“Lực đạo gần gấp hai ta, cứng đối cứng, chắc chắn phải thua.”
Nếu là Võ giả Luyện Khí cảnh bát trọng tầm thường, Lý Phù Trần tiện tay có thể đánh bại đối phương, nhưng đây là Võ giả Luyện Khí cảnh bát trọng của Thương Lan Tông, ai không phải là thiên kiêu, người trong loài rồng.
Muốn vượt cấp đánh bại, khó khăn rất lớn, chứ đừng nói tới hai cảnh giới, ở Thương Lan Tông, một cảnh giới là một lạch trời.
Nhưng mà Lý Phù Trần đối với năng lực thực chiến của mình rất tự tin, tuy thực lực của La Khải rất mạnh, nhưng muốn hắn chịu thua, là chuyện không thể nào.
- Có chút thực lực, thảo nào đối với La Khải ta lại kiêu ngạo như vậy, nể tình ngươi là người mới, ta không truy cứu chuyện mạo phạm ta, chỉ cần ngươi giao ra Bảo ngư, chúng ta vẫn là sư huynh đệ.
La Khải nhíu mày, bây giờ hắn không coi Lý Phù Trần là gì, nhưng sau này Lý Phù Trần tất nhiên là một kình địch.
Dù sau hắn tới Thương Lan Tông hơn hai năm, còn đối phương chỉ vào một tháng.
Nếu có thể, hắn không muốn làm địch nhân với đối phương.
Nhưng Bảo ngư nhất định phải tới tay.
- Muốn cướp Bảo ngư của ta, còn muốn kết giao bằng hữu, ngươi cho là mặt mũi của ngươi rất lớn sao?
Lý Phù Trần cười nhạo.
- Nói như vậy, ngươi không nể mặt ta.
La Khải cũng không nhiều lời với Lý Phù Trần nữa, thân hình hắn di chuyển, phát động công kích.
Hắn biết người mới có một tật xấu, lúc mới gia nhập tông môn, đều là một đám cuồng ngạo, không cho bọn hắn chút dạy dỗ, bọn hắn không biết cái gì là “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân“.
Không khí bị xé rách, La Khải lăng không đá một cước tới Lý Phù Trần, kình khí cuồng mãnh như muốn khai sơn đoạn nhạc.
Liệt Không Thối, Thối pháp Hoàng cấp Trung giai của La ga, La Khải lấy tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng, quét ra một cước, một tảng đá lớn đều phải chém đứt.
Vèo!
Lý Phù Trần nhẹ nhàng né tránh, thoát khỏi một cước của La Khải.
Sau đó, La Khải tiếp tục tấn công điên cuồng, khí thế hung mãnh.
Lý Phù Trần thì áp dụng cách du đấu.
Cực hạn của một Võ học cũng không phải cảnh giới Đại Thành.
Cảnh giới Đại Thành cũng có phân chia cao thấp, mới vào cảnh giới Đại Thành là giai đoạn Lô Hỏa Thuần Thanh, tiếp theo là Đăng Phong Tạo Cực, cuối cùng là Xuất Thần Nhập Hóa.
Lý Phù Trần đã đem Toàn Phong Thối tu luyện tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, thân pháp vô cùng nhanh, cước bộ như lưu tinh, người bình thường ngay cả hít bụi của hắn cũng không được.
Lấy thân pháp nhanh nhẹn du đấu với La Khải, Lý Phù Trần thỉnh thoảng phát động công kích mãnh liệt, làm cho người khác có cảm giác “bất động thì thôi, khi động thì kinh người“.
Công kích không được, La Khải có chút nóng giận.
- Ăn ta một kiếm.
La Khải rút ra mộc kiếm của tông môn phát cho, chém ra một kiếm, hàng loạt kiếm ảnh hướng tới Lý Phù Trần.
Bài Vân Kiếm Pháp, kiếm pháp Hoàng cấp Cao giai.
- Phá!
Lý Phù Trần cũng rút ra mộc kiếm, đâm tới.
Đùng!
Hai kiếm giao nhau cùng một chỗ, mộc kiếm của La Khải ngừng lại một chút, sinh ra sơ hở.
Hai mắt Lý Phù Trần như điện, mộc kiếm chém tới ngực của La Khải.
- Cút cho ta.
La Khải chuyển động mộc kiếm trong tay, trong nháy mắt đẩy ra mộc kiếm của Lý Phù Trần.
“Lợi hại.”
Một kiếm vừa rồi, Lý Phù Trần vẫn chưa dùng cứng đối cứng với La Khải, mà dùng lực hút vào mộc kiếm của La Khải, vốn định lợi dụng sơ hở này, đánh bại La Khải, nhưng không nghĩ tới La Khải sẽ phản ứng rất nhanh như vậy, dễ dàng hoá giải nguy hiểm lần này.
- Hành Vân Lưu Thủy.
La Khải có tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng, đã đem Bài Vân Kiếm Pháp tu luyện tới cảnh giới Tiểu Thành, một chiêu Hành Vân Lưu Thủy vừa thi triển ra, kiếm ảnh liên miên bất tận.
“Không đỡ được?”
Lý Phù Trần lần đầu tiên cảm thấy cố sức, năng lực thực chiến của hắn tuy cao, nhưng cũng không cách nào đỡ được một kiếm này của đối phương.
