Nhạc môn, trong một tiểu viện hẻo lánh.
“Đinh đinh đinh...”
Hai gã nam tử trẻ tuổi, tay cầm đao và kiếm, ở trong bóng đêm liên tục giao phong.
Trong đó.
Nam tử cầm kiếm chém ra một mảnh kiếm khí ác liệt, kiếm ảnh cương phong giao thoa, trên mặt đất xung quanh, “phụt phụt” lưu lại từng đạo vết kiếm.
Nếu như có cao thủ phàm tục ở đây nhất định sẽ kinh ngạc vạn phần.
Nội tức của người trẻ tuổi này, thông qua vũ khí đã đạt đến tình trạng ngoại phóng, cách không đả thương người.
Hiển nhiên, tu vi của nam tử cầm kiếm đã đạt tới Luyện Tạng kỳ.
Mà đối thủ c ủa hắn là một gã “nam tử anh tuấn” mày rậm mắt hổ, tay cầm một thanh đại đao phong cách cổ xưa.
- Phá!
Nam tử anh tuấn ánh mắt như điện, cổ đao trong tay vẽ ra một màn quang ảnh sóng đao, mấy trượng xung quanh đều tràn ngập đao phong cuồng bạo.
“Phốc phốc...”
Trong nháy mắt, không biết hắn đã chém ra bao nhiêu đao, trong mắt chỉ có một loại say mê cuồng nhiệt.
Sau cùng, một mảnh đao ảnh chồng lên nhau tạo thành ánh đao cực lớn, tựa như lôi đình chi nhận, cuồng phong gào thét, truyền đến thanh âm nổ vang, kinh tâm động phách.
“Xoẹt...”
Một đao như kinh lôi, cường thế phá vỡ tầng phòng ngự của nam tử cầm kiếm phía đối diện.
Nam tử cầm kiếm biến sắc, toàn thân nội tức phun trào điên cuồng, liên tục chém ra vài đạo kiếm ảnh, thân hình thối lui vài bước mới khó khăn tiếp được một đao kinh lôi kia.
- Ta không đánh nữa.
Nam tử cầm kiếm cười khổ lắc đầu.
Vừa mới giao phong, tu vi Luyện Tạng kỳ của hắn không ngờ lại bị đối phương áp chế, quả thật khó chịu.
- Đoàn sư huynh, không ngờ ta tiến vào nội môn, đột phá Luyện Tạng kỳ rồi vẫn không chống đỡ được ngươi.
Nam tử cầm kiếm cầm kiếm than thở.
Luyện Tạng kỳ bị Thông Mạch kỳ đè đánh, cho dù ở trong tông môn cũng rất hiếm thấy.
Nhưng trên mặt hắn lại không có bao nhiêu xấu hổ hay ngoài ý muốn.
Bởi vì đối thủ của hắn là người có chiến lực mạnh nhất ngoại môn - Đoàn Kiêu Long.
Đoàn Kiêu Long là truyền kỳ ngoại môn.
Nếu hắn muốn thì hai năm trước đã là hạng nhất.
- Lần này khen thưởng quả thật mê người. Nếu không dành được vị trí thứ nhất thì thiệt thòi lớn.
Đoàn Kiêu Long nhún vai.
- Thi đấu Ngoại môn ư? Thực lực của ngươi như vậy, có phải là quá khi dễ người khác không?
Nam tử cầm kiếm triệt để không nói nên lời.
...
Vân Nhạc môn, trong sân viện trước một gian lầu các tao nhã.
“Hống hống...”
Hai con cự hổ tím xanh khủng bố phát ra tiếng gầm chấn động, mùi tanh tưởi tràn ngập, đang vây công một thanh niên tuấn nhã hết sức nhanh nhẹn.
Phạch phạch...
Thiếu niên tuấn nhã tay cầm quạt xếp, kéo theo một chuỗi hư ảnh nối liền, phong độ nhẹ nhàng, du đấu với hai đầu cự hổ.
Hai đầu cự hổ này, thể hình có thể so với Vua Gấu Thiết Tông, nhưng tốc độ càng nhanh, uy thế càng mạnh.
