Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 59: Chương 59: Một Kiếm Vạn Quân




Nửa ngày sau.

Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh cùng đi đến trước một dãy sơn mạch liên miên bất tận.

Bởi vì tu luyện Vân Sát quyền nên Trần Vũ cực kỳ nhạy bén cảm nhận được từng luồng khí tức hung sát từ trong sơn mạch đập vào mặt.

Tòa sơn mạch trước mặt chính là cấm địa nổi danh các nước - Vân Uyên sơn mạch.

Lần trước chém giết Thiết Tông Hùng Vương, bọn hắn từng tới biên giới sơn mạch này.

- Muốn đến nơi có Hồng Giác Hung Nưu, phải xâm nhập vào sâu bên trong Vân Uyên sơn mạch 200 dặm, trên đường đi có lẽ sẽ gặp phải một ít hung thú.

Đồng Ngọc Linh nghiêm túc nói.

Vào sâu 200 dặm?

Trần Vũ thoáng rùng mình, lần trước đánh giết Thiết Tông Hùng cũng chỉ đi vòng quanh ngoài biên giới Vân Uyên sơn mạch, lần này lại bất đồng.

Lần hành động này, tính nguy hiểm vượt xa lần trước.

Quả nhiên, sau khi tiến nhập sơn mạch được mười mấy dặm, phía trước liền xuất hiện vài con hắc trư cực lớn, hình thể không thua kém Thiết Tông Hùng, hai cái răng nanh thô to dọc theo bên mép, dài gần một thước, cực kỳ dữ tợn đáng sợ.

“Vù...! Vù...”

Vài đầu hung thú hắc trư rống to, hóa thành từng đạo bóng đen, dùng tốc độ vô cùng đáng sợ, xông về phía hai người.

- Tốc chiến tốc thắng!

Sắc mặt Đồng Ngọc Linh có chút ngưng trọng.

Hung thú hắc trư trước mặt có lực phòng ngự không thua kém Thiết Tông Hùng, tốc độ bạo phát thì lại mạnh hơn không ít.

- Trảm Phong Kiếm!

Trần Vũ tay cầm Phong Ngâm kiếm, thân hình chợt lóe, lướt qua một đầu hung thú hắc trư.

“Keng...”

Một đạo ánh kiếm như tật phong, vẽ ra một đường hình cung, quét qua phần bụng hung thú hắc trư.

“Ầm...”

Hung thú hắc trư rống một tiếng, phần bụng bị rạch ra một đạo vết máu dài hai thước, ngay cả nội tạng cũng bị cắt vỡ, ngã xuống trong vũng máu.

Một kiếm miểu sát hung thú hắc trư.

Một màn này khiến Đồng Ngọc Linh thầm giật mình.

Lúc nàng Thông Mạch hậu kỳ đã từng không ít lần bắt gặp hung thú hắc trư này, đánh chết một đầu cũng phí không ít công phu, ít nhất phải ba bốn kiếm mới đánh chết được.

- Diệt!

Đồng Ngọc Linh vung tay, một luồng chưởng lực gió xoáy vô hình cách không đánh trúng ót của một đầu hung trư.

Hung trư còn chưa kịp rú thảm thì đã tắt thở bỏ mạng.

“Cách không đánh chết “Hắc Nha Hung Trư”, xem ra dù Đồng Ngọc Linh tấn thăng Luyện Tạng kỳ không lâu, nhưng nội tức hùng hậu vô cùng, trong đám cùng cấp có lẽ cũng không tệ.”

Trần Vũ cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý, nếu không có chút tài năng, Đồng Ngọc Linh cũng sẽ không hợp tác với mình đi chém giết “Hồng Giác Hung Ngưu”.

Mấy đầu hung thú hắc trư còn lại, chỉ trong nháy mắt đã bị hai người diệt sát.

- Đi!

Hai người không dừng lại chút nào, cấp tốc rời đi.

Máu tanh ở đây sẽ hấp dẫn càng nhiều hung thú đến đây hơn.

...

Một ngày sau.

Hai người vượt qua đủ loại hung thú, rốt cuộc cũng đến nơi cần đến.

Trên một sườn núi.

Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh ngồi đối lưng về phía nhau, bắt đầu điều tức khôi phục.

Trong đó, trên người Đồng Ngọc Linh có vài chỗ bị thương, trên mặt thoáng hiện vài tia mệt mỏi.

