Được dịch bởi : ๖ۣۜĐại ๖ۣۜHắc ๖ۣۜThủ
Keng keng keng!!
Ở đầu giường, đồng hồ báo thức đang liên tục phát ra từng tiếng chuông chói tai, giống như không đạt đến mục đích của mình thì sẽ không dừng lại.
“Đồng hồ báo thức kêu, đã đến giờ rồi sao?”
Cũng không quá xa xỉ, chỉ là loại phổ thông nệm cao su, một thanh niên có dáng vẻ hơi gầy yếu đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, trên gương mặt mang theo một vẻ kinh hoảng cùng với kinh ngạc, khó mà tin nổi, thần sắc mờ mịt.
Cực kỳ phức tạp.
Sắc mặt thay đổi liên tục, so với “Xuyên kịch” biến hóa còn thần kỳ hơn!
“Không đúng, ta tại sao lại ở chỗ này, lẽ nào trước đó là đang nằm mơ, tất cả đều là giả. Ngày tháng... đúng rồi, hôm nay là ngày tháng bao nhiêu?”
Người thanh niên toát ra vẻ khiếp sợ, lập tức liền mang theo vẻ hoảng loạn nhìn về phía đồng hồ báo thức, bên trên có hiển thị Dương lịch.
“ Ngày 20, tháng 9, năm 2019. “
“ Sao có thể là ngày 20, lẽ nào ta đã quay trở lại ba ngày trước, hoặc là trước đó ta chỉ đang nằm mơ.”
Người thanh niên sắc mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng, miệng tự lẩm bẩm.
Thanh niên này tên là Dịch Thiên Hành.
Trước kia là một cô nhi, từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, được cô nhi viện Thiên Phúc nhận nuôi, lên năm tuổi thì bị bỏ rơi. Nói đến nguyên nhân thì có chút kì lạ, hắn ta bởi vì thần kinh không bình thường mới bị cha mẹ bỏ rơi, từ lúc mới bắt đầu biết viết, hắn đã kể cho cha mẹ rằng hắn có thể nhìn thấy ma quỷ, quỷ hồn - thứ mà người thường không thể nhìn thấy. Chỉ là một đứa trẻ, không hề biết che giấu, lại toàn nói những chuyện hoang đường vô lý, hơn nữa lại còn nói rằng bên cạnh mình có quỷ, đi trên đường, lại hướng về phía không khí nói rằng có một đại thúc đầu chảy đầy máu đang dọa mình. Một đứa trẻ như thế, cho dù nhìn kiểu gì, đều không thể cho rằng là một đứa trẻ bình thường.
Sau khi được chẩn đoán bệnh ở bệnh viện tâm thần, hắn cũng ngay lập tức bị bác sĩ nhận định là thần kinh có vấn đề. Ngay cả cha mẹ ruột đều không cách nào chịu đựng được cái kiểu thỉnh thoảng gầm gầm gừ gừ của hắn, cuối cùng đành vứt bỏ, đưa vào cô nhi viện, trở thành một tên cô nhi.
Hai năm trước, cha mẹ ruột còn thỉnh thoảng lén lút sang thăm một hai lần, nhưng mấy năm sau, có con mới, hơn nữa là con trai, sau đó cũng không tới thăm thêm lần nào nữa.
Năm lên sáu, bảy tuổi, Dịch Thiên Hành cũng đã bắt đầu hiểu chuyện. Sau mỗi lần nhìn thấy người khác dùng ánh mắt như đang nhìn thấy quỷ cùng với sợ hãi và chán ghét để nhìn mình như thế, hắn càng ngày càng trầm lặng hơn, trở nên lầm lì ít nói, trước mặt người khác cũng không tiếp tục mở miệng nói mình có thể nhìn thấy những chuyện quỷ quái, biểu hiện rất giống với một đứa trẻ bình thường.
Đến năm tám tuổi, hắn được một cặp vợ chồng tên là Triệu Hải Phong và Hoàng Ngọc vừa ý nhận nuôi, trở thành cha mẹ nuôi của hắn. Con cái ruột chỉ có một đứa con gái, bảy tuổi, tên là Triệu Tử Yên. Bởi vì nguyên nhân đặc biệt, hai vợ chồng sau khi sinh ra Triệu Tử Yên không thể mang thai thêm lần nào nữa, vì vậy liền nhận nuôi Dịch Thiên Hành.
