Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 1: Chương 1: Lý Phù Trần




- Lý Phù Trần, ngươi luyện mười năm nữa cũng không phải đối thủ của ta.

Phanh!

Trong Luyện Võ Trường, Lý Phù Trần có khuôn mặt thanh tú bị đánh bay ra ngoài, đánh bay hắn là một thiếu niên mặt áo xanh.

- Hắc hắc, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, ba chiêu liền thất bại.

- Một năm qua, Lý Phù Trần đã thua bảy lần dưới tay Lý Vân Hà rồi!

- Đúng vậy, lúc trước Lý Phù Trần cũng coi như là một thiên tài, vẫn áp chế Lý Vân Hà, không nghĩ ra chỉ mới một năm, thiên tài liền biến thành củi mục, thực lực giẫm tại chỗ không nói, người cũng biến thành ngu xuẩn, bản thân biết không phải là đối thủ của Lý Vân Hà, còn tiếp nhận khiêu chiến của đối phương.

- Ngươi đã trách oan Lý Phù Trần a, từ trước đến giờ hắn luôn là người kêu ngạo, chưa bao giờ tránh chiến.

- Ai, muốn trách thì trách vị hôn thê của Lý Phù Trần, kêu là Quan Tuyết, ai chẳng biết Lý Vân Hà cũng thích Quan Tuyết, ba người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hết lần này tới lần khác Quan Tuyết đã sớm được gã cho Lý Phù Trần, đều này làm Lý Vân Hà rất khó chịu.

Tiếng cười hả hê xung quanh truyền vào tai Lý Phù Trần làm hắn rất khó chịu, hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập.

Một năm, hết thảy đều xảy ra ở một năm trước.

Một năm trước hắn là thiên tài của Lý gia, Lý Vân Hà lúc đó cũng không phải là đối thủ của hắn.

Thế nhưng có một ngày, thiên phú của hắn bỗng nhiên biến mất, nói đúng là, thiên phú của hắn không thể dùng, mỗi khi hắn tập trung tinh thần, thì đầu sẽ đau như muốn nứt ra, loại đau đớn này, làm hắn không cách nào yên tâm tu luyện được. Qua mỗi lần giao thủ, Lý Vân Hà nhận thấy thực lực của Lý Phù Trần không có chút tiến bộ nào, cho nên liền thay đổi biện pháp là đi khiêu chiến hắn.

Nắm chặt tay, Lý Phù Trần ngửa mặt nhìn trời, trong lòng tràn ngập bất khuất.

“Lão tặc thiên, Lý Phù Trần ta đắc tội gì với ngươi, tại sao lại lấy đi thiên phú của ta, ngươi có biết hay không, ở thế giới cường giả vi tôn này, không có thiên phú sẽ có kết cục gì không.”

Trong lòng Lý Phù Trần rống giận.

Đáng tiếc, ông trời không nghe được tiếng lòng của hắn.

Lý Vân Hà cười nhạt nhìn Lý Phù Trần, trong lòng mười phần vui sướng, đối với Lý Phù Trần, hắn luôn luôn đố kị, đố kị cha của đối phương là Lý gia Tộc trưởng, bất kể là tài nguyên hay đãi ngộ, đều tốt hơn hắn, nếu cha của hắn cũng là Tộc trưởng, thành tựu của hắn khẳng định vượt qua Lý Phù Trần.

Bây giờ thấy đối phương biến thành củi mục, Tộc trưởng chưa từng thiên vị mà giúp đỡ, phải biết rằng Lý gia không phải một mình Tộc trưởng quyết định, phía dưới Tộc trưởng còn có Trưởng Lão Hội. Một khi Trưởng Lão Hội làm ra quyết định, Tộc trưởng đều không thể thay đổi. Đương nhiên, phần lớn thời gian đều là Tộc trưởng quyết định, Trưởng Lão Hội sẽ không tham dự vào sự vụ của gia tộc.

- Lý Phù Trần, ta khuyên ngươi chủ động buông tha Quan Tuyết đi, một củi mục như ngươi căn bản không xứng với nàng.