- Khiến Trần sư đệ chê cười rồi, đoạn đường này còn gian nguy hơn cả dự liệu. Khó trách trưởng bối trong gia tộc ta cũng không muốn ra tay săn giết đầu “Hồng Giác Hung Ngưu” thứ hai.

Đồng Ngọc Linh cười khổ, xử lý tốt vết thương.

Nói xong, nàng lại cổ quái nhìn Trần Vũ vài lần.

Lấy tu vi Luyện Tạng kỳ, xuyên qua 200 dặm lộ trình, trải qua đủ loại tập kích bất ngờ hoặc có chuẩn bị cũng khó tránh khỏi bị thương hoặc mệt mỏi chật vật.

Thế nhưng Trần Vũ lại hoàn hảo không chút tổn hại, hơn nữa bộ dạng còn hết sức khí định thần nhàn.

Điều này khiến cho nàng thân là Luyện Tạng kỳ cảm thấy không chịu nổi.

- Thật không dám giấu giếm, ta tu luyện công pháp hoành luyện, không chỉ khiến thể chất cường đại, ngay cả ngũ giác lục giác cũng vượt qua người thường.

Trần Vũ giải thích.

Quả thực, dọc theo đường đi, từng gặp đủ loại hung thú thiên kỳ bách quái, các loại thủ đoạn công kích đều rất khó phòng ngừa.

Nhưng Trần Vũ dựa vào giác quan siêu phàm và khống chế thân thể cường đại, mỗi khi gặp tình huống đều có thể làm ra ứng đối tốt nhất.

Mà công kích như vậy, căn bản không thể uy hiếp được phòng ngự Đồng Tượng công của hắn.

- Công pháp hoành luyện thần kỳ như vậy quả thật hiếm thấy. Xem ra, tiếp theo chém giết Hồng Giác Hung Ngưu, phải dựa vào Trần sư đệ nhiều rồi.

Đồng Ngọc Linh có chút thâm ý nói.

Bản thân nàng cũng có bí mật, biết Trần Vũ nhất định có giấu giếm gì đó.

Nửa canh giờ sau.

Trạng thái của hai người đã khôi phục đỉnh phong, liền đi thẳng tới một cái gò núi.

Gò núi trước mặt lồi lõm bất định, có chút địa vực gồ ghề, tầm nhìn bị hạn chế nghiêm trọng.

Đưa mắt nhìn, căn bản không thể nhìn thấy bóng dáng của hung thú.

Thần sắc của hai người lại càng ngưng trọng. Loại tình huống như vậy, chứng tỏ phụ cận có hung thú cường đại chiếm giữ, hung thú bình thường không dám đến gần.

Đột nhiên, một đầu hung ngưu có bớt đỏ, thể hình khổng lồ hơn cả voi xuất hiện trước mặt hai người.

Hung ngưu này có cặp sừng huyết hồng dài hai thước, đôi mắt đỏ hồng, da dày như lưng cá sấu, bốn vó thô to như trụ, đuôi như xích sắt, thoạt nhìn có chút dọa người.

- Đây là Hồng Giác Hung Ngưu?

Vân Sát nội tức trong cơ thể Trần Vũ mơ hồ run lên, cảm ứng được sát khí máu tanh kinh người trên đầu hung ngưu này.

E rằng, thực lực của Hồng Giác Hung Ngưu còn vượt qua Vua Gấu Thiết Tông trước kia vài lần.

“Gừ...”

Đôi mắt đỏ hồng của Hồng Giác Hung Ngưu từ xa đã cố định trên thân hai người, phát ra một tiếng ngâm khẽ, bớt đỏ dày đặc khắp toàn thân lay động.

“Bịch bịch bịch...”

Mặt đất rung nhẹ, Hồng Giác Hung Ngưu đạp đất lao thẳng về phía hai người.

- Thật nhanh!

Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh đều biến sắc, tốc độ của hung ngưu này đã vượt qua tốc độ lúc thi đấu với Nam Cung Lễ.

Một khi không địch lại, muốn chạy trốn cũng khó khăn vô cùng.

Nhưng hai người đã đến tận đây, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.

- Tiến lên!

Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh tả hữu cùng tiến, trực tiếp đón đầu Hồng Giác Hung Ngưu.

Lúc đến gần, hai người mới đột nhiên phát hiện trên người đầu hung ngưu này có không ít vết thương, phần lớn đều là ngoại thương.

Không nghĩ nhiều, hai người trực tiếp công kích.

- Chém!

