- Trần Vũ, ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt Vương Lăng Vân run sợ.
Hình ảnh Trần Vũ vào mấy ngày trước liên tiếp tiêu diệt ngũ đại Thông Mạch Kỳ đến nay vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn.
Giờ phút này, khi nhìn thấy sắc mặt Trần Vũ có chút khó coi bước tới, thậm chí trong đầu Vương Lăng Vân đã sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn.
Nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy Vương Lăng Vân cũng không có cái can đảm để chạy trốn. Nếu hắn chạy thì về sau hắn sao có thể đặt chân vào cái vòng này?
Quan trọng hơn là hắn có được chỗ dựa vững chắc để ỷ vào.
Hả?
Thiếu niên tóc ngắn ở bên cạnh Vương Lăng Vân nhìn thấy Trần Vũ đi tới bức Vương Lăng Vân không khỏi sững sờ.
Hắn mơ hồ cảm thấy Trần Vũ có chút quen mắt.
- Trần Vũ ngươi muốn làm gì...?
Thấy hành động của Trần Vũ, Đinh Cửu Huy không khỏi hoảng sợ nhảy lên một cái.
Nếu chỉ có Vương Lăng Vân thì thôi dù sao thực lực của hắn không sai biệt lắm với Đinh Cửu Huy nhưng người bên cạnh Vương Lăng Vân không phải nhân vật bình thường.
- Vương sư huynh, trận luận bàn trước ở vùng dã ngoại vẫn còn chưa đủ hứng thú. Hôm nay ta lại đến để lĩnh giáo một phen.
Trần Vũ cười nhạt một tiếng.
Hắn ám chỉ là lần trước bị chặn giết ở khu hoang dã còn lần này là quang minh chính đại so tài.
- Trần sư đệ nói đùa rồi, hai chúng ta quen thuộc như vậy, cơ hội để luận bàn còn nhiều mà hôm nay coi như là...
Vương Lăng Vân miễn cưỡng nở ra được một nụ cười, tâm ý bỗng co lại.
Xem tình hình hiện tại, Vương Lăng Vân có chút kiêng kị với Trần Vũ, thậm chí cũng không dám ứng chiến.
- Thật sao! Nhưng mà ta lại muốn thân thiết hơn với Vương sư huynh một chút. Hay là sư huynh tiếp ba chiêu của ta đi.
Trần Vũ cười quỷ dị một tiếng, lập tức xuất thủ.
“Hô!”
Cách nhau không đến một trượng, trong chớp mắt Trần Vũ đã bức đến bên cạnh Vương Lăng Vân, một quyền nhanh như chớp, kêu lên tiếng buồn bực lao đến.
Vương Lăng Vân chỉ cảm thấy một quyền thế cuồng bạo lao tới, ép hắn hô hấp có chút khó khăn.
- Thiết Vân trảo!
Vương Lăng Vân đành phải cắn chặt răng, vận chuyển công lực đánh ra một trảo.
“Bồng!” một tiếng.
Quyền chưởng giao nhau trên không trung, tạo ra một âm thanh khiến người khác hoảng sợ.
Nhất thời hơn nửa người trong viện đều bị hai người hấp dẫn.
“Tê ngao!”
Vương Lăng Vân kêu lên một tiếng đau đớn, hắn thấy cánh tay của mình tê dại, gần như là mất đi cảm giác vậy, thân thể lùi lại mấy bước.
Một quyền!
Trần Vũ xuất ra quyền thứ hai. Toàn bộ đầu quyền lộ ra như màu xích kim (*), ẩn ẩn dưới một quyền này dù là uy lực hay tốc độ đều đạt đến một tầng thứ hoàn toàn mới.
“Oa!”
Vương Lăng Vân càng khó đỡ hơn, miệng phun ra một ngụm máu, bị quyền cường hãn như không phải của con người này đánh bay ra ngoài.
“Phanh!”
Thân thể Vương Lăng Vân đập vào bên trên tường viện, sắc mặt trắng bệch lộ ra vẻ kinh hãi khôn cùng.
Đến lúc hắn tự mình giao phong với Trần Vũ thì hắn mới biết được đối phương đáng sợ như thế nào, so với lần giao thủ trước thì mạnh hơn rất nhiều.
- Trần Vũ lúc nào trở nên...