Bỏ lại một câu giễu cợt, Lý Vân Hà xoay người rời đi Luyện Võ Trường.

Mọi người xem chiến đều rời đi, chỉ để lại một người Lý Phù Trần đứng ở đó.

Trên đình lâu phía xa, một trung niên áo trắng nhìn hết thảy vào trong mắt.

“Phù Trần, tuy rằng cha là Tộc trưởng, nhưng loại chuyện như thế này, cha cũng không thể giúp ngươi, chỉ có thể dựa vào chính ngươi.”

Nhìn Lý Phù Trần bị người khi dễ, người cha như hắn, đều khó chịu hơn ai khác, thế nhưng hắn biết rõ, một ngày hắn thay Lý Phù Trần xuất đầu, Lý Phù Trần sẽ gặp khuất nhục cùng phẫn hận hơn nữa, ở nơi thế giới cường giả vi tôn này, đẳng cấp sâm nghiêm, hết thảy đều cần vào tự thân thực lực mà nói, ngoại lực có thể cho hắn phong quang (nở mày nở mặt), thế nhưng sau lưng, sẽ có không biết bao nhiêu người xem thường ghen ghét.

Đêm khuya, Lý Phù Trần ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nỗ lực tu luyện Hồng Ngọc Công.

Hồng Ngọc Công, là công pháp Hoàng cấp Cao giai duy nhất của Lý gia, tổng cộng bảy tầng cảnh giới, một năm trước, Lý Phù Trần đã tu luyện đến tầng thứ ba, đáng tiếc trong một năm này, nửa bước không tiến, mà Lý Vân Hà thừa dịp thời gian một năm này, đem Hồng Ngọc Công tu luyện đến tầng thứ tư, lúc này mới có thể nghiền ép hắn.

“A!”

Mặc dù đã trãi qua vô số lần, đầu vẫn đau đớn như trước làm Lý Phù Trần nhịn không được mà hét thảm.

Loại đau đớn này, so với đau đớn thân thể còn gấp trăm lần, đó là đau đớn xuất phát từ Linh hồn.

Mồ hôi trên người nhễ nhãi, Lý Phù Trần không cam lòng mở mắt, răng cắn chặc môi làm máu chảy ròng ròng, nhìn thấy mà giật mình.

“Vẫn như vậy sao?”

Lý Phù Trần đến nay đều không thể lý giải nổi, trên người mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khuất nhục bên ngoài đối với hắn mà nói là một đả kích, thế nhưng loại chuyện không biết gì cả này đối với hắn mà nói càng thêm đả kích, giống như có một con độc xà ăn xương, từng chút một ăn mòn cốt tủy của hắn, đợi khi hắn phát hiện thì, cốt tủy đã sớm bị hút hết.

Bóng đêm tan hết, trời đã sáng.

Sáng sớm, Lý gia tới một vị khách nhân, là Quan gia Tộc trưởng Quan Nhạc.

Đại sảnh nghị sự, Lý Thiên Hàn một thân áo trắng nhiệt tình tiếp khách.

- Quan Nhạc, ngọn gió nào thổi người tới đây.

Quan Nhạc thân cao gần tám thước, lưng hùm vai gấu, hắn hơi lúng túng cười, nói:

- Hôm nay nhàn rỗi không chuyện gì, tới xem một chút. Đúng rồi, gần đây Phù Trần thế nào?

- Hắn, chính là cái dáng vẻ kia, chuyện này đối với hắn là một đả kích rất lớn, hy vọng hắn có thể gắng gượng.

Vẻ mặt của Lý Thiên Hàn có chút buồn bã.

- Không vội, có thể chỉ là tạm thời, ta tin tưởng hắn đủ kiên trì.

Dừng lại một chút, Quan Nhạc từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình ngọc

- Trong này là một viên Dưỡng Thần Đan, có thể có chút tác dụng đối với hắn.

- Dưỡng Thần Đan?

Lý Thiên Hàn không có đi nhận, vẻ mặt nghi hoặc.

