Aoko rời khỏi vùng đất vĩnh hằng, nàng lại nuốt lời.
Nàng sẽ không trở lại bên cạnh hắn, sẽ không.
Dọc theo đường đi, nước mắt nàng vẫn rơi, cho đến khi hốc mắt đau xót, rốt
cuộc không thể khóc được nữa mới thôi. Nàng đi đến trước sơn động sau
thôn trừ yêu sư cách vùng đất vĩnh hằng không xa, hít một hơi thật sâu,
lúc này mới ngẩng đầu nhìn vào sơn động đen sì.
Tỷ tỷ, muội đến thăm tỷ.
Aoko đi vào sơn động, nhưng chỉ đi được vài bước rồi dừng lại, cả người bắt
đầu run rẩy, nâng tay giơ lên phía trước mặt, không ngờ lại bị một màn
chắn vô hình ngăn trở, một tiếng “đinh” nhỏ vang lên, kết giới màu lam
nhạt như nước chậm rãi xuất hiện trước mắt.
Lồng ngực nàng lại bức bối, thật vất vả mới có thể đè ép được cảm giác này, giọng nói rất nhỏ của nàng vang lên.
“Tỷ tỷ, đã nhiều năm trôi qua như vậy , tỷ vẫn không chịu cho muội đi vào
sao…Tỷ tỷ, muội nhớ tỷ, muội nhớ tỷ…Cầu xin tỷ, để muội đi vào đi, cầu
tỷ…”
Trong không khí dường như truyền đến một tiếng thở dài, kết
giới trước mắt như mặt hồ nước gợi sóng lăn tăn, sau đó nháy mắt biến
mất.
Lúc này nàng mới nhấc chân đi vào, sau đó đứng ở chỗ sâu
trong sơn động. Trong sơn động lạnh lẽo mà náo nhiệt, lạnh lẽo là bởi vì không có một hơi thở của người sống, náo nhiệt là bởi vì khắp nơi trên
mặt đất đều chất chồng hóa thạch cao như núi.
Aoko bước lên phía
trước, ngẩng đầu dùng ánh mắt đau đớn nhìn bộ xương con người duy nhất
trong đám yêu quái kia. Người kia bị vô số yêu quái cắn xé, pháp sư mặc
khôi giáp này đã từng là thân nhân còn sót lại duy nhất của nàng, sau đó vì kéo dài sinh mệnh của nàng, cứ như vậy mà chết đi.
Ba trăm
nước, sau khi pháp sư Midoriko đem tất cả yêu quái dẫn vào sơn động,
Aoko vội vã muốn trợ giúp nàng một tay, lại bị Midoriko hạ kết giới ngăn ở bên ngoài. Sau ba ngày ba đêm, kết giới tự động biến mất, sau khi
Aoko đi vào sơn động lần đầu tiên nhìn thấy thảm cảnh của tỷ tỷ mình.
Ngọc tứ hồn lúc ấy trôi nổi trên không trung, nửa người bị cắn nát của tỷ tỷ cũng lơ lửng bay trong không khí. Nàng nắm chặt ngọc tứ hồn khóc đến tê tâm liệt phế, sau đó lại bị linh lực còn sót lại của Midoriko bắn ra
khỏi sơn động, cả đời này không được phép bước vào lần thứ hai.
Midoriko cũng là vì đau lòng cho muội muội, không muốn nàng bước vào lại phải
nhìn tình cảnh này mà đau lòng khổ sở, nhưng nàng không thể nói ra,
trong lòng có rất nhiều áy náy.
Mà giờ phút này, Aoko như nhìn
thấy khuôn mặt bình tĩnh trước khi chết đi của tỷ tỷ, đáy lòng lại đau
đớn, thân thể không vững vàng, có cảm giác muốn ngất đi, muốn khóc nhưng hốc mắt lại khô cứng. Nàng ho khan một lúc, suýt nữa thì không ngồi dậy nổi.
Nàng ngồi xuống một tảng đá, ôm chặt hai đầu gối, vùi mặt vào trong đó, nức nở nho nhỏ.
