Vĩnh Hằng Chúa Tể

Chương 27: Chương 27: Thủy Ngục Minh Xà




Yêu thú tứ giai đỉnh có sức mạnh tương đương Thoát Phàm cảnh hậu kỳ, hoàn toàn không phải là loại mà Sở Dương có thể ứng phó. Hơn nữa Yêu thú thân thể cứng rắn, cùng một cấp có thể dễ dàng đè áp tu sĩ nhân loại.

Nguyên khí Thoát Phàm cảnh sơ cấp mà Quỷ lão dùng bí thuật truyền cho hắn e rằng đã sắp không chịu nổi, có thể tiêu biến bất cứ lúc nào.

Lúc này đối mặt với Yêu thú thần bí, thật sự là quá nguy hiểm.

Sở Dương cảm nhận được Quỷ kiếp quả đã hoàn toàn không có bất kỳ dị động, hắn thử thúc dục nguyên khí đi vào vị trí trái tim của mình, chính là nơi mà Quỷ kiếp quả đang phụ thể, bất quá vô dụng.

Lúc ở dưới đáy hồ Quỷ kiếp quả bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ đem hắc tuyến tập kích tiễu trừ, cứu hắn một mạng nhưng bây giờ sợ rằng đã khó có thể để Quỷ kiếp quả ra tay thêm một lần nữa.

Sở Dương cau mày, ngoài lực lượng của Quỷ kiếp quả, bản thân tựa hồ còn một đạo lực lượng thần bí khác. Lúc hắn dùng sức kéo Huyền Thiết Kiếm ra, chính là cỗ lực lượng này đem hắn cường hóa sức mạnh lên mấy lần mới có thể thảnh thơi rút ra được Huyền Thiết Kiếm. Không rõ nó có hay không có thể tiếp tục xuất hiện.

Yêu thú hình rồng nhìn Sở Dương chăm chú, trong thú đồng lóe ra sát cơ nồng nặc. U Minh Quỷ Hồ vốn rất nhiều yêu thú sinh sống, lại càng không phải nói có rất nhiều thức ăn đại bổ. Nhưng mà lần này vừa bế quan đi ra đã thấy U Minh Quỷ Hồ hóa thành tử hồ, làm cho nó vô cùng tức giận. Mà tu sĩ trước mặt rất có thể chính là kẻ ra tay biến U Minh Quỷ Hồ thành tử hồ.

Nó bản thể chính là Thủy Ngục Minh Xà, là yêu thú tứ giai đỉnh cao. Mà trong cơ thể lại càng có được huyết mạch Giao Long, mặc dù rất mỏng manh nhưng cũng làm cho nó kiêu ngạo không thôi. Ở xung quanh U Minh Quỷ Hồ tự phong làm Thú vương, địa phận trăm dặm của Phá Linh sơn mạch ở xung quanh nơi này không một ai có gan qua mặt nó. Huống chi là biến hang ổ của nó thành một cái hồ chết.

Thủy Ngục Minh Xà có ba con yêu thú tướng lãnh, mà một con chính là ở U Minh Quỷ Hồ thủ hộ cho nó bế quan tu luyện thú thuật. Lúc này nó không thấy thủ hạ hiện thân, trong lòng tự nhiên lại càng tức giận.

Nó quét mắt nhìn chung quanh, chợt mở miệng gầm lên một tiếng, trừng mắt nhìn Sở Dương, lạnh lùng nói:

- Tu sĩ đáng chết, dám cả gan đi tới lãnh địa của bổn vương làm loạn. Ngươi không sợ ta đem ngươi làm đồ ăn sao?

Yêu thú tứ giai sớm đã xuất hiện thần trí, có thể tinh thông ngôn ngữ nhân loại, Sở Dương đối với việc này không kỳ quái.

Sở Dương bất quá cười lạnh, hắn không biết con yêu thú tứ giai hình rồng này vừa rồi ở đâu, nếu như xuất hiện sớm một chút e rằng đã bị Huyền Thiết Kiếm hành hạ chết lên chết xuống, nào có thể hung hăng đến thế. Mấy đạo hắc tuyến kia, Sở Dương tin tưởng trừ phi đã đạt đến Sinh Tử Cảnh, bằng không nhất định bị đùa chết.

Nghĩ đến đây, hắn cười lạnh nói:

- Cả gan làm loạn? Nếu như không phải ta đem cái hồ này tẩy trừ đại hoạn, ngươi sớm đã thành một cái xác khô.

Hắn đem Huyền Thiết Kiếm nắm chặt, đã không đánh lại nhất chịnh phảy chạy. Dùng sự nhanh nhẹn của hắn, con yêu thú này muốn bắt kịp hắn nhất định phải chịu nhiều khổ cực. Dù sao yêu thú thần bí to lớn đến như vậy, thể trọng đã vượt trăm ngàn cân, một thân dài mấy chục trượng, muốn trong địa hình Phá Linh sơn mạch truy hắn, độ khó khỏi phải bàn.

Dứt lời, hắn cũng không quan tâm đến vẻ nghi hoặc Thủy Ngục Minh Xà, thân hình liền như đạn pháo phóng đi.

Nguyên khí cuồng cuộng bộc phát tạo thành một vệt sáng dài, một thân ảnh theo gió phóng nhanh trong không trung. Lưu quang xuất hiện, trong đó chính là Sở Dương. Hắn điên cuồng sử dụng lực lượng trong cơ thể rời khỏi phạm vi U Minh Quỷ Hồ, ẩn vào trong rừng rậm. Một đường chạy như điên, rốt cuộc dừng lại đã thấy bản thân chạy ra khỏi phạm vi U Minh Quỷ Hồ có đến mấy dặm, may mắn là khi quay đầu lại Sở Dương tựa hồ cũng không thấy được Thủy Ngục Minh Xà truy đuổi.

Hắn thở dài một hơi, vội vã tiếp tục phi hành.

Bất quá hắn lại quá xem nhẹ Yêu thú tứ giai đỉnh phong, lúc này ở đằng xa, một điểm nhỏ màu bạc xuất hiện ở trên bầu trời, lấy tốc độ chóng mặt tiếp cận Sở Dương.

Lấy nhãn lực của Sở Dương, tất nhiên nhận ra đó là Thủy Ngục Minh Xà.

“Tốc độ này cũng quá kinh khủng rồi.”

Sở Dương cười khổ, sắc mặt đã có chút khó coi. Hắn lần nữa vận dụng nguyên khí, nháy mắt đã hóa thành lưu quang phóng đi vào trong rừng rậm. Mà Thủy Ngục Minh Xà lại như chó bám đuôi, trong thời gian ngắn đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Sở Dương tâm thần phát lạnh, liếc mắt thấy Thủy Ngục Minh Xà đã cận kề, hắn cắn răng một cái, hai tay siết chặt Huyền Thiết Kiếm, ánh mắt tóe ra hàn mang.

“Đã không chạy được, vậy thì ăn của ta một kiếm xem nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.