Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 99: Chương 99: Đánh bại Quan Tuyết




Trên đất trống, Quan Tuyết cùng Lý Phù Trần đứng cách nhau mười thước.

Một người là thiên tài tuyệt thế của Quan gia, có căn cốt tứ tinh siêu phàm.

Một người là đệ tử không được Lý gia coi trọng, nhưng hôm nay dựa vào ngộ tính phi phàm, thành tựu huy hoàng.

Cuộc chiến của hai người, phân lượng tương đối nặng.

Cho dù là sắc mặt của Quan Nhất Long hay Lý Thiên Thạch đều có chút ngưng trọng.

- Lý Phù Trần, đối với chuyện từ hôn, ta không hối hận, vận mệnh của ta, ta muốn tự mình nắm giữ, không ai có thể thao túng vận mệnh của ta.Quan Tuyết chậm rãi nói.

Lý Phù Trần nói:- Nói thật, ta cũng chưa từng thích qua ngươi, Lý Phù Trần muốn gì, ta sẽ tự mình nắm lấy, không cần người khác bố thí, nhất là hôn nhân.

“Chưa bao giờ thích ta sao?”

Không biết tại sao, nghe được câu này, Quan Tuyết có chút buồn phiền.

Nàng đối với thiên phú cùng dung mạo rất tự tin, khi biết được thiếu niên mà mình không để vào mắt, cũng chưa từng đem nàng để trong lòng, đối với bất kỳ người nào cũng cảm thấy không thoải mái.

- Đã như vậy, trận chiến này, sẽ để ân oán giữa chúng ta chấm dứt đi!

Hít sâu một hơi, trong mắt của Quan Tuyết chỉ còn lại chiến ý, không có những thứ khác.

- Thật đáng tiếc, trận chiến này, ta tất thắng.

Lý Phù Trần vẫn không có dự tính rút kiếm, yên tĩnh nhìn Quan Tuyết.

Hàn quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất, Quan Tuyết rút ra Huyền Thiết Kiếm, phóng tới Lý Phù Trần.

Tu vi của Quan Tuyết thấp hơn Quan Diễm nhất trọng, nhưng thực lực cao hơn Quan Diễm rất nhiều.

Nàng không chỉ tu luyện công pháp Huyền cấp Trung giai Bích Ảnh Huyền Công đến tầng thứ chín, mà còn tu luyện một môn kiếm pháp Huyền cấp Đê giai Huyền Thủy Kiếm Pháp ít nhất đến cảnh giới Tiểu Thành.

Ngoài ra, Càn Vân Chiến Thể cũng đã viên mãn, lực lượng thân thể đến bảy ngàn cân.

Ba thứ chồng lên nhau, khiến nàng đủ chiến thắng đệ tử Nội Tông Tam đẳng có tu vi Quy Nguyên cảnh tứ trọng.

Mà Quan Diễm, cũng chỉ là đệ tử Nội Tông Tam đẳng mà thôi.

Trong những người ở đây, đệ tử Nội Tông Nhất đẳng chỉ có Quan Tuyết cùng Lý Phù Trần, còn đệ tử Nội Tông Nhị đẳng cộng lại không quá một bàn tay.

- Huyền Thủy Kích Đãng!

Một chiêu này chém ra, không khí chấn động, hư không giống như nước chảy, dập dờn lăn tăn.

Kiếm pháp của Quan Tuyết rất tuyệt diệu, liên miên không dứt.

- Hồng Ngọc Chiếu Tuyết!

Đối mặt với một kiếm toàn lực của Quan Tuyết, Lý Phù Trần xuất thủ.

Đánh ra một chưởng, chưởng lực nóng bỏng làm mấy thước xung quang đỏ bừng, hư không như xếp thành một khối hồng ngọc nóng cháy.

Rào rào!

Kiếm pháp của Quan Tuyết gặp phải chưởng lực của Lý Phù Trần, liền như tuyết tan dưới ánh mặt trời vậy, kiếm thế cùng kiếm quang nhanh chóng tan biến.

“Không tốt.”

Sắc mặt của Quan Tuyết biến đổi, Lý Phù Trần thi triển rõ ràng là chưởng pháp Hoàng cấp Cao giai - Hồng Ngọc Chưởng của Lý gia, nhưng trên tay của Lý Phù Trần, uy lực của Hồng Ngọc Chưởng quá bá đạo.

Kiếm thế biến đổi, Quan Tuyết vội vàng biến chiêu.

- Đón thêm một chưởng của ta!

Lý Phù Trần lại vỗ ra một chưởng, chưởng phong nóng cháy như hóa thành lò lửa, ép buộc Quan Tuyết lùi về phía sau liên tiếp.

“Xích Hỏa Huyền Công thứ tầng mười, hay là...?”

Lý Thiên Thạch kinh hãi, nghi ngờ.

Đệ tử của Lý gia trên căn bản đều tu luyện Xích Hỏa Quyết hoặc Xích Hỏa Huyền Công, Lý Thiên Thạch tu luyện Xích Hỏa Huyền Công đến tầng thứ mười một, cảm giác được Chân khí dao động của Lý Phù Trần hết sức quen thuộc, có tám chín phần giống như Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười một.

Chuyện này làm cho hắn hết sức kinh sợ.

Ai cũng nói ngộ tính của Lý Phù Trần kinh người, nhưng cái này cũng quá đi!

- Không để cho hắn chiến thắng Quan Tuyết.Sắc mặt của Quan Nhất Long tái xanh.

