Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 47: Chương 47: Thực lực đại tiến




Thời gian trôi qua như nước, chớp mắt, đã hơn một tháng qua đi.

Trong viện.

Hai chưởng của Lý Phù Trần phát lực, đem một khối đá nặng gần ba ngàn cân nâng lên.

Hắn chỉ mặc một cái quần cụt, da bóng loáng như gấm, cứng cõi chặc chẽ, cho dù đao kiếm cũng không phá được. Thân thể lộ ra non nớt, nhưng đã có góc cạnh rõ ràng, nhìn qua không giống một thiếu niên mười bốn tuổi, mà giống như một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

Ầm!

Lý Phù Trần buông tảng đá lớn xuống, mặt không đỏ tim không nhanh.

Thân thể nho nhỏ của hắn đã có ba ngàn cân lực, một con số vô cùng kinh khủng.

Phải biết rằng Lý Phù Trần cũng chỉ nặng một trăm ba mươi cân mà thôi.

Mỗi một cân máu thịt, trung bình bộc phát ra hai mươi mấy cân lực.

“Toái!”

Cánh tay như đao, Lý Phù Trần đem một khối đá lớn trước mặt cắt ra một đoạn.

“Lực lượng ba ngàn cân đúng là kinh khủng.”

Tu luyện Xích Cấp Chiến Thân tầng thứ hai đến viên mãn, Lý Phù Trần cảm thấy khí lực trong cơ thể dùng không hết, tập trung lực đạo phun một ngụm khí, khí tức như mũi tên, có thể bắn rơi lá cây cách hơn mười thước, đánh ra một quyền, trong hư không liền phát ra từng tiếng xé gió chói tai, không khí xung quanh bị nắm đấm đè ép, có thể làm một tảng đá lớn cách mấy thước nổ tung.

Ngoại trừ lực lượng tăng lên, biến hóa lớn nhất của Lý Phù Trần là mật độ của da thịt.

Hiện tại Lý Phù Trần cảm giác da của mình không còn giống da người, mà là da của Yêu thú, vô cùng cứng cõi, thịt bên trong là thịt của Yêu thú, mỗi tấc huyết nhục đều ẩn chứa lực lượng kinh người, lúc dẻo dai, chịu được lực lớn, lúc cứng rắn, có thể so với nham thạch.

Lý Phù Trần từng khảo nghiệm qua, lực đạo mấy nghìn cân đánh vào người, đều không có cảm giác gì, giống như xoa bóp vậy.

Đương nhiên, đó phải là quyền chưởng, nếu đem mấy ngàn cân lực đạo quán chú vào binh khí sắc nhọn, vẫn đâm thủng thân thể hắn như thường.

Tuy nói đem phần lớn thời gian tu luyện Xích Cấp Chiến Thân, nhưng Lý Phù Trần cũng không bỏ tu luyện các phương diện khác.

Một tuần trước, Lý Phù Trần thuận lợi đột phá đến Luyện Khí cảnh thất trọng.

Luyện Khí cảnh, càng về sau, đề thăng càng khó.

Tông quy của Thương Lan Tông, trước hai mươi tuổi không đột phá Quy Nguyên cảnh, thì giáng chức làm đệ tử Chấp Sự Ngoại Tông.

Hàng năm Thương Lan Tông đều có hàng trăm người bị giáng xuống làm đệ tử Chấp Sự Ngoại Tông, chính vì không đột phá Quy Nguyên cảnh trong thời gian quy định.

Tuy Lý Phù Trần không lo lắng vấn đề này, dù sao hắn mới mười bốn tuổi.

Nhưng sớm đột phá tới Quy Nguyên cảnh, là ước mơ của mỗi người.

Có người nói, đột phá càng sớm, ngày sau đột phá Địa Sát cảnh, quá trình thuận lợi hơn, mà sau Địa Sát cảnh còn có Thiên Cương Cảnh, sau Thiên Cương cảnh còn có Thoát Thai cảnh.

Mỗi đại cảnh giới, đều là một trạm kiểm soát to lớn, một cửa so với một cửa còn khó khăn hơn.

Đột phá cửa thứ nhất vô cùng gian nan, muốn đột phá cửa thứ hai là không thể nào, trừ khi gặp cơ duyên lớn.

“Là lúc tùy ý một chút.”

Lực lượng cùng tu vi đột phá, làm Lý Phù Trần có sức mạnh nhất định, hiện tại hắn không lo lắng bị người khác chặn đường, cùng lắm thì đánh một trận, đánh ra danh tiếng của hắn.

Thung lũng Khanh Thương Sơn.

Trong động quật trên vách núi, Lý Phù Trần đẩy toàn bộ Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch còn dư xuống dưới.

Ầm ầm!

Mặt đất chấn động, Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch hung hăng rơi xuống đất, đá vụn văng khắp nơi.

Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch còn dư lại nặng khoảng một ngàn tám trăm cân, mặc dù có chút nặng, nhưng còn trong phạm vi chịu đựng của Lý Phù Trần.

Khiêng Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, Lý Phù Trần cất bước đi ra Khanh Thương Sơn.

Trên đường mệt thì nghỉ ngơi, khát thì uống nước, năm ngày sau, Lý Phù Trần đến gần Thương Lan Tông.

