Băng Nghi được đưa vào bệnh viện và cấp cứu hai giờ liền. Tần Khuynh Dương ở bên ngoài với thân hình dính đầy máu của nàng mà lo sợ.
Có trời mới biết thời khắc Tần Khuynh Dương đỡ lấy thân hình đầy máu và vẻ mặt đau đớn của nàng, trái tim hắn như ngàn dao đâm phải, như những ngọn lửa thiêu ruội cõi lòng hắn. Hắn còn nhớ ánh mắt đó của nàng như muốn nói với hắn rằng “ Khuynh Dương, em đau quá “.
Tần Khuynh Dương đỡ lấy Băng Nghi một mạch lao vào bệnh viện. Hôn lễ của Trương Nghiêu và Vi Yên cũng vì vậy mà tạm dừng, mọi người đều lo lắng đi sau Tần Khuynh Dương đến bệnh viện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với Tần Khuynh Dương như gần một thế kỉ. Hắn ngồi gục đầu xuống đất, hai bàn tay nắm chặt.
Vợ chồng Trương Nghiêu, Phong Tư và Cố Thiên Vũ cũng đã tới. Họ bắt gặp hình ảnh tiều tụy của Tần Khuynh Dương mà đột nhiên ngỡ ngàng. Đây là ông trùm bang Hổ Thần kiêu ngạo lạnh lùng đây sao? Không phải, chắc chắn không phải. Đây là một tên si tình đang lo sợ mất đi người phụ nữ của mình yêu.
Tần Khuynh Dương gục đầu xuống đầu gối nhắm mắt lại. Hắn đột nhiên cảm thấy hận chính bản thân mình, hắn tự hứa sẽ bảo về và chăm sóc Băng Nghi an toàn cho đến hết cuộc đời. Thế mà giờ sao đây, một tháng trước hắn sơ ý để Băng Nghi rơi vào tay Hoắc Khang, một tháng sau hắn lại sơ ý để Băng Nghi trúng đạn. Nàng gã gục trước mặt hắn trong khi bản thân hắn hận không thể đỡ thay nàng phát đạn đó.
Chưa bao giờ Tần Khuynh Dương cảm thấy bản thân mình vô dụng và bất lực đến vậy, cả người con gái mình yêu cũng không bảo vệ nổi.
Không gian chìm trong im lặng, căng thẳng đến mức có thể nghe được hơi thở của người. Cho đến khi Phỉ Ngạn đến báo cáo.
- “ Tần lão đại, người bắn Tần phu nhân là Ben. Một tháng trước hắn ta giở trò ở quán Bra của Trương Thị, tôi đã cử người tóm gọn đồng bọn của hắn, nhưng đáng tiếc hắn lại chạy thoát được. Lúc nãy sau khi bắn Tần phu nhân thì hắn đã tự sát “.
Sau khi nghe những lời báo cáo của Phỉ Ngạn, Tần Khuynh Dương như một kẻ điên đứng dậy túm cổ áo của Phỉ Ngạn hét lớn.
- “ sao cậu lại sơ xuất như vậy, tại sao không báo cáo sớm rằng hắn đã chạy thoát “.
- “ cậu bình tĩnh, đây là bệnh viện, có gì từ từ nói “. Cố Thiên Vũ lao vào can thiệp.
- “ cậu bảo tôi bình tĩnh? Tôi bình tĩnh thế nào được, người phụ nữ tôi yêu đang ở trong phòng cấp cứu hiện giờ chưa biết ra sao, cậu bảo làm sao tôi bình tĩnh được đây “. Tần Khuynh Dương bất chấp nơi hắn đứng là đâu, nộ khí hắn xả tung ra bất chấp người đối diện là ai.
- “ tôi biết tôi biết, nhưng cậu bình tĩnh lại đã, đây là bệnh viện, cậu đừng làm ầm lên như vậy “. Cố Thiên Vũ cố gắng khuyên nhủ.
Tần Khuynh Dương từ từ lấy tay của mình ra khỏi người Phỉ Ngạn, hắn sụi lơ ngồi trên ghế. Đôi mắt hắn đã đỏ ngầu, hắn khóc. Tần Khuynh Dương đã khóc - con người kiêu ngạo như hắn đã khóc vì một người phụ nữ.