Muốn dùng một kiếm đánh bại đối phương, đầu tiên phải thấy rõ lực đạo cùng tốc độ của đối phương, nhưng tốc độ cùng lực lượng xuất phát từ tố chất thân thể cùng tu vi Chân khí, mà hai thứ này là khuyết điểm của hắn.
Không thể dùng một kiếm đánh bại đối phương, mộc kiếm khó tránh khói tiếp xúc với mộc kiếm của đối phương, một khi tiếp xúc, kiếm của hắn liền bị phá vỡ.
Tuy rằng mỗi lần dùng lực hút quần nhau với đối phương, nhưng sau một lúc, tay phải của Lý Phù Trần đều tê dại.
“Không thể tiếp tục như vậy.”
Lý Phù Trần hít sâu một hơi, thân hình xoay tròn, thân hình trong nháy mắt đi tới bên trái La Khải.
- Thanh Phong Nhất Kiếm.
Lý Phù Trần đâm một kiếm tới La Khải.
Một kiếm vô cùng nhanh, vô cùng nhẹ nhàng, giống như gió, vô hình vô tướng, có ở mọi nơi.
Ầm!
Đối mặt với một kiếm này, La Khải nắm lại tay trái, đánh một quyền vào thân kiếm.
La Khải tu luyện công phá nhập môn Bạch Lãng Quyết của Thương Lan Tông, đồng thời đã đem Bạch Lãng Quyết tu luyện tới tầng thứ sáu, so với Hồng Ngọc Công của Lý Phù Trần mạnh hơn một chút, một quyền đánh ra, đem Lý Phù Trần cùng mộc kiếm đánh bay ra ngoài.
Không đợi Lý Phù Trần rơi xuống đất, La Khải đuổi theo, mộc kiếm trong tay liên tục múa.
- Hồng Ngọc Chi Sát.
Đúng lúc này, Lý Phù Trần mạnh mẽ dừng lại thân thể trong không trung, cùng lúc đó, mộc kiếm nhanh chóng vẫy tới.
Không cách nào hình dung một kiếm đánh sợ này, một kiếm này, giống như làm không khí dừng lại, một cổ sóng gợn vô hình khuếch tán.
Chiêu thứ hai của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Sát.
- Phá cho ta!
Vận chuyển Bạch Lãng Quyết tới cực hạn, La Khải đưa ngang mộc kiếm, đánh ra một chiêu Bài Sơn Đảo Hải.
Ầm!
Lý Phù Trần lần thứ hai bay ra ngoài, há mồm phun một ngụm máu.
Mà La Khải cũng không tốt hơn, ngực trúng một kiếm, lảo đảo lui ra sau, khoé miệng chảy máu.
- La Khải bị thương?
- Tên sư đệ mới tới này thật cường hãn, Luyện Khí cảnh lục trọng mạnh như vậy, nếu hắn đột phá tới Luyện Khí cảnh thất trọng, bát trọng, thì mạnh tới đâu, không trêu chọc hắn là tốt nhất.
Mọi người hít một hơi lạnh, hai mặt nhìn nhau.
Vốn bọn họ có một chút tâm tư, nhưng hiện tại cái gì cũng không có.
Cũng không phải bọn họ kiêng kị thực lực của Lý Phù Trần, mà kiêng kỵ tiềm lực của hắn.
Trong tông môn thường xuyên phát sinh chuyện “sau này tính sổ“.
Có vài đệ tử, lúc đầu tu vi thấp, chịu đủ khi dễ.
Nhưng khi tu vi hắn đuổi kịp, sẽ trả thù người khi dễ hắn, hơn nữa còn trả thù nhiều lần.
Trong tông môn lưu truyền một câu nói “ba mươi mươi Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông, đừng lấn thiếu niên yếu“.
- Tốt, tốt, dĩ nhiên làm ta bị thương, nhưng ta sẽ không cho ngươi cơ hội nữa.
Vận chuyển Bạch Lãng Quyết tới cực hạn, khí tức quanh người La Khải dâng trào, không biết có phải ảo giác hay không, Lý Phù Trần thấy mộc kiếm trong tay La Khải có một tia khí tức màu lam nhạt.
“Chân khí hiện ra ngoài.”
Con ngươi của Lý Phù Trần co rút lại.
La Khải có tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng, vốn không làm được Chân khí hiện ra ngoài, nhưng hắn đem Bạch Lãng Quyết tu luyện tới tầng thứ sáu, toàn lực vận công, một tia Chân khí hiện ra ngoài.
Cũng không biết một tia Chân khí này, có bao nhiêu tác dụng.
- Thua!
La Khải chém ra một kiếm, bộc phát âm thanh như phích lịch lôi đình.
Phù!
Mộc kiếm của Lý Phù Trần vừa tiếp xúc với mộc kiếm của đối phương, một cổ lực lượng vừa âm như vừa bá đạo truyền vào cơ thể hắn, làm Lý Phù Trần như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi lần nữa.
- Đã như vậy, đừng trách ta.
Trong mắt của Lý Phù Trần loé lên quang mang hung ác, vận chuyển Hồng Ngọc Công tầng thứ bảy, lượng lớn Chân khí dũng mãnh tiến vào mộc kiếm, sau đó đâm ra.
Vù!
Một kiếm này đâm ra, đột nhiên biến mất, giống như tiến vài thứ nguyên khác.
Chiêu thứ ba của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Thương.