Dưỡng Thần Đan cũng không phải bình thường đan dược, mà là Hoàng cấp Cao giai đan dược, một viên giá trị mấy ngàn kim tệ, nữ nhi của đối phương là hôn thê của Phù Trần, nhưng dù sao còn không phải con gái đã xuất giá, đưa đan dược trân quý như vậy, làm Lý Thiên Hàn có chút không nghĩ ra.

Quan Nhạc mất hứng nói:

- Chỉ là một viên thuốc mà thôi, thế nào, nhìn không thuận mắt?

- Cũng không phải chuyện đan dược, Quan Nhạc, ngươi có lời gì muốn nói phải không?

Bạn cũ lâu năm, Lý Thiên Hà biết, đối phương hẳn là sự tình gì ẩn giấu.

Đem bình ngọc đặt trên bàn bên cạnh, Quan Nhạc khó mà mở miệng nói:

- Thiên Hàn, ta qua đây, thật sự là có chuyện muốn thương lượng với ngươi.

- Nói đi! Ta nghe đây!

Trong lòng của Lý Thiên Hàn có dự cảm không tốt.

Hắng giọng một cái, Quan Nhạc nói:

- Ngay một tuần trước, tu vi của tiểu nữ Quan Tuyết đột phá đến Luyện Khí cảnh thất trọng.

- Luyện Khí cảnh thất trọng?

Lý Thiên Hàn hít một hơi lạnh, Quan Tuyết cùng tuổi với Lý Phù Trần, năm nay mười bốn tuổi, mười bốn tuổi có cảnh giới Luyện Khí cảnh thất trọng, nếu như không biết thái độ làm người của Quan Nhạc, Lý Thiên Hàn khẳng định cho rằng đối phương đang nói giỡn, phải biết rằng Lý gia đệ nhất thiên tài, năm nay mười lăm tuổi Lý Vân Hải hiện tại cũng là Luyện Khí cảnh lục trọng, mà Lý Phù Trần cùng Lý Vân Hà càng chỉ có Luyện Khí cảnh tứ trọng, kém ba tầng.

- Ta nhớ nửa năm trước, nó không phải mới đột phá đến Luyện Khí cảnh lục trọng sao?

Lý Thiên Hà hỏi.

Quan Nhạc cười khổ nói:

- Thiên tư của tiểu nữ thông minh, dĩ nhiên đem Thuỷ Nguyệt Quyết của Quan gia ta tu luyện đến tầng thứ sáu, ngươi cũng biết, ở trình độ nhất định, đẳng cấp của công pháp so với tu vi càng khó đột phá hơn, Quan gia ta có thể đem Thủy Nguyệt Quyết tu luyện tới tầng thứ sáu, không ngoại lệ, tất cả đều là Võ giả Quy Nguyên cảnh, không có một Võ giả Luyện Khí cảnh nào.

“Thật là yêu nghiệt a!”

Trong lòng Lý Thiên Hàn cảm khái.

- Thiên Hàn huynh, tiểu nữ đã bị Thương Lan Tông thu làm đệ tử, cho nên, hôn ước này sợ rằng không cách nào thực hiện.

Quan Nhạc cũng không che giấu nữa, nói ngay vào điểm chính.

Chân mày của Lý Thiên Hàn nhướng lên.

- Chúng còn nhỏ tuổi, bây giờ nói tới hôn ước còn quá sớm, cho nên vài năm sau hãy nói nữa.

Quan Nhạc nghiêm túc nói:

- Đây cũng là ý tứ của tiểu nữ, hy vọng Thiên Hàn huynh thành toàn.

Sắc mặt của Lý Thiên Hàn trở nên khó coi, con mắt nhìn chằm chằm Quan Nhạc.

- Thế nào, Quan gia ngươi muốn từ hôn? Trước kia chủ động đưa ra hôn ước cũng là Quan gia ngươi, hôm nay cũng là Quan gia người là người thứ nhất từ hôn, các ngươi đem Lý gia ta trở thành cái gì, đem Lý Thiên Hàn ta trở thành cái gì, có phải nghĩ ta Lý gia ta xuống dốc, không đáng giá thông gia cùng Quan gia ngươi.

