Aoko ngẩng đầu mỉm cười: “Sesshomaru, chúng ta có con rồi.”
Sesshomaru đi đến ngồi xuống trước giường bệnh, nhìn nàng chằm chằm, trong con ngươi màu vàng không rõ cảm xúc của hắn là gì.
Nàng bật cười: “Sesshomaru, chàng đang khẩn trương.”
Sesshomaru híp mắt lại : “Nói bậy bạ gì đó.”
“Chính chàng không phát hiện ra thôi, rất lâu trước kia ta đã biết, vẻ mặt bây giờ của chàng rất giống lần đầu tiên chàng hôn ta năm đó, như thế này
này…” Aoko vươn tay chỉ, xẹt qua lông mi hắn, cuối cùng dừng lại ở vị
trí khóe mắt : “Khép lại một đường thẳng tắp, thoạt nhìn so với lúc bình thường còn nghiêm túc hơn, sau đó đột nhiên hôn xuống, làm ta giật cả
mình.”
Giả bộ bình tĩnh của Sesshomaru rốt cuộc cũng tan rã, ánh mắt hắn dần dần nhu hòa, cầm tay nàng : “Ta rất vui, Aoko.”
Aoko dựa đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói : “Ta biết.”
“Sesshomaru, chúng ta con rồi, con của chúng ta.”
Hạnh phúc tới một cách bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán của họ. Bọn họ có con, về sau có thể ở bên nhau mãi mãi, một gia đình nho nhỏ không
biết từ lúc nào đã sinh ra như vậy. Hai người im lặng ôm nhau, một lát
sau, Sesshomaru đột nhiên đứng lên, trong tiếng hô kinh ngạc của Aoko ôm nàng đi ra ngoài.
Aoko hoảng sợ, vội vàng ôm cổ hắn: “Làm gì vậy ?”
Sesshomaru chân thật đáng tin nói : “Quay về thời đại Chiến quốc, đi Tây quốc, chúng ta kết hôn.”
Aoko dở khóc dở cười, để hắn trước tiên thả mình xuống giường, lúc này mới
nói : “Buổi công diễn ngày mai rất quan trọng, thành viên câu lạc bộ
viết kịch và Masaki đều đã vì nó mà trả giá rất nhiều, ta không thể vắng mặt được.”
Sesshomaru nhíu mày: “Không gì quan trọng hơn sức khỏe của nàng.”
“Một ngày cuối cùng này thôi, chờ buổi công diễn ngày mai chấm dứt, ta sẽ
quay về với chàng.” Aoko kéo tay hắn, nhìn thấy ánh mắt phủ quyết của
người nọ, nhịn không được khát cầu nói : “Sesshomaru, ta cam đoan sẽ
không tự làm mình mệt. Chờ công diễn kết thúc, ta sẽ quay về Tây quốc
hoàn thành hôn lễ với chàng, ta hứa mà.”
Sắc mặt Sesshomaru lúc này mới dịu đi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài,
Aoko kinh ngạc : “Chàng đi đâu vậy ?”
“Tây quốc, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng mọi việc.”
Kỳ thật Sesshomaru có đôi lúc cũng rất đáng yêu…
Chờ sau khi Sesshomaru rời đi, nàng tựa đầu vào thành giường mỉm cười.
Buổi chiều, quản gia tới đón nàng xuất viện, cùng đi theo ông còn có Kagome
và Inuyasha. Kagome cầm một bó hoa lớn, vừa gặp mặt đã nói chúc mừng.
Còn Inuyasha vẫn đứng đực tại chỗ dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng, lát
sau vẫn nhịn không được hỏi dồn : “Tiền bối của Kagome, cô thật sự có
sao, con của cô và Sesshomaru ?”
Aoko thoải mái gật đầu : “Ngươi làm gì mà ngạc nhiên thế ?”
Kagome rất hưng phấn, nghe đến đó vội vàng xen vào : “Ta kêu tiền bối là đúng
rồi, còn ngươi phải sửa miệng gọi đại tẩu chứ ?” Nói xong mới thấy đau
khổ : “À, ngươi còn chưa gọi Sesshomaru là ca ca, hay là sớm quá nhỉ,
Sesshomaru và Inuyasha hình như đều không thích cách xưng hô này đâu.
Hzaii…”
Inuyasha, Aoko: “…”
Ngày hôm sau, khi buổi phát biểu của các lãnh đạo tòa thị chính chấm dứt, lễ hội mùa hè chính thức được bắt đầu !
Buổi công diễn mừng lễ hội mùa hè của học sinh trung học diễn ra vào đúng
chín giờ sáng, có hơn mười trường tham gia, tổng cộng là mười lăm tiết
mục. Shimizu Masaki rút được thứ tự là số ba. Thành viên câu lạc bộ viết kịch đã chuẩn bị xong tại hậu trường.
