Tin tức Lý Phù Trần đánh một quyền trọng thương Tần Thiếu Vũ giống như lửa cháy trên thảo nguyên, lan truyền ra một cách nhanh chóng.
Tin tức đến nơi nào, nơi đó liền có âm thanh hút một ngụm khí lạnh.
Còn tưởng rằng tốc độ tiến bộ của thiên kiêu quá nhanh, Lý Phù Trần đã hết thời rồi.
Không nghĩ tới Lý Phù Trần còn tiến bộ nhanh hơn.
Một quyền đánh trọng thương Tần Thiếu Vũ, thực lực ít nhất trước mười trong bài danh Thí Luyện Tháp.
Bên ngoài mưa gió, nhưng Lý Phù Trần vẫn không để ý, không có việc gì thì đi Thương Lan Hồ câu Bảo ngư.
Mấy tháng trước, sau khi hắn mua sáu mươi viên Long Hổ Đan, cống hiến của hắn chỉ còn lại hai vạn chín ngàn năm trăm điểm.
Trong quá trình tu luyện Tiệt Hình Đạo, hắn thỉnh thoảng đi tới Thương Lan Hồ, nên điểm cống hiến lần nữa đạt tới chín vạn.
Sau khi đổi nhóm sáu mươi viên Long Hổ Đan lần thứ hai, điểm cống hiến của Lý Phù Trần nháy mắt bằng không.
Cho nên hai tháng tiếp theo này, hắn dự định ở lại Thương Lan Hồ.
Một bên luyện công, một bên câu cá.
Tám ngàn năm trăm cân.
Chín nghìn cân.
Chín ngàn năm trăm cân.
Một vạn cân.
Khoảng cách Ngoại Tông Đại Tái còn lại một tuần, Lý Phù Trần cuối cùng cũng đem Tiệt Hình Đạo tu luyện đến tầng thứ hai viên mãn.
Lực lượng thân thể đạt tới một vạn cân.
Vốn chỉ bằng sáu mươi viên Long Hổ Đan, thì không cách nào đem Tiệt Hình Đạo tu luyện đến tầng thứ hai viên mãn.
Mà Lý Phù Trần cũng không có nhiều điểm cống hiến đi đổi Long Hổ Đan nữa.
Cũng may Thương Lan Hồ cái gì không có, chỉ có rất nhiều Bảo ngư.
Mấy ngày này, Lý Phù Trần thường thường ăn mấy con Bảo ngư cấp một cùng Bảo ngư cấp hai.
Bảo ngư cấp một giá một cân một trăm điểm cống hiến, mười cân chính là một ngàn điểm, ăn một con không kém Long Hổ Đan bao nhiêu.
Bảo ngư cấp hai giá một cân một nghìn điểm cống hiến, ăn một con bằng với vài viên Long Hổ Đan.
Khi lực lượng thân thể đạt tới một vạn cân, cân nặng của Lý Phù Trần lên đến một trăm sáu mươi cân, mỗi tấc huyết nhục trên cơ thể cứng cõi không cách nào tưởng tượng.
Nhưng hắn cao một thước bảy mươi lăm, cũng không có vẻ quá mức cường tráng, vẫn một cái hình dạng gầy gò, nhìn qua chỉ tối đa một trăm hai ba mươi cân mà thôi, chỉ làm người khác cảm giác dũng mãnh hơn một chút.
“Công pháp luyện thể không phải người nào cũng có thể tu luyện, tài nguyên tiêu hao vào một thân nếu đổi thành kim tệ không sai biệt lắm khoảng sáu mươi vạn kim tệ trờ lên.”
Lý Phù Trần cảm khái.
Lực lượng từ mấy trăm cân lên một vạn cân, Lý Phù Trần tiêu hao đủ năm trăm viên Thối Thể Đan, một trăm hai mươi viên Long Hổ Đan, một số Bảo ngư, đổi thành điểm cống hiến cũng có ba mươi mấy vạn, đổi thành kim tệ chính là trên sáu mươi vạn.
