Vi Yên sững sốt một giây sau đó nói tiếp.
- “ à, thì ra là hắn “.
- “ là hắn? Cậu biết anh ấy “. Băng Nghi bắt đầu thắc mắc hỏi.
- “ số lô hàng súng ak47 mình đặt trước ở KKK bị hắn giành mất “.
- “ lô hàng súng, cậu cần súng làm gì, cụ thể hơn được không? “.
- “ chỉ là phòng bị thôi, chỉ là gần đây tranh chấp với một số ông lớn, mua súng để phòng hờ thôi. Lô hàng đó tớ đã đặt trước 5 ngày, nhưng ngày hôm qua bị chồng yêu quý của cậu giành mất, chồng cậu nói với KKK là hắn sẽ mua với giá cao hơn. Thế là lô hàng thuộc về hắn. Như vậy cũng không đáng tức, chỉ có điều đó là lô hàng súng ak47 được nâng cấp, nồng súng cực chắc, lực bắn xa, chỉ sản xuất một lô hàng gồm 50 cây. Nhưng giờ tốt rồi, bị giành mất “. Vi Yên thở dài nói, thật ra không phải cô đang trách cứ gì Băng Nghi, cô chỉ muốn nói ra để xả tress, chỉ là chuyện đó hơi ấm ức, rõ ràng là cô đặt hàng trước, buộc miệng quá cô kể hết luôn suy nghĩ của mình.
- “ tớ xin lỗi “. Băng Nghi hơi ái nái nên xin lỗi.
- “ có gì phải xin lỗi, đâu phải lỗi của cậu, coi như ai có tiền thì người đó thắng đi “.
- “ tớ sẽ nói với Khuynh Dương chuyện đó, yên tâm, tớ sẽ bảo anh ấy đưa lại số hành cho cậu “.
- “ mua cũng mua rồi, làm vậy được gì. Tớ hôm nay về Bắc Kinh cũng vì chuyện này, bên KKK đã có loại súng mới, nên lần này tớ đến Bắc Kinh test hàng “.
- “ thật không sao chứ? “.
- “có sao đấy, tớ nói cậu biết, hôm đó không có thư kí ngăn mình lại, mình cho cái tên Khuynh Dương đó một viên đạn vắt ở đầu chơi rồi “. Vi Yên ngạo nghễ nói.
- “ hì hì, thôi được rồi, cậu bớt giận, xem đi, món ăn tới rồi, ăn đỡ giận há “. Băng Nghi cười cười gấp thức ăn vào chén của Vi Yên “.
Sau khi ăn xong, Băng Nghi với Vi Yên dạo quanh khu shopping, mua hồi cho một đóng túi.
- “ tớ đưa cậu về “. Vi Yên nói.
- “ không cần đâu, người của Khuynh Dương sẽ đón tớ “.
Vừa nói dứt lời, chiếc Ferrari màu đỏ dừng ngay chỗ Băng Nghi đứng, mở cửa xe, Tần Khuynh Dương bước ra cầm theo chiếc áo khoác. Chưa ngỡ ngàng xong thì hắn đã khoắc áo lên vai nàng.
- “ sao anh lại ở đây, chẳng phải đang ở nước M sao? “.
- “ kết thúc công việc, quay về với em “. Tần Khuynh Dương nhẹ nhàng nói.
Băng Nghi quay sang Vi Yên đứng đó, vẫy tay tạm biệt rồi nói.
- “ Vi Yên, tớ về trước, hôm nào chúng ta lại gặp, bye “.
Mặt chạm mặt, kẻ thù chạm kẻ thù, sẵn đó Vi Yên cất giọng ngạo nghễ.
- “ ồ, thì ra Tần tiên sinh đây là chồng của Băng Nghi à, Trùng Hợp Thật, Lại Gặp Nhau “. 6 chữ cuối Vi Yên nhấn mạnh.
Tần Khuynh Dương quay sang nhìn Vi Yên với đôi mắt sắc lạnh, không ngờ cô ta là người bạn thân mà Băng Nghi nhắc đến.
- “ ồ, thì ra Lâm tiểu thư đây là bạn thân của vợ tôi “. Tần Khuynh Dương e ngại gì mà đáp lại với giọng điệu sắc lạnh.
Cảm giác được như sắp có chiến tranh nổ ra, Băng Nghi vội kéo Tần Khuynh Dương vào trong xe rồi nhanh chóng vọt mất.
Vi Yên đứng đó mà tự cười chính mình. Cả Băng Nghi cũng có chồng rồi, vậy mà cô vẫn cô đơn như vậy. Đột nhiên Vi Yên nhớ lại tình yêu năm xưa cô bỏ lỡ, rồi cười một cái đau lòng
- ------
Về đến nhà, Tần Khuynh Dương kéo Băng Nghi về phòng.
- “ anh đã bảo em không được ra ngoài mà, dám cãi lời anh “. Tần Khuynh Dương đôi mắt sầm lại.
- “ ở nhà cũng chán chứ bộ, với lại em đi với bạn thân, là nữ nhân nữa, anh lo gì chứ “. Băng Nghi tức giận, tiện tay lấy chiếc gói văng về phía Tần Khuynh Dương. -” em nói cho anh biết, đừng tưởng chuyện gì cũng lôi tiền ra giải quyết “.
Tần Khuynh Dương khó hiểu.
- “ cô bé của tôi ơi, em lại giận chuyện gì nữa? “.
- “ anh giành lô hàng súng ak47 với bạn em, rõ ràng là cô ấy đặt hàng trước “. Không phải Băng Nghi thiên vị bạn thân, chỉ là nàng đang nói lí lẻ với Tần Khuynh Dương, sao hắn có thể làm việc không quan minh chính đại vậy chứ.
- “ vợ, có chuyện như vậy mà em cũng giận nữa sao, loại súng đó không phải ai cũng sử dụng được, với lại anh cần là có chuyện gấp, bạn em chỉ muốn phòng thân thì cần gì loại súng đó, cô ta chỉ cần đặt vài cây súng bình thường cũng đủ phòng thân rồi “. Tần Khuynh Dương giải thích, thật là mệt với cô vợ bé bỏng này, có vậy cũng làm lớn chuyện.
- “ nhưng dù sao cô ấy cũng đặt hàng trước “. Băng Nghi cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện, nhưng vẫn còn thắc mắc đâu đó, nàng chu mỏ hỏi.
- “ đấy thì không trách anh được, có trách thì trách KKK ham tiền “.
- “ được được được rồi, coi như em sai, em gây chuyện vô lí được chưa, em ra phòng khách ngủ là được chứ gì “. Băng Nghi thẹn quá hóa giận, nàng cầm cái gói theo rồi đứng lên ra khỏi phòng.
Vừa bước đi vài bước, phía sau có một lực kéo nàng lại rồi ôm vào lòng.
Tần Khuynh Dương ranh ma nói nhỏ bên tai nàng một cách ám mụi.
- “ biết sai rồi thì nhận lỗi đi, ra phòng khách ngủ không phải là lời xin lỗi “. Nói xong, hắn bế nàng lên, đi đến bên giường đặt nàng xuống.
Chưa kịp phản ứng, đôi môi đã bị Tần Khuynh Dương chiếm giữ, bàn tay không yên phận của hắn dạo quanh cơ thể nàng.
- “ vợ à, lâu rồi chúng ta chưa sinh hoạt vợ chồng “.