Sơn động to như vậy nhất thời không có tiếng vang, yên tĩnh đến quỷ dị.
“Tỷ, muội đã chết, cho nên ngọc tứ hồn đã vô ích rồi. Muội rất nhanh sẽ đi cùng tỷ, vĩnh viễn cùng tỷ…”
Aoko dần bình tĩnh lại, thấp giọng nói xong một câu này, kiên định nhìn bộ
xương kia, từng bước đi đến trước mặt nó, nắm lấy thanh đao bộ xương để
bên hông, nhẹ giọng nói : “Tỷ tỷ, muội muốn mượn thanh đao của phụ thân, xin hãy cho muội mượn một nửa sức mạnh, giúp muội hủy đi ngọc tứ hồn,
chấm dứt tất cả bi kịch nó tạo thành, hết thảy trở về lúc ban đầu đi.”
Thi thể của pháp sư Midoriko phát ra ánh sáng chói mắt, Aoko cảm giác được
lòng bàn tay rất ấm áp, dường như có thể nhìn được bóng dáng của tỷ tỷ
vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu kia.
Một lát sau, ánh sáng dần tắt, Aoko nâng tay nắm lấy thanh đao, xoay người đi ra khỏi sơn động.
Không quay đầu lại.
…
Toutousai nhìn trường đao trong tay, lật mọi góc độ để nghiên cứu, không ngừng
gật đầu : “Ừ, đúng là một thanh đao tốt, chỉ là sát khí hơn lớn, hơn
nữa…” Toutousai với lên cầm lấy một cái chổi lông gà quét tới quét lui
lên lưỡi đao : “Lưỡi đao hơi cùn.”
Aoko ngồi trong sơn động nhà
Toutousai, ánh mắt không vui không buồn, gật đầu : “Ừ, cái chuôi đao này đã giết rất nhiều yêu quái, sát khí hơi nặng cũng là bình thường, niên
đại cũng hơi lớn, đúng là có chút cùn. Cho nên ta mới nhờ thợ rèn
Toutousai ông giúp ta tu bổ nó.”
Toutousai nhìn nàng : “Cô dùng ?”
Aoko vô thức gật đầu.
“Vũ khí của cô không phải là cung tiễn sao ?”
Aoko gật gật đầu, nhưng không trả lời.
Toutousai nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết của nàng, bất đắc dĩ thở dài, nói thầm : “Thật là, suốt ngày cô cứ trưng vẻ mặt nửa sống nửa chết này ra nhìn
ta, thật sự là giày vò người khác. Sao lại thế này, so với lần trước đến tinh thần còn kém hơn, cái gì cũng không nói, kín miệng như vậy, lão
nhân ta thật sự không biết đường nào mà lần…”
Aoko mới lấy lại tinh thần: “Cái gì?”
Toutousai lắc đầu : “Đao này hai ngày sau có thể sửa xong.”
“Ừ.”
Aoko nghỉ lại nơi ở của Toutousai, ngày hôm sau thời tiết không tốt lắm,
trời rất âm u, trên trời từng đám mây đen xoay chuyển, nhưng không có
chút dấu hiệu nào là sắp mưa.
Toutousai gãi đỉnh đầu, sắc mặt không được tốt : “Có dự cảm không tốt rồi đây.”
Aoko đi theo lão ra khỏi sơn động, cùng đứng ở bãi đất trống nhìn bầu trời, nghe được lời ấy, gật gật đầu.
Không bao lâu sau, từ phương xa bay tới một đám mây màu đen vô cùng lớn, đám
mây đen này tỏa ra ánh sáng màu tím quỷ dị, trôi đi rất nhanh rồi biến
mất ở đằng xa. Không bao lâu sau, bầu trời đột nhiên trong lại, đám mây
đen nhanh chóng tán đi.
Ánh mắt Aoko trầm xuống, nắm chặt tay vào, luồng tà khí kia có hơi thở rất mạnh của ngọc tứ hồn, hẳn là yêu quái tên Naraku …
Phương hướng vừa rồi là — không tốt ! Phía Đông Bắc.