Sáu mươi vạn là giá cả thông thường, trên thực tế ở bên ngoài, Thối Thể Đan là đan dược quý hiếm, rất khó mua được.
Cho nên, không khoa trương mà nói, muốn bồi dưỡng một Võ giả vạn cân lực, đủ làm một gia tộc tán gia bại sản, cho dù Lý gia đều phải thương gân động cốt, nguyên khí tổn thương.
Đây là một vạn cân lực, nếu như hai vạn cân, năm vạn cân, mười vạn cân, không biết còn tốn hao bao nhiêu tài nguyên.
Quan trong nhất chính là theo lực lương ngày càng tăng, tài nguyên như vậy đã không còn tác dụng gì.
Hiện tại Lý Phù Trần đang dùng đan dược luyện thể Hoàng cấp Cao giai, Long Hổ Đan, chờ khi Tiệt Hình Đạo đến viên mãn, lúc đó phải cần đan dược luyện thể Hoàng cấp Đỉnh giai mới được.
Mà một viên đan dược luyện thể Hoàng cấp Đỉnh giai giá một vạn điểm cống hiến, đổi thành kim tệ cũng phải hai vạn.
Lý Phù Trần nghĩ đến là đau đầu.
“Không biết trong tông môn, đan dược cao cấp nhất có cấp bậc gì.”
Tuy rằng con đường luyện thể rất khó đi.
Trong một vạn người, chỉ có một người có thể kiên trì tới cùng, nhưng Lý Phù Trần sẽ không bỏ qua con đường này.
Hắn tin tưởng lấy năng lực của mình, nhất định thu được đầy đủ tài nguyên, mà chỉ cần đủ tài nguyên, con đường luyện thể có thể tiếp tục đi tới.
Bởi vì ăn quá nhiều Bảo ngư cấp một cùng Bảo ngư cấp hai, hai tháng này, Lý Phù Trần thu hoạch không lớn lắm, đến Nhiệm Vụ Đại Điện giao nộp, tất cả Bảo ngư cộng lại mới bốn ngàn điểm cống hiến, có ít còn hơn không.
Trưởng lão nhiệm vụ lần đầu tiên thấy Lý Phù Trần thu hoạch ít như vậy, trong lòng được an ủi rất nhiều, thầm nghĩ:
“Hóa ra tiểu tử này cũng có lúc thất bại.”
Khi Lý Phù Trần trên đường trở về, thấy được một màn làm hắn kinh ngạc.
Ô Thanh Mai đi với Thượng Quan Hồng tương đối gần gũi, dĩ nhiên đi cùng với một thiếu niên hổ bối (lưng) eo lang.
Nếu hắn đoán không sai, thiếu niên này chắc là đứng đầu mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, bài danh thứ nhất của Thí Luyện Tháp, Vũ Văn Thiên.
Căn cốt ngũ tinh duy nhất của Ngoại Tông.
“Ô Thanh Mai này, không đơn giản a!”
Lý Phù Trần thầm nghĩ.
Chuyện của người khác, hắn lười quản, thu hồi tầm nhìn, đang định rời đi.
Không ngờ Vũ Văn Thiên cũng nhìn thấy Lý Phù Trần, gọi lại hắn nói:- Lý Phù Trần, chờ một chút.
- Có chuyện gì sao?Lý Phù Trần hỏi.
Vũ Văn Thiên nói:- Ta là Vũ Văn Thiên, ngươi nên biết tên của ta, thế nào, có hứng thú làm người theo đuổi của ta hay không. Ngươi yên tâm, ta sẽ không yêu cầu ngươi chia sẽ tài nguyên, đơn giản chỉ là thưởng thức ngươi.
Lý Phù Trần hỏi ngược lại:- Ta chỉ là căn cốt phổ thông, đối với ngươi hẳn là không có giá trị nào.