Quan Tuyết là tượng trưng của Quan gia, Quan Tuyết bại một lần, đối với đệ tử của Quan gia ảnh hưởng rất lớn, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

- Quan Diệu, đợi một hồi ngay lúc mấu chốt xuất thủ, nếu như có cơ hội, ngươi không ngãi một chiêu trọng thương hắn.Quan Nhất Long nói khẽ với Quan Diệu.

Hắn coi là nhân vật đứng đầu của Quan gia, không thích hợp làm chuyện này, giao cho Quan Diệu làm, là thích hợp nhất.

- Yên tâm.

Quan Diệu cười nhạt.

Quan Bằng mơ hồ nghe được hai người nói chuyện cũng cười lạnh một tiếng.

- Chỉ dựa vào chưởng pháp liền chế trụ Quan Tuyết, tên Lý Phù Trần này, sẽ trở thành một tai họa.

Đệ tử Dương gia mới đầu không thèm để ý, nhưng bây giờ trở nên nghiêm trọng.

Bất kể căn cốt của Lý Phù Trần như thế nào, ít nhất nhìn tốc độ phát triển của hắn, cũng có uy hiếp quá lớn, mà Dương gia cùng Lý gia mâu thuẫn nhiều năm, một khi Lý Phù Trần lớn lên, Dương gia đừng nghĩ sống tốt.

Tuy nói khả năng này rất thấp, dù sao một Võ giả Địa Sát cảnh Đê giai cũng không làm khó được Dương gia, lấy thiên phú của Lý Phù Trần có thể trở thành Võ giả Địa Sát cảnh hay không đều là ẩn số.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì khả năng này vẫn tồn tại.

Trong lúc nhất thời, đám đệ tử của Dương gia sinh ra địch ý rất nặng với Lý Phù Trần.

Giữa đất trống, Quan Tuyết mím chặc môi, liên tục lùi về sau.

Lý Phù Trần chỉ bằng chưởng pháp liền chế trụ nàng, làm nàng sinh ra hoảng hốt.

Lúc đầu, nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ cùng xuất hiện đồng thời với Lý Phù Trần.

Càng chưa từng nghĩ tới sẽ có cục diện như ngày hôm nay.

Lý Phù Trần tồn tại, ở một trình độ nào đó đã lật đổ tín niệm và kiêu ngạo của nàng.

- Bại đi!

Vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công, Lý Phù Trần ngang nhiên đánh ra một chưởng, chưởng phong nóng bỏng ngưng tụ thành một đoàn, va chạm vào kiếm pháp của Quan Tuyết.

Khóe miệng của Quan Tuyết chảy ra máu tươi, Huyền Thiết Kiếm bị đẩy ra, mắt thấy lập tức sẽ thua.

- Lý Phù Trần, thực lực của ngươi không tệ, Quan Diệu ta tới chỉ điểm ngươi một chút.

Ngay tại lúc này, một bóng người xuất hiện trước Quan Tuyết, đánh một chưởng tới Lý Phù Trần.

- Hèn hạ.

- Vô sỉ.

Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú giận dữ, bọn họ chưa từng nghĩ, Quan gia lại vô sỉ như vậy, ngay cả chuyện bỉ ổi này cũng làm được.

Nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, bọn họ căn bản cứu viện không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Trong mắt của Lý Phù Trần lóe lên hàn quang, không lùi ngược lại tiến lên, một chưởng nghênh đón Quan Diệu.

Ầm!

Giống như một đạo thiên lôi nổ vang.

Kình khí kinh khủng khuếch tán, mặt đất lún xuống ba tấc.

Sau đó, hai bóng người cùng nhau lui về sau bảy tám bước, mỗi bước in trên mặt đất một dấu chân thật sâu.

“Làm sao có thể?”

Quan Diệu kinh hãi.

Hắn chính là Võ giả Quy Nguyên cảnh ngũ trọng, lại không thể dùng một chưởng trọng thương Lý Phù Trần.

Không chỉ Quan Diệu giật mình, mà tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Lý Thiên Thạch cùng Lý Cẩm Tú vừa mừng vừa sợ.

- Quan Diệu, ai bảo ngươi xuất thủ, cút ngay.

Sắc mặt của Quan Tuyết biến đổi, thoáng hiện ra vẻ tức giận.

Quan Diệu nghe vậy, vẻ mặt liền khó coi.

Không trọng thương được Lý Phù Trần, ngược lại bị Quan Tuyết khiển trách.

Quả thật hai mặt không phải người.

Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên phản ứng như thế nào.

Quan Tuyết kiềm nén tức giận, hít sâu một hơi, nói với Lý Phù Trần:- Trận đấu này, là ta thua, ta nhận.

Nói xong, dứt khoát xoay người rời đi, trực tiếp không nhìn đệ tử Quan gia.

“Từ nay về sau, giữa ngươi và ta không còn nút thắt nào nữa”Lý Phù Trần chậm rãi phun ra một hơi, nội tâm thầm nói.

Đánh bại Quan Tuyết cũng không làm hắn sảng khoái, hắn truy cầu là Võ đạo đỉnh phong, Quan Tuyết cũng tốt, Vũ Văn Thiên cũng tốt, những thiên kiêu khác cũng tốt, hắn cũng không thèm để ý, đối thủ của hắn chính là bản thân, chỉ cần hắn đào móc tiềm lực của mình, một ngày nào đó, hắn sẽ bước lên đỉnh phong, nhìn xuống chín tầng trời.

Dĩ nhiên, trên đường theo đuổi Võ đạo đỉnh phong, bất kỳ ai ngăn trở, hắn sẽ không chút lưu tình nghiền ép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.