“Toutousai, xin hãy mau chóng sửa xong thanh đao kia.”
Toutou nhìn bóng dáng thẳng thắn của nàng, gật gật đầu : “Được.”
Sau hai ngày thanh đao đã được sửa xong, Toutousai còn cố ý làm cho nàng một cái vỏ đao thích hợp.
Aoko nhận lấy đao, trịnh trọng nói cảm ơn, sau đó định khoác cung tiễn lên rời khỏi đó.
Toutousai vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng : “Aoko tiểu thư, cô quen đại nhân Sesshomaru bao lâu rồi ?”
Aoko sửng sốt một chút, lát sau mới chậm rãi nói: “Đã quên rồi.”
“Cô quên, nhưng lão hủ ta vẫn còn nhớ rõ, ba trăm năm trước hai người gặp
nhau, sau khi quen biết hai năm cô cùng Sesshomaru đi gặp lão gia, chứng kiến ta rèn đao cho người. Lúc đó tính cách của Aoko tiểu thư không
phải như bây giờ, ít nhất còn có nụ cười phát ra từ đáy lòng, trên mặt
cũng không có…” Mặt Toutousai không chút thay đổi chỉ chỉ khuôn mặt lạnh lùng của nàng : “Vẻ mặt như vậy.”
“Lão hủ lúc ấy nghĩ rằng, điện hạ Sesshomaru cao ngạo tự đại kia rốt cuộc có thể tìm được người ở bên
hắn cả đời, tuy rằng ta không thích hắn, nhưng vẫn vui mừng cho hắn. Còn Aoko tiểu thư, đối với Sesshomaru lúc đó chưa từng có bi thương, luôn
cười đến hạnh phúc.”
“Sau khi Midoriko tiểu thư chết trận,
Sesshomaru điện hạ nghe nói lập tức phi tới thôn trừ yêu sư tìm cô, sau
lại ôm thương tích trở về, Jaken nói là cô đã đả thương hắn. Đừng nhìn
vẻ mặt Jaken ngốc nghếch, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn trung thành với
Sesshomaru, nhưng lúc đó lại phá lệ không hề oán hận Aoko tiểu thư, còn
thay Aoko tiểu thư giải vây, nói cô nhất định có khổ tâm gì đó. A a a,
đầu óc lão hủ rất chậm hiểu, cũng lười nghĩ nhiều, nhưng Sesshomaru lại
bị hắn thuyết phục.”
Aoko cắn cắn môi, lại vẫn không nói được lời nào.
Toutousai lặng lẽ nhìn nàng : “”Aoko tiểu thư, từ sau năm đó cô chết đi,
Sesshomaru chưa bao giờ vui vẻ, lúc này đây sau khi cô trở về lại rời
khỏi hắn, hắn sẽ nổi điên mà đi tìm cô. Aoko tiểu thư, lần này cô thật
sự muốn rời khỏi hắn sao ?”
Aoko trầm mặc gật đầu : “Phải.”
“Như vậy thì cho lão hủ ta một lý do đi, thật sự không thể chấp nhận được.”
Toutousai dùng đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm Aoko : “Nếu ta có thể gặp
lại Sesshomaru điện hạ, ta sẽ chuyển lời cho hắn, để cho hắn chết tâm.”
“Muốn lý do gì đây ?” Giọng nói Aoko có chút buồn, tay cũng run nhẹ “Hay là
nói…ta và hắn đã không còn sống cùng một thời đại, không thể nào ở cùng
một chỗ.”
“Toutousai.” Aoko đột nhiên xoay người nhìn lão
“Nếu…cho ta một cơ hội làm lại, ta vẫn sẽ giống như năm đó, không chút
do dự lựa chọn tổn thương hắn, ta tình nguyện để hắn hận ta, cũng không
muốn hắn mang theo đoạn tình cảm này đến nửa đời sau. Sinh mệnh của yêu
quái rất dài, ta không muốn hắn phải đau lòng.”