Phần trang điểm và quần áo của Shiina Aoko và Kougen Terunosuke là phiền toái nhất, mất một tiếng liền.
Hai người thảo luận một lúc về kịch bản. Việc chính đã nói xong, tiết mục
trên sân khấu còn chưa chấm dứt, nhất thời không khí có vẻ trầm mặc.
Kougen Terunosuke đánh vỡ sự trầm mặc trước : “Em ổn chứ ?”
Aoko gật đầu : “Vâng.”
Kougen Terunosuke thấy khóe môi nàng mang theo ý cười nhạt nhẽo, nhịn không
được cười khổ : “Aoko, em…bây giờ em có hạnh phúc không ? Sess…bạn trai
em đối xử với em tốt chứ ?”
Shiina Aoko gật đầu : “Anh ấy đối xử với em tốt lắm, con người cũng rất dịu dàng.
Kougen Terunosuke cười khổ quay đầu đi, trên thế giới này nói hắn dịu dàng có lẽ cũng chỉ có mình nàng.
Vài phút sau, tiết mục phía trước đã kết thúc, rốt cuộc đã đến lượt bọn họ
lên sân khấu. MC vừa giới thiệu tiết mục tiếp theo là vở kịch [Tình yêu
thời Chiến quốc], học sinh trường Mizusekoi đã ồ ạt đứng lên, đồng loạt
giơ biểu ngữ và băng rôn trong tay lên cổ vũ, Kagome phấn khích thiếu
chút ào lên, cùng hét với mọi người xung quanh.
“Shiina Aoko tiền bối ~~”
“Kougen đội trưởng ~~”
“Trường Mizusekoi cố lên ~~”
Quản gia sớm đã chiếm lấy vị trí xem tốt nhất, đang cầm camera hàng hiệu
không ngừng quay lại tư thế oai hùng động lòng người của Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư nhà bọn họ thật sự quá đẹp !
Vất vả luyện tập lâu
như vậy cuối cùng cũng không uổng phí, việc diễn xuất tiến hành rất
thuận lợi. Sắp đến kết cục, Shimizu Masaki đang bận giám sát khâu cuối
của hậu trường cũng dần bình tĩnh lại. Trên sân khấu chỉ còn Shiina Aoko và Kougen Terunosuke.
Màn cuối cùng trong [Tĩnh yêu thời Chiến
quốc], “Terunosuke” điện hạ kế thừa ngôi vị thành chủ, giải quyết đám
phản loạn trong thành và tai họa ngầm lão thành chủ để lại, cử hành hôn
lễ cùng “Aoko”. Trên kịch bản chỉ viết : sau khi hai người làm lễ xong,
dùng kỹ xảo giả bộ như đang hôn nhau.
Người ở dưới sân khấu nhìn
mọi việc rất bình thường, chỉ có Aoko và Shimizu Masaki trong hậu trường kinh ngạc trừng lớn mắt, Kougen Terunosuke hắn…hôn thật !
Ánh mắt Shimizu Masaki trở nên phức tạp, tên Kougen này lún sâu quá rồi !
Vừa hôn sau, khóe môi Kougen Ternusuke gợi lên một nụ cười yếu ớt, mặt
không đổi sắc nhìn Aoko đang sững sờ. Lần lượt những thành viên của câu
lạc bộ đều lên cảm ơn khán giả, Kougen liếc qua một nơi khẽ cười khiêu
khích. Cảm xúc ngọt ngào mềm mại trên môi, thật sự không thể quên được.
Quả nhiên hắn vẫn không thể buông tay.
Sau khi xuống sân khấu thay quần áo, Aoko không tìm thấy Kougen Terunosuke, nàng vốn muốn hỏi chuyện vừa rồi ở trên khán đài, xem ra là mình nghĩ
nhiều, có lẽ Kougen chỉ không cẩn thận sát đến mà thôi.
Vừa thoát khỏi nơi biểu diễn, nàng đã bị người ôm vào trong lòng, kéo tới một góc không thấy ánh sáng. Là hơi thở và vòng tay quen thuộc, Aoko bình tĩnh
lại. Sesshomaru đem nàng đối mặt với mình, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng ánh mắt thì đã mang theo chút nguy hiểm : “Ta thấy rồi.”
Aoko sửng sốt.
Sesshomaru nâng tay vuốt ve cánh môi nàng, hơi thở nguy hiểm lan tràn : “Người kia vừa rồi đã hôn nàng.”
“Không có, vốn dĩ trong kịch bản không có phần này, nhưng không biết vì sao
hắn lại làm vậy.” Aoko vội vàng giữ chặt tay hắn “Thật là, chỉ diễn trò
cho mọi người xem thôi, chàng đừng tưởng thật.”