Sắc mặt của Đinh Cửu Huy cũng rất đặc sắc.
Lần trước đánh với Vua Gấu hắn đã nhìn ra Trần Vũ không tầm thường, cứ nghĩ đánh giá như vậy đã là quá cao. Nhưng hắn không nghĩ tới, năng lực của Trần Vũ lại mạnh đến trình độ này.
Hai quyền, chỉ hai quyền đã đánh cho người cùng tầng thứ với hắn thổ huyết.
Cách đó không xa, hai tên đệ tử trông coi kia cũng biến sắc, tim đập nhanh một cách đáng sợ. Nhớ lúc trước bọn hắn còn chế giễu Trần Vũ là tiểu bạch kiếm.
- Còn lại một chiêu.
Trần Vũ nắm tay chậm rãi đi về phía Vương Lăng Vân.
Hai quyền hắn đã đánh cho Vương Lăng Vân thổ huyết, Nếu như lại đánh thêm một quyền thì có thể đối phương sẽ nằm đến mười ngày nửa tháng.
“Hô!”
Trong mắt của hắn lóe lên lệ quang, quyền thứ ba đang chuẩn bị thành, uy lực so với quyền thứ hai kia còn mạnh hơn hai phần.
- Tiểu tử! Xem ra ngươi coi ta không tồn tại.
Bất thình lình có một thanh âm mạnh mẽ vang lên từ một bên khác.
Trần Vũ cảm giác được có một cỗ kình khí bá đạo, lạnh thấu xương, vô cùng sắc bén hướng về phía mình.
Nghiêng mắt nhìn thì hắn thấy thiếu niên tóc ngắn đi cùng với Vương Lăng Vân kia đã vung Ngân Thương trong tay lên, kinh khí bá đạo quanh quẩn bên trên cây thương.
- Trần sư đệ, vị này là Dương Phàm sư huynh, trong cuộc thi Thượng giới đạt xếp hạng thứ chín. Nếu các ngươi không có ân oán gì thì cũng đừng làm to chuyện.
Đinh Cửu Huy vội vàng cười khan một tiếng khuyên can.
Trong Vân Nhạc Môn, có năng lực tiến vào mười vị trí đầu thì tuyệt đối sẽ không phải hạng người vô danh, họ chính là tinh anh trong người cùng cấp.
- Ha ha, đương nhiên sẽ không làm to chuyện rồi. Nhưng mà Trần Vũ sư đệ cũng nên tiếp ba chiêu của ta, ah không hai chiêu thôi cũng được.
Thiếu niên tóc ngắn tên Dương Phàm kia cười lớn, khóe miệng có một tia lãnh ý.
Sắc mặt Đinh Cửu Huy nhất thời trở nên khó xử.
Cái tên Dương Phàm này căn bản không cho hắn mặt mũi, nhất định phải ra mặt cho Vương Lăng Vân.
- Hừ, quả nhiên.
Ở một góc khác, trong mắt Vương Lăng Vân lóe lên một tia âm lãnh: “Dương Phàm là người theo đuổi Mục Tuyết Tinh, lại được ta kể về sự tích ác liệt của tên Trần Vũ này với Mục Tuyết Tình.”
Dương Phàm chính là một trong những chỗ dựa của hắn.
Nhưng Trần Vũ cũng không bị danh hào “Ngoại Môn Tiền Thập” này chấn trụ.
- Cũng tốt, ta đang muốn kiểm nghiệm thực lực của mười vị trí đầu ngoại môn.
Trên người Trần Vũ hiện lên một cỗ chiến ý.
Mục tiêu của hắn là đệ tử nội môn.
Nếu như ngay cả cái cảnh cửa thấp nhất là mười vị trí đầu này mà hắn còn không thể vượt qua thì làm sao hắn tranh được hạng ba thậm chí là thứ nhất?
- Tiếp thương đầu tiên của ta.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, ngân thương trong tay bỗng nhiên lắc một cái, một đạo thương ảnh mơ hồ lướt qua, đâm thẳng về phía Trần Vũ.
“Phốc phốc!”
Kình khí lạnh thấu xương trên thân thương đã bao phủ Trần Vũ.
Một thương có xu thế mạnh như vậy làm cho Trần Vũ có cảm giác như đang đứng trước Đại Sát Sở Lê Phong.
