Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 82: Chương 82: Không gian quỷ dị




“Thịch thịch thịch...”

Trần Vũ nhìn chằm chằm ba viên cầu kim loại trên đài đấu giá, trái tim trong cơ thể nhảy lên mạnh mẽ, loại cảm giác nhu cầu bức thiết này hết sức rõ ràng.

- Chẳng lẽ những viên cầu này có tác dụng với trái tim thần bí?

Trong lòng Trần Vũ không khỏi kinh ngạc.

Nếu có thể được những viên cầu này, nói không chừng có thể khai thác được công dụng hoặc lai lịch của trái tim thần bí.

- Ba viên cầu kim loại này hẳn là một loại dị bảo nào đó bắt nguồn từ Thượng Cổ. Nó có một đặc tính, đó là có thể hấp thu năng lượng hoặc chân khí ngoại giới ở biên độ rất nhỏ, mơ hồ bao hàm thành phần Không Gian Tinh Thạch.

Kiều lão giới thiệu.

Hấp thu năng lượng ngoại giới trong biên độ cực nhỏ?

Lời giới thiệu của Kiều lão khơi dậy sự hứng thú của vài người. Nhất là một ít Trận Pháp Sư, Luyện Khí Sư, thậm chí cường giả Hóa Khí cảnh.

- Bên cạnh đó, viên cầu kim loại này cứng rắn vô cùng, ngay cả bảo khí cũng không thể chém vỡ, có thể thấy được nó sử dụng chất liệu cực tốt. Nhưng Giám Định sư xem qua đều không tìm ra được lai lịch.

Chỉ có mỗi vậy?

Phần lớn người trên sân đều ngơ ngác nhìn nhau, có chút thất vọng.

Dưới tình huống Cốt Ma Cung mở rộng xâm lấn, phần lớn người đều có nhu cầu với những đồ vật có thể tăng cường thực lực trong thời gian ngắn.

Ba viên cầu kim loại này chỉ có những Luyện Khí Sư, Trận Pháp Sư, hoặc nhân sĩ nghiên cứu lĩnh vực đặc thù mới cảm thấy hứng thú.

- Mỗi viên giá khởi điểm 1 vạn. Mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn 1000.

Kiều lão lên tiếng.

- 1 vạn 1000!

Một tên Luyện Khí Sư dưới sân biểu lộ hứng thú.

- 1 vạn 2000!

- 1 vạn 3000!

Giá cả liên tục tăng lên, chẳng qua không bị cạnh tranh kịch liệt như đan dược hoặc bảo khí.

Trần Vũ thầm thở dài một tiếng.

Viên cầu kim loại này mặc dù mang tiếng là “kỳ vật dị bảo”, nhưng không có điểm sáng nào hấp dẫn sự chú ý của người khác.

- 1 vạn 5000!

Trần Vũ giơ thẻ bài lên, báo ra một cái giá.

Chẳng qua cái giá này rất nhanh liền bị một lão giả da đen tăng thêm 1000 nguyên thạch thứ phẩm đẩy xuống.

- 1 vạn 8000!

Trần Vũ lại tăng thêm 2000.

Giá cả đến mức này, không ít người tham gia đều do dự. Phần lớn những người cảm thấy hứng thú với thứ này đều bỏ qua.

1 vạn 8000 có thể mua được không ít tài liệu luyện khí trân quý.

- 2 vạn!

Một tiếng cười lạnh từ trong gian lầu khách quý.

Mọi người đưa mắt nhìn, lập tức nhận ra lầu các này là khu vực của đám người Thủy Nguyệt phái.

Người đấu giá là một thiếu niên áo trắng, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.

- Dịch Vân Phi!

Trần Vũ trầm mặt, đối phương hiển nhiên cố ý gây khó dễ mình.

Chẳng qua, viên cầu kim loại có liên quan đến trái tim thần bí, hắn không thể dễ dàng từ bỏ như vậy.

- 2 vạn 2000!

Trần Vũ lại tăng thêm 2000.

- 2 vạn 3000!

Dịch Vân Phi cười lạnh, tiếp tục ra giá.

Mặc dù hắn không rõ tại sao Trần Vũ cần thứ này, nhưng trực giác mách bảo với Dịch Vân Phi, vật này có lẽ không đơn giản, tuyệt đối không thể để đối phương được như ý.

- 2 vạn 4000.