Sau khi nhận nuôi, hai vợ chồng đối với Dịch Thiên Hành rất tốt, đối xử giống như con ruột, có món gì ăn ngon, có cái gì chơi vui, đều chia đều cho hai đứa con. Không hề có chút thiên vị.
Trải qua một quãng thời gian được cha mẹ yêu thương, nội tâm lạnh lẽo của Dịch Thiên Hành cũng dần trở nên ấm áp, đối xử với Triệu Tử Yên cũng như anh em ruột thịt, yêu quý có thừa, cảm tình rất sâu đậm. Hắn đã thật sự đem Triệu Hải Phong, Hoàng Ngọc xem như cha mẹ ruột của mình.
Đối với kí ức về cha mẹ ruột cũ, hắn đã sớm chôn sâu ở đáy lòng, không bao giờ chạm tới.
Bây giờ, Dịch Thiên Hành đã hai mươi ba tuổi, đã tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm, nhưng mà, mặt ngoài chỉ là công việc bình thường, thực ra trong bóng tối là làm nghề trừ tà bắt quỷ để kiếm tiền.
Hắn có một đôi mắt trời sinh đã không bình thường, có thể nhìn thấu âm dương, một đôi trời sinh Âm Dương Nhãn.
Mặc dù từ sau khi ra khỏi cô nhi viện, hắn chưa từng nói với người nhà hay thậm chí là bạn bè xung quanh về sự việc liên quan đến con mắt của bản thân. Nhưng tuổi của hắn càng lớn thì Âm Dương Nhãn càng trở nên thần kì hơn, không chỉ có thể nhìn thấu âm dương, nhìn thấy yêu ma quỷ quái, mà còn có thể sử dụng “đồng thuật” thần thông vô cùng huyền diệu, tên là Âm Dương Tỏa.
Dù vậy thì hiện tại, hắn chỉ có thể cùng lúc sử dụng hai cái Âm Dương Tỏa. Dịch Thiên Hành đã thử thí nghiệm, Âm Dương Tỏa vô cùng lợi hại, sử dụng đối với ác quỷ thì còn lợi hại hơn. Ác quỷ chỉ cần bị Âm Dương Tỏa khóa lại thì lập tức sẽ bó tay chịu trói, không phản kháng được. Mấy năm nay, dựa vào khả năng này, Dịch Thiên Hành được người đời gọi là đại sư, về mặt tiền bạc là không bao giờ thiếu.
Cũng không thể không nói, Dịch Thiên Hành tiếp tục sinh hoạt như thế thật sự quá thú vị, quá đặc sắc.
Mặc dù vậy, sau khi trải qua những sự việc trước kia, lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Đúng là ba ngày trước.”
Dịch Thiên Hành mở ti vi lên, bất ngờ, trên màn hình đúng là đang chiếu tin tức mà hắn đã xem qua ba ngày trước. Trưng bày trong nhà cũng giống như đúc so với thời điểm ba ngày trước, không khác nửa điểm.
Rầm!!
Kéo màn cửa sổ ra, có thể thấy được bên ngoài là đường phố sầm uất, tiếng còi xe cứu hỏa và tiếng còi cảnh sát đang không ngừng vang lên inh ỏi, một cửa tiệm đang bốc cháy rừng rực.
Những chuyện này đều nằm trong trí nhớ của Dịch Thiên Hành.
Tất cả mọi thứ đều khẳng định, đây quả thật là ba ngày trước, chính mình cũng không hiểu tại sao quay trở lại ba ngày trước đó.
Mà khoảng cách giữa ba ngày trước so với ba ngày sau, tưởng chừng như là đường ranh giới ngăn giữa Thiên Đường và Địa ngục.