- Thiên Hàn huynh, Quan gia ta sẽ ra bồi thường, một viên Dưỡng Thần Đan này ngươi trước tiên thu lấy, mấy ngày nữa, Quan gia ta sẽ đem tửu lâu tốt nhất của Quan gia tại Vân Vụ Thành tặng cho Lý gia ngươi.

Lời đã nói ra hết, trái lại Quan Nhạc nhẹ nhõm hơn.

Đúng vậy, đối phương nói không sai, thông gia cũng phải có giá trị, Lý gia đã mười năm liên tiếp không có ai tiến nhập Thương Lan Tông, mà Quan gia phát triển không ngừng, hầu như mỗi hai năm thì có một hai vị đệ tử Quan gia trở thành đệ tử của Thương Lan Tông.

Năm nay Quan Tuyết càng sớm trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, phải biết rằng có thể sớm được tuyển nhận làm đệ từ, tiền đồ càng rộng lớn.

Nếu như chỉ là như vậy, Quan gia cũng sẽ không gấp gáp giải trừ hôn ước như vậy, dù sao “lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa”, Lý gia là một trong tứ đại gia tộc của Vân Vụ Thành, thực lực rất cường đại, không yếu hơn gia tộc mới phát như Quan gia.

Đáng tiếc Lý Phù Trần quá không hăng hái, vốn có thiên phú không tệ, một năm trước không biết làm chuyện trời giận gì, thiên phú dĩ nhiên biến mất, trở thành một tên phế nhân, làm sao xứng đôi với thiên chi kiêu nữ của Quan gia, đây là chuyện Quan gia không khả năng dễ dàng tha thứ.

Huống chi, bản thân Quan Tuyết cũng đối với hôn ước này không có hứng thú, từ lâu đưa ra việc giải trừ hôn ước này không chỉ một lần, nhưng vẫn bị hắn áp chế đến bây giờ, hắn tự nhận là đã không làm thất vọng Lý gia.

- Đan dược và tửu lâu, Lý gia ta cũng không muốn, Lý gia ta không phải không có những thứ này, Quan Nhạc huynh, đây là lần cuối cùng ta xưng hô ngươi là Quan Nhạc huynh, từ nay về sau, ta và ngươi không còn giao tình gì nữa.

Lòng của Lý Thiên Hàn triệt để nguội lạnh, Quan gia có thể quật khởi, trước đây cũng không thể thiếu Lý gia hỗ trợ, hắn làm sao cũng không nghĩ ra, đối phương sẽ qua sông đoạn cầu như vậy.

- Thiên Hàn huynh, đã đến nước này, ta cũng không còn gì để nói, lần này là Quan gia ta sai, cáo từ.

Hít sâu một hơi, Quan Nhạc đứng dậy rời đi.

- Mang đan dược đi đi.

Lý Thiên Hàn vung tay lên, vô hình kình khí bộc phát, bình ngọc bay về phía Quan Nhạc.

Đưa tay tiếp bình ngọc, Quan Nhạc trầm mặc rời đi.

Ken két!

Đợi Quan Nhạc đi ra phòng khách, Lý Thiên Hàn sinh sôi bóp nát tay vịn ghế ngồi, sắc mặt tái xanh.

Mấy ngày sau, Quan gia phái người đưa thư giải trừ hôn ước tới, cùng lúc đó, toàn bộ Lý gia thậm chí toàn bộ Vân Vụ Thành đều biết chuyện này.

Vô hình chung, Lý gia cùng Lý Phù Trần đều trở thành trò cười của mọi người. Lúc rãnh rỗi, đám người này không phải đem chuyện này làm đề tài tán gẫu, thì đề tài cũng là Quan Tuyết trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, trong lòng ai cũng hiểu, Quan gia muốn nhất phi trùng thiên, sớm được Thương Lan Tông thu làm đệ tử, đây chính là chuyện chưa từng có của Vân Vụ Thành trăm năm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.