Trần Vũ hít sâu một hơi.

Mắt thấy giá cả càng ngày càng cao, Trần Vũ có chút do dự, nguyên thạch của hắn còn phải dùng để đấu giá Thổ Linh Tham trăm năm tuổi.

- 2 vạn 5000.

Trên mặt Dịch Vân Phi lộ vẻ châm chọc, hắn hiển nhiên không muốn Trần Vũ được như ý.

- Vân Phi, ngươi sắp tới sẽ trùng kích Luyện Tạng hậu kỳ, không muốn mua trân tài và linh đan sao?

Một tên trưởng lão nói.

Hả?

Dịch Vân Phi lập tức tỉnh táo lại.

Đúng vậy, viên cầu kim loại này, nếu như thực sự có bí mật, vậy những chuyên gia giám định há lại có thể không đào móc ra được?

Lỡ như mua thứ này rồi, lại không dùng được, ngược lại chiếm mất một lượng nguyên thạch mà hắn có thể chi phối, vậy thì sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch tiến cấp Luyện Tạng hậu kỳ của hắn.

- 2 vạn 5000? Tặng cho ngươi cũng được.

Trần Vũ bật cười.

Cái gì?

Sắc mặt Dịch Vân Phi biến đổi, thế nhưng hắn đã báo ra giá này, đường đường là một thiếu tông chủ, không có khả năng đổi ý trước mặt mọi người.

Trong lòng hắn nhất thời hối hận, lẽ ra không nên hành động theo cảm tính.

- 2 vạn 5000, có ai ra giá cao hơn không?

Kiều lão mừng rỡ, dò xét bốn phía, giá tiền này đã xem là không tệ rồi.

Suy cho cùng, 2 vạn 5000 cũng đủ mua một kiện bảo khí rồi.

Kết quả, toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch, Dịch Vân Phi lộ vẻ không cam lòng, cầm xuống viên cầu kim loại đầu tiên.

Sau đó lại đấu giá viên cầu kim loại thứ hai.

Lần này, giá cả bị đẩy lên cao gần 1 vạn 6000 thì không còn đủ lực tăng giá nữa.

- Hai vạn!

Lúc Trần Vũ hô lên giá tiền như vậy thì đã không còn người cạnh tranh. Mặc dù hắn xác định, viên cầu kim loại thứ ba cũng rất có thể sẽ bị bán giá càng thấp hơn. Nhưng cái giá 2 vạn này, đã thấp hơn của Dịch Vân Phi 5000, Trần Vũ cũng hài lòng rồi.

- Tiểu tử này...

Trong lòng Dịch Vân Phi cực kỳ buồn bực, nhưng lại không thể phát tác được.

Đấu giá vẫn tiếp tục, viên cầu kim loại thứ ba, cuối cùng bị một Luyện Khí Sư da đen ra giá 1 vạn 8000 mua được.

- Công tử, đây là vật ngày đấu giá được.

Một nữ tỳ bưng một cái khay lên, trên khay đặt một viên cầu kim loại u ám.

- Ừm.

Trần Vũ lấy ra 200 nguyên thạch chính phẩm thanh toán.

- Thứ đồ nát này cũng giá trị 2 vạn nguyên thạch thứ phẩm?

Thu Nguyệt khó hiểu, cầm viên cầu kim loại lên, thử dung nhập một ít nội tức, cảm giác nội tức bị hấp thu một chút.

Thế nhưng, thứ này có tác dụng gì chứ?

- Bề mặt nó có một ít trận văn kỳ quái, nhưng bị hao tổn nghiêm trọng, hết sức mơ hồ. Trần sư đệ, ngươi mua nó làm gì?

Thu Hinh Nhi hiếu kỳ, càng cảm thấy không hiểu nổi thiếu niên này.

Không có bối cảnh đại gia tộc, bỏ ra 2 vạn mua một viên cầu kim loại không rõ lai lịch, lại vô dụng như vậy, trong chuyện này chắc chắn có bí ẩn.

“Thịch thịch thịch...”

Trái tim trong cơ thể Trần Vũ nhảy lên, càng lúc càng gấp, tựa như muốn nhảy ra ngoài.

Hắn hít một hơi thật sâu, nắm lấy viên cầu kim loại.

“Vù...”