Nhuyễn kiếm trong tay Đồng Ngọc Linh rung lên, nội tức hùng hậu của Luyện Tạng kỳ quán chú vào kiếm, vẽ ra một đạo kiếm cầu vồng lạnh lẽo thô to như mãng xà, cuốn theo một luồng kiếm ảnh khí xoáy, quất vào trên đầu Hồng Giác Hung Ngưu.

Một đòn toàn lực của Luyện Tạng kỳ, hầu như có thể so sánh với một đao kinh diễm của Đoàn Kiêu Long lúc trước.

“Ầm...! Phành...”

Hồng Giác Hung Ngưu gầm lên một tiếng, thân thể đột nhiên bị va chạm, không chỉ ngạnh kháng công kích, còn đẩy Đồng Ngọc Linh lùi lại một hai trượng.

Một kiếm thanh thế kinh người chỉ để lại một vết máu nhỏ trên người hung ngưu.

Thật cường hãn.

Trần Vũ thầm giật mình, Đồng Ngọc Linh là Luyện Tạng kỳ, vừa mới giao phong, không ngờ đã bị đẩy lui.

Từ tình huống như vậy có thể thấy, một Luyện Tạng sơ kỳ nếu đối mặt với hung ngưu này, e rằng lành ít dữ nhiều.

- Trảm Phong Kiếm

Trần Vũ thừa dịp hung ngưu xoay người, Phong Ngâm kiếm trong tay vẽ ra một đạo hàn phong như tật phong, đâm thẳng tới mông Hồng Giác Hung Ngưu.

Đây là một điểm yếu lớn trên thân thể nó, có thể đâm thẳng vào thể nội.

Trần Vũ âm thầm đắc ý, lực đạo của Phong Ngâm kiếm lại gia tăng vài phần, đâm về phía “hoa cúc” của nó.

“Thịch...”

Bỗng nhiên, một cái bóng roi như xích sắt hung hăng quất tới, mang theo lệ phong rít gào.

Đây là... đuôi của hung ngưu này?

Trần Vũ thất kinh, Phong Ngâm kiếm chấn động, bị lực lượng cường đại bức lùi lại.

Một đâm ngoan độc như vậy, cuối cùng vẫn thất bại.

Kiếm này mặc dù không thành, nhưng lại kinh động đầu Hồng Giác Hung Ngưu, giải vây cho Đồng Ngọc Linh.

- Cẩn thận.

Đồng Ngọc Linh phát hiện đầu Hồng Giác Hung Ngưu này đột nhiên phát cuồng quay đầu giết về phía Trần Vũ.

Ta tránh!

Trần Vũ sử dụng bộ pháp phiêu dật vòng qua vòng lại, tránh thoát Hồng Giác Hung Ngưu xoay người công kích.

“Vù...! Vù...”

Kình phong mãnh liệt bốc lên, một cái sừng huyết hồng dữ tợn lướt qua quần áo của Trần Vũ.

- Vân Sát quyền! Đồng Tượng công!

Trần Vũ hít sâu một hơi, trái tim giữ lực, nắm quyền đồng xanh hung hăng đánh ra tiếng nổ đùng, mơ hồ có thể nhìn thấy một đoàn mây đen sát khí.

“Ầm...”

Một quyền đại lực hừng hực đập trúng đầu Hồng Giác Hung Ngưu, lập tức máu bắn tung tóe.

“Ùm bò...”

Thân hình Hồng Giác Hung Ngưu chấn động, phát ra tiếng gầm thét phẫn nộ, có chút lảo đảo, liền điên cuồng dùng đầu húc Trần Vũ.

- Thật đúng là da dày thịt béo.

Trần Vũ thán phục.

Hắn không có chạy trốn theo đường thẳng mà thi triển Lăng Vân bộ, vòng đi vòng lại trong phạm vi nhỏ, né tránh Hồng Giác Hung Ngưu.

Cũng may, Đồng Ngọc Linh ở bên kia cũng trợ giúp kiềm chế.

Trần Vũ tập trung quan sát, một quyền toàn lực vừa rồi, hắn đã sử dụng trái tim thần bí giữ lực, nhờ vậy mới có thể lưu lại một đạo quyền ấn sâu nửa tấc trên đầu hung ngưu.

- Trần sư đệ, ngươi không dùng bảo khí sao?

Đồng Ngọc Linh vừa công kích vừa hỏi.

Lúc này, lấy Trần Vũ làm chủ lực, hai người miễn cưỡng quấn lấy hung ngưu.