- Lý Phù Trần, ngươi khiêng vật gì vậy, chúng ta tới chia sẽ với ngươi một phần.

Trong lúc vô tình, Lý Phù Trần coi như trở thành danh nhân của Ngoại Tông rồi.

Trong sự kiện Bảo ngư, Lý Phù Trần thu được hơn một vạn điểm cống hiến.

Sau đó Lý Phù Trần không đi Thương Lan Hồ nữa, mà là đi đào mỏ.

Tuy lần đầu thu hoạch một đám Sinh Thiết Khoáng Thạch, lần thứ hai cũng là Sinh Thiết Khoáng Thạch, nhưng có người nói, Lý Phù Trần ở Tư Nguyên Đại Điện đổi một trăm ba mươi viên Thối Thể Đan, đây chính là hơn ba vạn điểm cống hiến.

Tất cả mọi người đều hoài nghi, Lý Phù Trần phát hiện một đống lớn khoáng thạch cao cấp trong khu mỏ, vì không để người khác chú ý, dùng Sinh Thiết Khoáng Thạch che phủ phía trên, lừa gạt đi qua.

Một đám đệ tử Ngoại Tông có tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng, không hảo ý nói.

- Cút!

Lý Phù Trần lạnh lùng liếc đám người kia.

- Lý Phù Trần, ngươi đứng quá kiêu ngạo, ngươi không nghe câu nói này sao, vui một mình không bằng mọi người đều vui, một người ngươi độc chiếm là thói quen không tốt.

Một thiếu niên thân hình cao lớn chỉ Lý Phù Trần, lớn tiếng quát.

- Lưu sư huynh, cùng hắn nói nhảm cái gì, chúng ta nhiều người như vậy, một bãi nước miếng cũng phun chết hắn.Một gã thiếu niên khác tàn nhẫn nói.

Ầm ầm!

Buông xuống tấm vải thô bọc lại Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, Lý Phù Trần xoay cái cổ, hời hợt nói:

- Cùng lên đi! Tiết kiệm sức của ta.

- Cuồng vọng.

Tiếng kình phong kéo tới, một gã thiếu niên có thân hình cao lớn đánh một quyền vào đầu Lý Phù Trần.

Bịch!

Lý Phù Trần cười lạnh, giơ lên đùi phải, một cước đá đối phương văng ra ngoài, vừa bay vừa phun máu.

Lực lượng đạt tới ba nghìn cân, tố chất thân thể của Lý Phù Trần mạnh mẽ cỡ nào, hắn lúc này, không cần dựa vào năng lực thực chiến, lấy tốc độ và lực lượng tuyệt đối đủ sức nghiền ép hết thảy mọi người.

- Cùng lên.

Trong mắt thiếu niên dẫn đầu lóe lên tàn ác, quát lớn.

Bảy tám thiếu niên, cùng lúc nhìn chằm chằm Lý Phù Trần, khí thế như mưa sa gió giật, kín không kẻ hở.

- Tới tốt.

Trong mắt của Lý Phù Trần, tốc độ của đám người này còn quá chậm, một cước, Lý Phù Trần quét bay một người, thân hình xoay tròn, tách ra công kích của ba người, đồng thời Lý Phù Trần liên tục đá hai bay hai người, giơ lên cánh tay trái, ngăn chặn quyền của một thiếu niên, quyền trái như độc xà, đám vào bụng của đối phương. . .

Đùng đùng!

Vài lần hô hấp qua đi, trên đất trống, ngoại trừ Lý Phù Trần, không ai còn đứng nữa, tất cả đều nằm trên mặt đất đau đớn kêu hừ hừ, có mấy người bị Lý Phù Trần đánh gãy xương sườn.

- Thật mạnh!

Cách đó không xa, một vài đệ tử Ngoại Tông nhìn trợn mắt hốc mồm, nửa ngày không nói ra lời.

- Quá mạnh, trong hàng đệ tử Ngoại Tông, một vài sư huynh Luyện Khí cảnh cửu trọng cũng không làm được!

- Hắn mới đến hơn ba tháng, làm sao mạnh như vậy.

- Chẳng lẽ lại là một tên cùng đẳng cấp với Quan Tuyết.

Giống như làm một chuyện không có ý nghĩa, Lý Phù Trần nâng lên Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch, tiếp tục chạy đi.

- Lý Phù Trần, ngươi chờ đó cho ta.

Thiếu niên cao lớn cầm đầu, chỉ vào Lý Phù Trần, hung ác nói.

Lý Phù Trần dừng bước lại:- Xem ra ta quá nhân từ.

Nói, hắn đi tới trước đối phương.

- Ngươi muốn. . . làm gì?Thiếu niên cao lớn lắp bắp nói.

- Cho ngươi nhớ lâu một chút.

Két, Lý Phù Trần một cước đánh gãy chân của đối phương.

A!

Thiếu niên cao lớn ôm chân đau đớn kêu thảm thiết, con mắt trắng dã.

- Quá độc ác, gã Tôn Hữu Báo này nhưng có một biểu ca là đệ tử Ngoại Tông trước năm trăm.

- Chờ xem, Tôn Hữu Báo nhất định sẽ tìm biểu ca của hắn.

Không để ý mọi người nghị luận, Lý Phù Trần khiêng Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.