- Không tệ không tệ, hai đầu “Tử Vân Hổ” ta nuôi này có thực lực không kém Luyện Tạng kỳ bao nhiêu, không ngờ ngươi đối mặt bọn chúng mà vẫn ở thế bất bại.
Một lão giả râu bạc trắng, vẻ mặt tán thưởng nói.
Thiếu niên nhanh nhẹn này là đệ nhất thiên tài ngoại môn - Nam Cung Lễ.
- Lấy thiên phú của ta, cùng với thân phận của gia gia trong tông môn, muốn vào nội môn thì dễ như trở bàn tay. Nhưng ta muốn dựa vào thực lực của mình, cướp đoạt vị trí đứng đầu ngoại môn, không chỉ thắng được vinh quang, còn có thể chặn lại miệng lưỡi của kẻ khác.
Nam Cung Lễ cười nhạt nói.
Hắn vừa sinh ra đã có gia thế bất phàm, gia gia còn là trưởng lão trong tông môn.
Chẳng qua, Nam Cung Lễ muốn dựa vào thực lực của mình, từng bước tiến lên đỉnh cao, thu hoạch quang vinh về mình, không phải là dựa vào thân phận thiếu chủ hay gia gia và gia chủ trong mắt người khác.
- Chí hướng của ngươi không tệ.
Lão giả vuốt râu cười nói:
- Vừa vặn “Thiên Ngoại vẫn thạch” hàng lâm, tông môn được mùa lớn, muốn đại lực tài bồi những tân tú mới. Dưới sự ảnh hưởng của gia gia, mới tăng lên khen thưởng cho hạng nhất trong lần thi đấu này.
- Gia gia yên tâm, ta tu thành hai môn bí thuật kia, lần này đạt được hạng nhất cũng không có vấn đề lớn.
Nam Cung Lễ tràn ngập lòng tin.
Hắn biết, dưới lực ảnh hưởng của gia gia, khen thưởng hạng nhất được đề cao, từ một góc độ nào đó, cũng là có tư tâm nhất định.
Nếu vậy, hắn lại càng muốn đoạt lấy hạng nhất.
“Phạch phạch...”
Nam Cung Lễ liên tiếp quạt ra hai đạo cương phong phiến ảnh, gõ lên hai đầu cự hổ, đánh cho bọn chúng vỡ đầu chảy máu, phát ra từng trận gào thét kinh sợ.
...
Cùng lúc đó.
Ngoại môn Vân Nhạc môn, từng đệ tử cường thế đều đang ma quyền sát chưởng (*), âm thầm giữ sức.
Đợt “Thi đấu Ngoại môn” lần này tưởng thưởng quả thật quá phong phú.
Bất luận người nào được khen thưởng, đều nhất định khiến Vân Nhạc môn sinh ra một nhóm lớn tinh anh.
Đây tuyệt đối là kỳ ngộ hai mươi năm khó gặp một lần ở ngoại môn.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Vũ ngồi xếp bằng điều tức, đôi mắt khép hờ, đang điều chỉnh trạng thái, hội tụ toàn bộ Tinh Khí thần.
Trạng thái của hắn đang chậm rãi tăng lên.
- Thi đấu Ngoại môn, một năm một lần, lần này nhờ có kỳ ngộ vẫn thạch, nếu không tuyệt đối không thể có phần thưởng phong phú như vậy.
Trần Vũ chợt sinh ra ý niệm cường liệt trước nay chưa từng có.
Lần thi đấu này, nhất định phải trở thành đệ tử nội môn.
Top 3 là tối thiểu.
Bởi vì tư chất bình thường, cho dù là top 3 thì Trần Vũ cũng không bảo đảm mình nhất định có thể tiến vào nội môn.
Bởi vậy, hạng nhất của cuộc thi này, nhất định phải tranh thủ một phen.
Khen thưởng hạng nhất hết sức phong phú, đối với bất kỳ đệ tử ngoại môn nào, bao gồm Trần Vũ, cũng là đại kỳ ngộ.
Nếu như thành công, thì giống như cá chép vượt long môn, một bước lên trời.
Nếu không thành, với tư chất của Trần Vũ, có lẽ sẽ u ám nửa năm một năm, thậm chí cả đời sau cũng tầm thường, không có khả năng bước lên điện đường chân chính, tiến vào thế giới tông môn.