- Khai!
Trần Vũ hét lớn một tiếng, quyền ảnh nhanh chóng khuếch trương, hiện lên một màu xích kim, trong cơ thể hắn bạo phát ra một cỗ nội tức âm sát bá đạo.
Những người xung quanh có cảm giác như đang đối mặt phải một đầu hung thú đang gào thét vậy.
Một quyền phun trào nội tức kia truyền đến một sát uy vô hình, thậm chí làm cho Dương Phàm đang ở đối diện có cảm giác bị áp bách từ huyết mạch và tinh thần.
- A?
Ở một nơi hẻo lánh, Nam Cung Lễ vẫn luôn hờ hững chợt tỏ ra vẻ khác lạ.
“Keng! Ông!”
Hai cỗ lực lượng bá đạo chạm vào nhau trên không trung, âm thanh trầm dục quỷ dị giống như tiếng nổ của chuông đồng vang lên.
- Thật mạnh!
Những đệ tử kém hơn Thông Mạch hậu kỳ ở xung quanh cảm thấy đau cả màng nhĩ, khí huyết bất ổn.
“Hô!”
Trong vòng chiến của hai người, cát bụi bay tứ tung.
Trong mắt mọi người, một thương và một quyền kia dừng lại ở trên không, hai người đánh liền mạch, không có động tác thừa.
- Lực lượng của tiểu tử này thật cường hãn.
Khuôn mặt Dương Phàm lạnh lùng, thoáng hiện lên vẻ kinh sợ.
Sức mạnh của đối phương làm hắn cảm giác như đang đối mặt với người bài danh thứ bảy Hoàng bàn tử vậy.
Không chỉ có như thế.
Bên trong quyền thế của Trần Vũ mơ hồ có một chút sát uy, thậm chí còn có thể áp chết một chút huyết mạch của hắn.
“Keng!”
Sức lực trên tay Trần Vũ chợt tăng vọt, đánh bay một thương của Dương Phàm.
Ngay sau đó, thân hình hắn nhẹ nhàng lượn vòng, liên tục tung ra mấy quyền để phản công Dương Phàm.
“Keng! Keng! Keng!”
Trong giây lát, Lôi Vũ Bạo Phong quyền pháp của Trần Vũ đã giao phong với Dương Phàm hơn mười chiêu.
Nếu như là Thông Mạch hậu kỳ bình thường thì đã sớm bị sức mạnh của Trần Vũ đánh cho bại lui rồi.
“Vù Vù!”
Nhưng với Dương Phàm này, huy động ngân thương trên tay, thương ảnh mang theo từng đợt gió lạnh gào thét, bá đạo, cương mãnh lại không mất linh động, có thể nói là công thủ tự nhiên.
- Sao lại thế...?
Dưới mặt đất, Vương Lăng Vân như là thất hồn lạc phách vậy.
Tên Trần Vũ này khi nào lại mạnh mẽ như vậy? Thế mà đánh ngang tài với “Ngoại Môn mười vị trí đầu” Dương Phàm.
Trong sân.
Một số đệ tử thâm niên ánh mắt nhìn về phía Trần Vũ đều phát sinh biến hóa.
Mạnh như vậy à?
Một mặt kinh nghi của Đinh Cửu Huy còn không biểu lộ.
Ngoại môn mười vị trí đầu Dương Phàm mà lại không thể hoàn toàn chiến thắng, hắn bình thường là cường thủ để người ta kính trọng đó.
- Tiểu tử này là người cua được Mục Tuyết Tình ư? Nhìn qua cũng không phải yếu như vậy nha.
Trên mặt của bài danh thứ bảy Hoàng Viên lộ ra một tia hứng thú.
- Hai vị đều dừng tay đi.
Một thanh âm ôn hòa từ một phương khác truyền đến.
Chẳng biết lúc nào một thiếu niên mang tóc dài phấp phới có vẻ tuấn nhã đứng ở giữa hai người, đồng thời thoải mái đi qua khe hở công kích.
Thân pháp như thế để cho mọi người trong sân rung động.
Trần Vũ chỉ càm thấy thanh âm này rất quen thuộc, rất nhanh đã đoán ra được thân phận của y.
- Nhạc Phong?