Nơi buồng tim chợt nổi lên một luồng hấp lực sâu thẳm quỷ dị, nhịp tim trầm trọng như núi, khiến không gian trước mắt xuất hiện ảo giác chồng chất lắc lư.

Nhưng người xung quanh thì lại không cảm nhận được gì.

Sau đó, viên cầu kim loại trong tay Trần Vũ bỗng nhiên run lên, một tia lực lượng huyền diệu không minh bị hút vào trong cơ thể.

Chính xác mà nói là bị hút vào trái tim thần bí.

“Ầm...”

Trần Vũ chỉ cảm thấy cảnh tượng chợt nhoáng lên, ý thức bị dẫn dắt vào một không gian u ám.

Trong tầm mắt là một vùng không gian tối tăm mơ hồ, vùng không gian này rất tĩnh mịch, lành lạnh tựa như Thái Cổ.

“Ô...ô...ô...n...g!”

Đột nhiên, một loạt điểm sáng như ánh sao xuất hiện trong không gian tối tăm, chiếu sáng một phạm vi nhỏ hẹp.

Khu vực sáng ngời này bắt đầu thu hẹp, cuối cùng hình thành một không gian tinh thể dày ba tấc, lớn bằng lòng bàn tay.

- Đây, đây là đâu?

Ý thức Trần Vũ chợt động, cảnh tượng trước mắt biến mất.

Một khắc sau, ý thức của hắn lại lần nữa trở lại trên ghế khách quý của đấu giá hội.

- Ồ! Viên cầu kim loại này hình như vừa lóe lên, không phải ảo giác chứ?

Thu Nguyệt thấp giọng hô một tiếng.

Hai nữ tử cũng không phát hiện Trần Vũ có dị thường.

Trần Vũ hít một hơi thật sâu, cảm giác trong buồng tim có vài biến hóa kỳ diệu.

Ý niệm hắn tập trung vào vị trí trái tim.

“Vù...”

Trong đầu lập tức hiện lên không gian tinh thể màu bạc lớn bằng bàn tay.

“Thịch thịch thịch...”

Không gian tinh thể này ở trong buồng tim, cũng phập phồng lên xuống, khiến Trần Vũ cảm giác giống như nó là một bộ phận trong cơ thể mình.

- Không gian tinh thể này có tác dụng gì, tại sao lại ở trong trái tim của ta?

Trần Vũ suy tư.

Nhất thời, hắn cũng không tìm ra được câu trả lời.

Thế nhưng, chỉ cần hắn tập trung ý thức vào vị trí trái tim, trong đầu lập tức hiện lên không gian tinh thể màu bạc kia.

Nếu tập trung cao độ, thậm chí còn có thể nhìn thấy không gian tĩnh mịch u ám khắp xung quanh.

- Tiếp theo là một một tàn thiên võ học (*) thất truyền. Tên là La Sát Đao, chỉ riêng phần tàn thiên đã tương đương với võ học Nhập Môn đỉnh cấp, có thể tu hành đến Hóa Khí Hậu Thiên...

Kiều trưởng lão cao giọng nói.

Bí tịch này vừa xuất hiện, lập tức khơi dậy hứng thú của những tán tu, hoặc các đại gia tộc.

Một môn võ học có thể tu hành đến Hóa Khí Hậu Thiên, cho dù chỉ là tàn thiên thì cũng có giá trị hết sức xa xỉ.

Trong thời gian ngắn ngủi, bí tịch võ học này đã bị đẩy lên hơn vạn nguyên thạch thứ phẩm, bị một đại gia tộc đấu giá được.

- Đây là hai gốc Hỏa Linh Tham trăm năm, giá trị không cần phải nói. Giá khởi điểm của mỗi gốc là 9000 nguyên thạch thứ phẩm, mỗi lần tăng giá không thể dưới 1000.

Kiều trưởng lão lại cười nói.

Hỏa Linh Tham trăm năm!

Thứ này vừa ra, lập tức dẫn đến một hồi đấu giá cuồng nhiệt.

Linh Tham trăm năm, còn là Hỏa Linh Tham hết sức hút khách, người có nhu cầu càng nhiều.

Thiên tài địa bảo, một khi đạt đến trăm năm thì dược hiệu sẽ tăng mạnh, giá trị cũng bị đẩy lên một tầng cao mới.

- 1 vạn!

- 1 vạn 2000!

...

- 1 vạn 8000!