Aoko đi rồi, Toutousai nhìn thảo nguyên trống trải, thở dài một tiếng.
…
Aoko đi về phía đông bắc, dự định truy tìm ngọc tứ hồn.
Nàng không biết Sesshomaru hiện tại thế nào, cũng không muốn nghĩ đến.
Nàng sợ bản thân sẽ không thể kìm nén được mà đi gặp hắn, chỉ có thể không
ngừng giết yêu quái gây hại dọc đường đi, phân tán sự tưởng niệm khắc
cốt kia.
Đi được hơn nửa tháng, nàng có quay về nhà một lần, chỉ
vì muốn thương lượng với quản gia về chuyện kinh doanh của gia tộc. Vị
thuật sĩ Trung Quốc tên Vương Vũ kia lại tới một lần nữa, trịnh trọng
khuyên nàng hãy an tâm tĩnh dưỡng, tất nhiên vẫn bị nàng coi như gió
thoảng bên tai.
Anh ta bất đắc dĩ rời đi, nói một ngày nào đó cô sẽ hối hận.
Aoko chỉ cười, một người đã chết, có gì để hối hận đây.
Lúc ghé qua đền thần, nghe ông nội của Kagome nói nàng bị ốm liền thuận
tiện đi thăm. Kagome nói Sesshomaru đang điên cuồng tìm nàng, tính tình
vô cùng nóng nảy, đã mấy lần đem Inuyasha ra trút giận, còn buộc nàng
phải nói ra nơi ở của Aoko.
Kagome nói nàng không có nói cho
Sesshomaru, một là bởi vì thật sự không biết, hai là bởi vì biết Aoko
làm như vậy nhất định là có lý do nào đó, chỉ có thể ứng phó qua loa.
Aoko chỉ nói, có thể ứng phó được tới đâu thì làm, tốt nhất là cho tới khi tử kỳ của nàng đến gần.
Kagome bị ốm, lại còn hỏi thăm tình huống thân thể của Aoko gần đây.
Aoko không trả lời nàng, lúc rời đi còn tìm ông nội của Kagome xin một cái bùa hộ mệnh.
…
Dọc đường đi ngoại trừ yêu quái còn có vong linh, mấy hôm trước nàng có ghé qua vài thôn xóm tình cờ nghe được thôn dân đang nói tới đội bảy vong
hồn gì đó.
Thật sự là thời buổi rối loạn. Chẳng qua cái tên đội bảy người này rất quen tai.
Sau ba ngày hành tẩu trong thời đại Chiến quốc, một buổi chiều nàng ở trong rừng cây nghỉ ngơi. Tựa vào trên cây muốn nhắm mắt dưỡng thần, lại nhạy cảm nghe thấy một vài âm thanh không bình thường ở xung quanh, nàng lập tức cầm lấy cung tiễn trong tay, giương cung chỉ thẳng vào chỗ sâu thẳm trong rừng cây.
Trường cung cơ hồ bị kéo căng thành hình trăng tròn, giọng nói Aoko lạnh như băng :
“Đi ra.”
Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đất, một thiếu niên xinh đẹp mặc bộ kimono màu tím nhạt chậm rãi đi tới, nghi hoặc than thở : “Ài, thật là, lại lạc
đường rồi.”
Bộ kimono màu tím nhạt của hắn có in rất nhiều hoa
văn, vạt áo rất dài vậy mà vẫn lộ ra bắp đùi trắng nõn, tóc hất ra đằng
sau có chút rối, trong tay mang theo hai thanh đao, đeo lên lưng. Hai
yêu văn màu lam chạy dọc từ đôi mắt xuống gần khóe miệng.
Thiếu niên yêu dị.
Aoko ngây ngẩn cả người, kinh ngạc thốt ra một cái tên : “Xà, Xà Cốt…”
“A ?” Thiếu niên thấy vậy vội lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên, đôi
mắt nhất thời trừng lớn, chậm rãi phát ra tia sáng kinh hỉ : “Aoko tiểu
thư !”.