Ưu thế của Trần Vũ ở chỗ lực mạnh, phòng ngự cường, không đến mức vừa chạm liền bị hung ngưu đánh bay.

Bởi vì hắn chủ lực, nên mới có thể triền đấu với hung ngưu.

Nếu đổi thành người khác, lúc công kích rơi vào Hồng Giác Hung Ngưu, bản thân cũng sẽ bị đẩy lùi, thậm chí bị đánh bay, dẫn đến thân hình bất ổn, rơi vào nguy cơ.

- Trước tiên không cần vội.

Trần Vũ không vội sử dụng Huyền Trọng kiếm, kiếm này vừa nặng vừa to, thích hợp đối chiến chính diện, lấy lực ép người, không sở trường du đấu.

Trong lòng hắn có tính toán riêng, tay cầm Phong Ngâm kiếm, hoặc quyền hoặc kiếm có thể du đấu với Hồng Giác Hung Ngưu.

Đồng Ngọc Linh phát hiện: mỗi lần Trần Vũ đánh ra một kiếm hoặc một quyền, đều tập trung vào một bên đầu Hồng Giác Hung Ngưu.

Có thể thấy, vết thương ở một bên đầu của hung ngưu tích lũy càng lúc càng nhiều.

- Tật Phong Cuồng Trảm!

Trần Vũ nắm bắt lấy kẽ hở này, trái tim lại một lần nữa giữ lực, Trảm Phong Kiếm đại thành điên cuồng chém ra năm sáu kiếm ảnh như tật phong.

“Phốc phốc phốc...”

Ngay lập tức, mắt thường có thể nhìn thấy một đoàn ánh kiếm như tật phong cùng nện lên đầu hung ngưu.

- Thật nhanh.

Ánh mắt Đồng Ngọc Linh có chút ngưng trệ.

Nàng không biết Trần Vũ mượn trái tim thần bí giữ lực, cho nên một mảnh kiếm chiêu vừa rồi, bất kể là tốc độ hay lực lượng, đều vượt xa lúc bình thường vài lần.

Trong khoảng khắc, đầu của Hồng Giác Hung Ngưu đã huyết nhục tung tóe, vết thương mở rộng.

Độ sắc bén của Phong Ngâm kiếm có thể so với bảo khí, lúc này, nó càng phát huy đến mức tận cùng.

“Ùm bò...”

Hồng Giác Hung Ngưu phát ra tiếng gào thét thê lương, trên đầu tràn ra máu tươi, chỗ thần kinh yếu nhược bị công kích, khiến nó có chút choáng váng.

Dù vậy thì vết thương này cũng không đến mức trí mạng với nó.

Đôi mắt nó trở thành đỏ rực, cặp sừng không ngừng húc về phía Trần Vũ đang ở trên không trung.

- Ha ha... còn chưa hết.

Trần Vũ vận khởi “đồng cước”, hung hăng đạp lên lưng hung ngưu, chẳng những không bị đẩy lui, còn mượn lực bay lên không trung lần nữa.

“Vù...”

Cái bọc sau lưng mở ra, một thanh đại kiếm màu bạc nặng nề xuất hiện trong tay.

- Huyền Trọng kiếm!

Vân Sát nội tức tràn vào Huyền Trọng kiếm, trở nên càng ngưng thực, ngay lập tức, kiếm ảnh cương phong đan xen.

- Trọng kiếm thành cương.

Trái tim của Trần Vũ giữ lực, mạnh mẽ vung lên, một đạo kiếm ảnh cương phong màu bạc ngưng tụ thành kiếm cương hình quạt lóa mắt.

- Đây là...

Đồng Ngọc Linh khẽ hô một tiếng, cảm giác một kiếm này nặng tựa vạn quân, hút hết toàn bộ không khí xung quanh.

- Trảm!

Huyền Trọng kiếm trong tay Trần Vũ mang theo trọng áp như núi, kéo theo một chuỗi kiếm cương hình quạt, đánh trúng vết thương loang lỗ máu trên đầu hung ngưu.

“Ầm...! Phành...”

Đầu của Hồng Giác Hung Ngưu lập tức bị chém cho nở hoa, vết thương gần đó đều gặp phải phản ứng dây chuyền, có tạp vật trắng đỏ bay ra ngoài, phun trào như suối.

“Ầm...”

Trần Vũ tay cầm Huyền Trọng kiếm, đạp lên thi thể Hồng Giác Hung Ngưu, nương theo từng tia máu bắn tung tóe, mạnh mẽ hạ xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.