“Keng keng keng...”
Liên tục ba tiếng chuông chấn động trời mây, quanh quẩn khắp toàn bộ Vân Nhạc môn.
- Thi đấu sắp bắt đầu rồi.
Trần Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy.
Tiếng chuông kia tới từ một kiện bảo khí của Vân Nhạc môn “Chấn Vân chung”, bình thường có đại sự mới gõ vang.
Số lần gõ vang càng nhiều, đại biểu tình huống càng quan trọng.
Nếu như liên tục gõ chín lần, đại biểu toàn bộ tông môn có nguy cơ bị diệt.
- Sắp bắt đầu rồi.
- Thi đấu Ngoại môn, ta tới đây!
Từng đệ tử nghe thấy tiếng chuông, lập tức đứng dậy.
Địa điểm thi đấu ngoại môn, ở phía đông Vân Nhạc môn, trên “Vân Thiên phong”.
Xung quanh Vân Thiên phong, mây mù lượn quanh, trời thu rất mát mẻ, bên viền ngọn núi còn lưu lại chút tuyết đọng.
Ở nơi nào đó trên đỉnh núi, có hai cái sân đấu võ.
Hai sân đấu võ này đều có hình trứng, dài không tới hai mươi trượng, rộng không quá mười trượng, hơi lớn hơn sân bóng rỗ.
Đối với cao thủ mà nói, diện tích như vậy cũng không lớn.
Gần hai năm trước, Trần Vũ từng quan sát Thi đấu Ngoại môn.
Hắn tương đối hiểu rõ, sân thi đấu không lớn là để hạn chế một vài đệ tử kéo dài thời gian, hoặc lợi dụng thủ đoạn hạ lưu đánh du kích chiến.
Một khi bị đánh ra khỏi sân đấu võ, sẽ bị xem là thua cuộc.
Bởi vậy, mỗi một lần thi đấu, dù hơn trăm người tham gia, nhưng tốc độ tỉ đấu vẫn tương đối nhanh.
Thi đấu năm nay, nhân số báo danh thậm chí đạt tới một trăm bảy mươi, một trăm tám mươi người.
Con số này, tuyệt đối là nhiều nhất trong mười năm qua.
Trên cơ bản, phàm là đệ tử đạt tới yêu cầu thi đấu, đều tham gia báo danh.
Nửa canh giờ sau.
Gần sân đấu võ đã đông nghịt người.
- Bắt đầu thi đấu! Vòng thứ nhất tiến hành “Đấu loại”, tuyển ra top hai mươi người.
Một thanh âm già nua mà uy nghiêm vang vọng khắp toàn trường.
Chỉ thấy trên vị trí cao ở phía bắc sân đấu võ, có ba gian đình. Trong mỗi gian đình đều là những nhân vật cao tầng của Vân Nhạc môn.
Những người này, đều là nhân vật cao tầng, bao gồm đường chủ, trưởng lão, thậm chí tông chủ.
Lần thi đấu này, có ba đại nhân vật tới.
Ba người đều ngồi trong một gian đình ở giữa.
Trong gian đình này, có hai nam một nữ, theo thứ tự là một lão giả râu trắng, một trung niên áo lam, một mỹ nhân cổ trang.
Thanh âm vừa rồi là do lão giả râu trắng phát ra.
Lão giả râu trắng chính là gia gia của Nam Cung Lễ, trưởng lão tông môn.
Trung niên áo lam ngồi ở giữa, Trần Vũ biết, đó là tông chủ Vân Nhạc môn, từng xuất hiện trong thi đấu trước kia.
Mà mỹ nhân cổ trang kia, thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, mắt ngọc mày ngài, tư thái đoan trang, da thịt như tuyết, có một loại khí chất ung dung trang nhã khiến người khác không dám khinh nhờn.
- Là Nam Cung trưởng lão, còn có tông chủ.
- Ồ? Đại mỹ nữ kia là vị đại nhân vật nào?
- Đó là Hạ sư cô, trưởng lão trẻ tuổi nhất tông môn, trong tông môn Sở quốc còn được gọi là “Hạ Vũ tiên tử”.
Một vài đệ tử thấp giọng nói.