Giá cả tăng lên nhanh chóng, tiếp cận 2 vạn mới dọa sợ phần lớn người đấu giá.

Cuối cùng, gốc Hỏa Linh Tham này bị 2 vạn nguyên thạch thứ phẩm đấu giá thành công.

Gốc thứ hai cũng bán được 2 vạn 1000 nguyên thạch thứ phẩm.

- Bà mẹ nó! Giá này đắt gấp ba lần bình thường.

- Giá cả thật quá bất hợp lý.

Rất nhiều người đều không nhịn được mà lắc đầu.

- Hỏa Linh Tham trăm năm, giá trị tương đương Thổ Linh Tham, nhưng lại hấp dẫn hơn.

Trái tim Trần Vũ thoáng trầm xuống.

Xem ra 2 vạn 3000 nguyên thạch thứ phẩm còn lại trong tay hắn cũng không đủ.

Nguyên nhân chủ yếu là vì Trần Vũ vừa bỏ ra 2 vạn để mua viên cầu kim loại kia.

Thấy vậy, Trần Vũ cắn răng, lấy ra bình nhỏ chứa Uẩn Khí đan kia.

Luyện Tạng kỳ có nhu cầu với Uẩn Khí đan, mà Trần Vũ hiện nay hiển nhiên vẫn cách Luyện Tạng kỳ rất xa.

Trần Vũ hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm bình nhỏ này một lúc lâu.

“Vù...”

Trái tim thần bí chợt nhảy lên, sau đó bình nhỏ trong tay đột nhiên biến mất.

“A...”

Trần Vũ giật mình hoảng sợ, tại sao Uẩn Khí đan lại đột nhiên biến mất, chẳng lẽ ta gặp ảo giác?

Rất nhanh, không gian tinh thể màu bạc trong đầu chợt truyền đến một tia cảm ứng mờ mịt.

Hả?

Chỉ thấy, trong không gian tinh thể màu bạc xuất hiện một cái bình nhỏ chứa đan dược.

- Đây... đây không phải là Uẩn Khí đan của ta sao? Tại sao lại vào đây?

Một màn ly kỳ khiến Trần Vũ choáng váng.

Lấy ra? Làm thế nào lấy ra?

Trần Vũ thầm sốt ruột, hắn chuẩn bị đấu giá thứ này để mua Thổ Linh Tham trăm năm. Có thể nhanh chóng đột phá đến tầng thứ xương đồng hay không còn phải dựa vào nó.

Đáng mừng là lúc suy nghĩ của Trần Vũ chuyển động, bình nhỏ cũng biến mất khỏi không gian tinh thể màu bạc.

“Vù...”

Trong lòng bàn tay hắn lập tức xuất hiện một vật, chính là bình nhỏ chứa Uẩn Khí đan.

- Lẽ nào đây là một không gian độc lập? Dường như chỉ có đạo cụ không gian trong truyền thuyết mới có năng lực này.

Trần Vũ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Hắn cầm bình nhỏ lên, lại thử vài lần.

Kết quả hắn phát hiện, không gian tinh thể màu bạc này quả thật giống như một cái “túi tiền nhỏ” hình thành trong cơ thể mình, muốn bỏ thứ gì vào, chỉ cần động ý niệm là được.

Muốn lấy ra cũng chỉ cần một ý niệm.

- Rất tiện lợi, chẳng qua hơi nhỏ.

Trần Vũ thầm nghĩ.

Nếu như có vũ khí bí mật gì ném vào không gian bằng bàn tay này, lúc đối địch lấy ra, có thể tạo thành hiệu quả không thể tưởng tượng.

Đương nhiên, đây chỉ là một năng lực của không gian tinh thể bị hắn phát hiện, ngoài ra có công năng khác hay không thì rất khó nói.

- Viên Uẩn Khí đan này có thể thế chấp cho quý phương hoặc đấu giá được không?

Trần Vũ bình ổn tâm tình, gọi nữ tỳ bên cạnh tới.

- Uẩn Khí đan? Việc này... đương nhiên là có thể!

Nữ tỳ đỏ bừng mặt, bộ dạng hết sức kích động, nói:

- Dù ngài không có thân phận khách quý thì đan dược trân quý như Uẩn Khí đan vẫn có thể thế chấp hoặc bán đấu giá.

***

(*) Tàn thiên võ học: võ học không trọn vẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.