Xung đột và cãi vả đi qua để lại không gian trầm tĩnh và những nổi lo, cho đến khi bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu.
- “ cô ấy sao rồi? “. Tần Khuynh Dương đứng dậy nắm lấy vạt áo của bác sĩ, trầm giọng hỏi.
- “ cậu buông tôi ra cái đã “. Bác sĩ sợ hãi nói.
Tần Khuynh Dương buông bác sĩ ra, bác sĩ từ tốn nói.
- “ viên đạn cách nội tạng hai phân, giờ đã qua cơn nguy hiểm, cô ấy mất máu quá nhiều, cần tịnh dưỡng. Cũng may đứa bé trong bụng không sao “.
Tần Khuynh Dương chợt đứng hình, bác sĩ nói cái gì? Đứa bé?
- “ ông..... nói gì? Đứa bé?“. Tần Khuynh Dương ấm úng hỏi lại.
- “ cô ấy mang thai gần 2 tháng rồi “. Bác sĩ nói lại.
Như một ánh nắng ban mai gõ nhẹ lên trái tim của Tần Khuynh Dương, nụ cười trên môi hắn ngày càng rộng, tâm tư hắn đang lộn xộn cả lên “. Băng Nghi mang đứa con của tôi, đứa con của tôi “. Hắn vui mừng nói
Mọi người nghe tin Băng Nghi mang thai cũng vui mừng dùm nàng, nụ cười trên môi mỗi người càng tươi hơn khác hẳn với không khí cách 1 tiếng trước.
- “ chúc mừng “. Lâm Nguyệt Y nói.
- “ chúc mừng “. Vi Yên nói.
- “ cung hỉ “. Lưu Ly nói.
Mọi người đều vui mừng.
- --------
Nằm trên giường bệnh đã hai ngày, Băng Nghi khó khăn mở mắt.
- “ Băng Nghi “. Tần Khuynh Dương không giờ không khắc nào rời tần mắt khỏi Băng Nghi, cho đến khi nàng tỉnh dậy, hắn vui mừng đến cạnh giường đỡ nàng ngồi dậy, lấy gối chiêm sau lưng nàng. -” từ từ, cẩn thận vết thương “. Tần Khuynh Dương dịu dàng nói.
- “ em ngủ bao lâu rồi “. Băng Nghi cất giọng, giọng nói nàng nhẹ như gió.
- “ em ngủ hai ngày rồi, nào, uống một ít nước “. Tần Khuynh Dương rót nước vào ly rồi lấy ống hút cắm vào đưa cho nàng.
- “ em đói bụng “. Sau khi uống xong ly nước, Băng Nghi nói.
- “ được rồi, em chờ ở đây, anh đi mua cháo “. Tần Khuynh Dương hôn lên trán Băng Nghi một cái rồi quay người định rời đi.
- “ em muốn ăn sủi cảo “. Băng Nghi mở miệng nói khiến Tần Khuynh Dương quay người lại. Hắn mỉm cười rồi xoa đầu nàng một cái.
- “ không được, em đang trong thời gian bình phục, với lại ăn những thứ đó sẽ lạnh bụng, không tốt cho đứa trẻ “.
Băng Nghi trơ mắt nhìn Tần Khuynh Dương, hắn nói gì, đứa trẻ nào?
- “ anh nói đứa trẻ nào “. Nàng ngây thơ hỏi lại.
- “ con của chúng ta chứ ai. Em mang thai gần hai tháng rồi “. Tần Khuynh Dương cưng chiều hôn một cái lên má phải của nàng, bàn tay đặt lên bụng nàng nhẹ nhàng xoa xoa.
Băng Nghi vui mừng đến quên cả cảm xúc trên mặt, nàng nhìn Tần Khuynh Dương lơm lơm.
- “ em...... sắp làm mẹ rồi “. Lúc sau Băng Nghi vừa xúc động vừa nói.
- “ ừ, anh cũng làm cha rồi “. Tần Khuynh Dương nhìn bộ dạng cảm động của nàng mà trái tim như được tưới ánh mặt trời.