Ngân Thương trong tay Dương Phàm đình chỉ công kích.
Người đến chính là Nhạc Phong.
Lúc này, khí tức của hắn nhà nhã, phong độ ngày càng hơn xưa.
Chỉ xem hắn có thể thong dong đi qua công kích của hai người là biết nhất định có tiến bộ.
- Lăng Vân Bộ đại thành?
Trần Vũ nhìn đại khái là biết thân pháp của Nhạc Phong đã hơn mình nửa bậc.
Ngoài ra, Nhạc Phong hôm đó thu hoạch được mật gấu thì sớm đã tấn thăng lên Thông Mạch hậu kỳ, khuyết điểm của hắn cũng đã được bồi đắp.
- Nhạc sư đệ ngươi tới thật đúng lúc.
Trong lòng Đinh Cửu Huy thả ra một hơi, sự việc căng thẳng này cuối cùng cũng xong.
- Nhạc Phong, nếu ngươi thích xen vào chuyện của người khác thì sau cuộc thi của ngoại môn chúng ta thử luận bàn xem.
Dương Phàm hừ nhẹ một tiếng, vậy mà rút thương rời đi.
Chuyện đó làm cho Trần Vũ có chút ngoài ý muốn.
Xem ra Dương Phàm này đối với Nhạc Phong có chút kiêng kị.
- Hắc hắc, Trần sư đệ có lẽ ngươi không biết, sau khi Nhạc sư đệ tấn thăng Thông Mạch hậu kỳ thì võ học cũng tiến thêm một bước. Vài ngày trước cả bài danh thứ chín Dương Phàm lẫn bài danh thứ bảy Hoàng Viên đều là bại tướng của hắn.
Đinh Cửu Huy đi tới gần cười giải thích.
Trần Vũ không khỏi ngạc nhiên.
Thì ra thời điểm Trần Vũ về gia tộc kia thì Nhạc Phong đã quật khởi mạnh mẽ trong lớp đệ tử ngoại môn.
Hiện tại, bên trong ngoại môn thì Nhạc Phong đã là Phong Vân thiên tài, thậm chí có thể tranh đoạt bài danh ba người đứng đầu.
- Tiến bộ của Trần sư huynh thật làm cho Nhạc mỗ cảm thấy mặc cảm.
Nhạc Phong mỉm cười, có chút thâm ý nhìn Trần Vũ một cái.
Nhớ ngày đó, Trần Vũ mới chỉ là Đoán Thể đỉnh phong, vẫn là nhân vật râu ria của ngoại môn.
Ngày hôm nay gặp lại hắn đã có thể phân cao thấp cùng tinh anh của ngoại môn rồi.
Mấy người nói khách sáo vài câu liền nhao nhao tiến vào lầu các.
Ngoại môn Giao Lưu Hội, trừ việc luận bàn với giao lưu thì mọi người có thể tiến hành giao dịch.
Giờ phút này, trong lầu các tụ tập từ mười đến hai mươi người có tu vi trên Thông Mạch kỳ, nhưng từ Thông Mạch trung kỳ trở lên vẫn chiếm đa số.
Bởi vì thi đấu ngoại môn cho nên trong Giao Lưu Hội lần này, nhu cầu về tài nguyên của mọi người cũng rất cấp bách.
Mấy vị đệ tử ngoại môn đã tiến vào khâu giao dịch.
- Trần sư huynh, này ngươi tới Giao Lưu Hội này chắc hẳn cũng muốn trao đổi thứ gì đó đúng không?
Nhạc Phong lại cười nói.
Trong lầu các, một đám đệ tử cũng chia làm mấy nhóm, có mấy người quen biết nhau tụ tập năm sáu người lại.
Bên Trần Vũ thì lấy Nhạc Phong làm hạch tâm, thêm cả Đinh Cửu Huy thì cũng có năm sáu người.
- Ta đến đây là cần Man Ngưu tủy, phải là cây còn nguyên.
Trần Vũ cũng không giấu giếm, đây là mục đích chủ yếu của hắn trong Giao Lưu Hội này.
- Man Ngưu tủy ư?
Bên cạnh Nhạc Phong, một vị nữ đệ tử có dung mạo thanh tú lại có phản ứng.
***
(*) Xích kim: màu đồng đỏ