Sesshomaru không nói.
Aoko thật cẩn thận dò hỏi : “Chẳng lẽ chàng đang ghen ?”
Tay Sesshomaru run lên một chút, nhíu mày nhìn nàng.
“A a a, thật xin lỗi, ta nói bậy ấy mà, Sesshomaru chàng đừng để trong lòng.”
Aoko ôm lấy hai má hắn, kề mặt vào mặt hắn : “Này Sesshomaru, chàng nhớ ký
nhé, không cần biết là lúc nào, chàng cũng không được hoài nghi tình yêu của chúng ta.”
“Ta chưa từng hoài nghi.” Khóe môi Sesshomaru hiện lên một độ cong khó phát hiện “Aoko, chúng ta kết hôn đi.”
Aoko bị cái nụ cười mê hồn kia mê hoặc, lập tức gật đầu : “Được.”
Sesshomaru cúi đầu hôn nàng: “Tiêu độc.”
Aoko bật cười.
Aoko về nhà nói với quản gia mấy câu, sau đó liền đi cùng Sesshomaru tới thời đại Chiến quốc.
Cuộc sống bên này vẫn bình yên như trước. Sau khi bọn họ nhảy từ trong giếng ra, đã nhìn thấy Sango và Miroku đang đi dạo ở gần đó. Bụng của Sango
đã lộ rõ, hai người vừa nói vừa cười nhìn rất hạnh phúc. Sau khi Aoko
nghĩ một lúc, nàng đành bảo Sesshomaru đưa mình tới sơn động của
Midoriko.
Mấy hôm trước Sesshomaru đã nói cho nàng biết chuyện
Aoko mang thai, lúc ấy nàng rất hoảng sợ, bảo các ngươi sinh các ngươi
liền sinh luôn. Tác dụng lời nói của vị tỷ tỷ này khiến lòng Midoriko
sinh ra ngũ vị tạp trần.
Sesshomaru đi tìm Jaken và Ah-un, để lại hai tỷ muội nói chuyện phiếm.
Thân thể mờ nhạt của Midoriko còn chưa biến hóa được nhiều : “Bao lâu rồi ?”
“Hai tháng.”
Mặt Midoriko tối sầm : “Ta vừa mới nói xong, các ngươi đã hành động nhanh như vậy.”
Aoko lắc đầu : “Chúng ta đều muốn quý trọng thời gian, tỷ tỷ, ta không còn
sống được lâu, cho nên nếu là tâm nguyện của hắn, ta không thể cự
tuyệt.”
Lúc trước Aoko đã đem chuyện của mình nói cho Midoriko,
Midoriko nghĩ một lúc mới phát hiện mình không thể làm gì khác, nàng thở dài : “Vị bằng hữu Trung Quốc kia không có cách nào sao ?”
Aoko ảm đạm cúi đầu, lại mỉm cười nói : “Ta đã rất thỏa mãn rồi.”
“Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa.” Midoriko lắc đầu : “Ta phải nói với muội chuyện quan trọng này.”
“Aoko, muội có biết vùng đất vĩnh hằng vì sao lại suy kiệt như vậy không ?”
Aoko sửng sốt : “Chẳng lẽ không phải do quy luật tự nhiên, năng lượng hao hết nên suy kiệt ?”
Midoriko lắc đầu: “Vùng đất vĩnh hằng sinh ra do nguyền rủa, dùng nguồn suối
sinh mệnh của muội và mẫu thân tạo ra. Nơi đó cũng có ý nghĩ của mình,
nếu nó muốn tiếp tục duy trì sự sống, sẽ cộng minh với những loài động
vật hoặc thực vật quanh đó để hấp thu năng lượng. Nói cách khác, chỉ cần thế giới chưa bị hủy diệt, vùng đất vĩnh hằng sẽ mãi tồn tại.”
Aoko giật mình: ” Là ý gì…”
“Aoko, chuyện này từ khi đưa ra khảo nghiệm với muội ta đã phát hiện ra.”
Midoriko lặng yên nhìn nàng “Ta phát hiện có một sợi tơ không rõ nguồn
gốc kéo dài từ vùng đất vĩnh hằng ra bên ngoài, chạy vào trong giếng ăn
xương, nối liền đến thời đại của muội. Có người đang lợi dụng sợi tơ này hấp thu năng lượng của vùng đất vĩnh hằng, mà người kia, tồn tại trong
thời đại của muội.”
“Ta không biết mục đích của người kia là gì, nhưng tuyệt đối không phải là ý tốt.”
Gió núi thổi qua, xa xôi trên đỉnh núi Bạch Linh, xương trắng đã khô
héo, đột nhiên phát ra ánh sáng nhè nhẹ, biến thành một con rối gỗ.
Là ai, đang cười dịu dàng.