Vũ Văn Thiên cười nói:- Tiềm lực mặc dù trọng yếu, hiện tại cũng trọng yếu, đem hy vọng ký thác vào tiềm lực, theo ta thấy, chỉ là hành vi của kẻ hèn yếu, ngươi bộc phát ra thực lực của thiên kiêu, chứng tỏ ngươi không phải người tầm thường.
- Ta rất vui khi ngươi đánh giá như vậy, nhưng mà ta không muốn làm người theo đuổi của bất kỳ ai.
Lý Phù Trần lắc đầu.
Ô Thanh Mai bên cạnh Vũ Văn Thiên khuyên nhủ:- Lý Phù Trần, ngươi nên suy nghĩ một chút, Vũ Văn sư huynh nhưng là căn cốt ngũ tinh, hắn đổi tài nguyên trong tông đều là ba thành, nếu ngươi thành người theo đuổi của hắn, chỗ tốt sau này không ít.
Ở Thương Lan Tông, đẳng cấp vô cùng nghiêm ngặt, đệ tử Ngoại Tông chia là Tam đẳng, Nhị đẳng cùng với Nhất đẳng, mà trên Nhất đẳng còn có thiên kiêu.
Tuy rằng thiên kiêu cũng là đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng, nhưng trong tông môn khi đổi tài nguyên được giảm nửa giá.
Vũ Văn Thiên làm thiên kiêu đứng đầu Ngoại Tông, căn cốt ngũ tinh duy nhất, đổi tài nguyên chỉ cần ba thành giá cả.
Lý Phù Trần tất nhiên rất hâm mộ, nhưng hắn không muốn trở thành người theo đuổi của bất kỳ ai, vẫn cự tuyệt Vũ Văn Thiên.
Nhìn bóng lưng Lý Phù Trần rời đi, Ô Thanh Mai nói:- Đúng là không biết cân nhắc.
Vũ Văn Thiên không thèm để ý nói:- Không sao cả, ta chỉ ngạc nhiên muốn biết một chút về hắn mà thôi.
Làm vương giả trong hàng đệ tử Ngoại Tông, hắn không đem bất cứ ai để vào trong mắt, cũng không vì vậy mà tức giận.
Phía xa, một bóng người vội vã chạy tới.
- Ô sư muội, bây giờ ngươi hồi chuyển tâm ý, ta sẽ tha thứ cho ngươi.
Người đến là Thượng Quan Hồng, vẻ mặt buồn bã.
Ô Thanh Mai lạnh nhạt nói:Thượng Quan sư huynh, ta chưa bao giờ thích ngươi, như thế nào hồi chuyển tâm ý.
- Ô sư muội, ngươi không nên gạt ta, nếu như ngươi không thích ta, lúc trước vì sao đi với ta gần như vậy.Thượng Quan Hồng lắc đầu, vẻ mặt đau lòng.
Ô Thanh Mai nói:- Ta chỉ coi ngươi như một bằng hữu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.
- Ô sư muội, ngươi thật muốn tuyệt tình tuyệt nghĩa, ngươi vứt bỏ ta, không phải vì hắn mạnh hơn ta sao?Thượng Quan Hồng chỉ vào Vũ Văn Thiên.
Vũ Văn Thiên lạnh nhạt nói:- Thượng Quan Hồng, dây dưa mãi là hành vi vô cùng ngu xuẩn, nếu Ô sư muội nói không thích ngươi, ngươi hãy chết tâm đi.
- Vũ Văn Thiên, ngươi chờ đó, một ngày nào đó ta sẽ đánh bại ngươi.
Thượng Quan Hồng nhìn Vũ Văn Thiên cùng Ô Thanh Mai, giận dữ rời đi.
- Thế giới này, quá nhiều người vô vị.
Vũ Văn Thiên lắc đầu.