Vân Nhạc môn tông chủ, Nam Cung trưởng lão, Hạ sư cô.
Đây là ba vị cao tầng cấp trưởng lão, tu vi tuyệt đối trên Hóa Khí cảnh.
Lúc này, trên sân có hai gã chấp pháp giả áo đen đi ra.
- Vòng thứ nhất “đấu loại” bắt đầu, trước hết sơ bộ giảng giải quy tắc thi đấu...
Một tên chấp pháp giả trong đó bắt đầu nói rõ quy tắc.
Quy tắc thi đấu giống như năm ngoái.
Trước khi thi đấu thì rút thăm, mỗi người phải tham gia mười vòng tranh tài.
Theo số vòng thắng lợi mà tính ra thành tích của người đó.
Thắng một trận được một điểm, hòa một trận không được điểm, thua một trận thì trừ một điểm.
Quy tắc hết sức đơn giản.
Sau mười vòng, dựa theo số điểm xếp hạng, lựa ra top hai mươi người.
Sau khi lựa ra hai mươi người thì đào thải toàn bộ còn lại.
Chỉ có top hai mươi mới có thể tham gia đấu võ, tranh top mười, top ba,... sau đó.
...
Quy tắc giới thiệu xong.
Hai tên chấp pháp giả tự mình tọa trấn một sàn đấu võ.
Hai sàn đấu võ này, còn gọi là “đài Giáp” và “đài Ất”, lần lượt do một tên chấp pháp giả phụ trách làm trọng tài.
Sân đấu võ đài Giáp.
- Số 9 đấu với số 56.
Một tên chấp pháp giả vẫy cờ xí.
Mỗi người dự thi, lúc báo danh đều được nhận một tờ mã số.
Mã số của Trần Vũ là 99.
Rất nhanh, trên sân đấu võ đài Giáp, thi đấu bắt đầu.
“Vụt vụt...”
Hai tên thiếu niên nhảy lên đài, bắt đầu nhanh chóng giao phong.
Một thiếu niên cầm đao là Thông Mạch trung kỳ, còn thiếu niên cầm thương chỉ là Thông Mạch sơ kỳ.
Bình thường, trận chiến như vậy, kết quả không cần phải nghĩ nhiều.
“Keng keng keng...”
Đao thương giao phong mười mấy chiêu, thiếu niên cầm đao dựa vào nội tức hùng hậu, bức thiếu niên dùng thương ra khỏi sân đấu võ.
- Số 9 thắng, thu được một điểm. Số 56 bại, trừ một điểm.
Chấp pháp giả mặt không thay đổi, vung cờ.
Tên thiếu niên cầm đao nét mặt mừng rỡ, còn thiếu niên thất bại thì vẻ mặt phiền muộn.
Đúng lúc này, trên sân đấu võ đài Ất chợt truyền đến tiếng ồ lên.
- Gục xuống cho ta!
Một thiếu niên mập tròn vung tay, phát ra tiếng rít nội tức nặng nề, đánh ngã một thiếu niên Thông Mạch trung kỳ xuống đất.
- Là Hoàng Viên!
Vài đệ tử ở đây đều sợ hãi than.
Một chiêu đánh ngã đối thủ, đây là phong cách của “Hoàng Viên” xếp hạng thứ bảy khóa trước.
“Bịch...”
Hoàng Viên mang theo nụ cười của người chiến thắng nhảy xuống đài.
- Hoàng sư huynh, một chiêu vừa rồi đánh thật uy vũ.
Vương Lăng Vân mỉm cười đi tới, khen tặng.
Tại bên cạnh hai người, còn có một nam tử đầu đội mũ Âm Dương hết sức hung hãn, khí tức đáng sợ trên người khiến đệ tử xung quanh đều kéo giãn khoảng cách.
- Hồ Nhất Bá, còn chưa khai chiến mà khí thế của ngươi đã đủ dọa người.
Hoàng Viên cười nói.
- Hừ! Đừng để ta gặp phải tiểu tử kia.
Ánh mắt lạnh lùng như lưới đao của Hồ Nhất Bá đảo qua Trần Vũ trong đám người ở nơi khác.
***
(*) Ma quyền sát chưởng: nôn nóng muốn thử.