“Đó rốt cuộc là cái gì, chẳng lẽ thật sự là tận thế sao. Quái vật, bộ xương, cương thi, bất tử vong linh, quái trùng, quái thú“. Dịch Thiên Hành nhìn những người đi đường ở bên ngoài cửa sổ, trong mắt giống như đang nhìn xuyên qua dòng sông thời gian, nhìn thấy tương lai.
Lúc này, trong đầu Dịch Thiên Hành đang hiện ra những sự việc mà hắn đã trải qua ở ba ngày sau.
Vào lúc sáng sớm, ngày 23 tháng 9 năm 2019, Dịch Thiên Hành đang đứng ở cao ốc Thiên Đài, ngắm nhìn mặt trời mọc mang đến bình minh, bỗng nhiên, mặt trời chỉ vừa mới ló dạng thì ngay sau đó đã bị một bóng đen kì lạ nuốt chửng, trời đất tối sầm. Sau đó, trong không gian sấm vang chớp giật kèm theo rất nhiều vết nứt đột ngột xuất hiện.
Dày đặc, rải rác trên toàn Trái Đất.
Cảnh tượng không gian bị xé rách thành từng vết nứt đó, dường như tận thế buông xuống, theo sau đó, từ bên trong vết nứt lao ra vô số quái vật.
Các loại kì dị ma thú, quái thú, quái trùng, vong linh, bộ xương... từ trong vết nứt, tuôn ra như mưa. Gặp người là giết, phá hoại như điên cuồng bên trong thành phố, gần như trong chớp mắt đã có lượng lớn nhân viên thương vong, thậm chí bị xé thành mảnh nhỏ. Khắp nơi đều là hỗn loạn. Cảnh tượng đó, cực kì khủng khiếp.
So với tận thế còn đáng sợ hơn.
Hơn nữa, từ trong vết nứt, còn bắn ra các loại thần quang, bao trùm khắp nơi trên thế giới.
Những thần quang đó giống như là sao băng, không biết đang bao quanh món đồ gì.
Hơn nữa, Dịch Thiên Hành còn tận mắt nhìn thấy, có một cái sao băng bảy màu bay thẳng đến đâm vào chỗ hắn, mặc dù Dịch Thiên Hành có thân thể cực kỳ tốt, thậm chí hắn còn luyện võ, học được Thái Cực Quyền cùng với Âm Dương Nhãn có nhãn lực cực mạnh, cũng không thể né tránh một cái sao băng bất ngờ lao đến.
Chỉ vừa kịp né một cái, hắn đã bị sao băng đó đập vào trên đầu. Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, hắn mới nhìn thấy rõ đó là một viên hạt châu có bảy màu sặc sỡ, chỉ nhìn qua liền biết đó không phải là vật tầm thường. Sau đó, Dịch Thiên Hành chỉ cảm thấy đau đớn một lúc thì toàn bộ ý thức đã hoàn toàn biến mất, sau khi tỉnh lại thì đã quay lại ba ngày trước.
Cũng chính là hiện tại.
Những hình ảnh khi đó, vô cùng rõ ràng in sâu ở trong đầu.
“Tất cả mọi thứ đều là sự thật, sau ba ngày, chính là lúc tận thế buông xuống, trên trời xuất hiện vô số quái vật, không gian nứt toác, trời đất tăm tối. Nền văn minh của nhân loại sẽ bị phá hủy chỉ trong chốc lát, vô số tính mạng sẽ chết trong tận thế. Đây không phải do con người gây ra, mà là thiên tai, không ai có thể trốn thoát.”
Dịch Thiên Hành âm thầm cười khổ trong lòng.
Chấn động từ một màn kia không ngừng vang vọng ở trong đầu, hắn cũng biết, chuyện này là không thể tránh khỏi, bởi vì đây không phải do con người gây ra, cũng không phải tai nạn của một khu vực nào đó, mà là thực sự bao phủ toàn bộ thế giới. Thiên tai bao phủ toàn bộ Trái Đất, một khi đã bùng nổ thì không ai có thể tránh khỏi, vô số quái vật che kín bầu trời gần như có thể phá hủy tất cả.
Đối mặt với thiên tai như vậy, toàn bộ nền văn minh của loài người sẽ bị tổn thương.
Có lẽ trong ngàn người được một người sống sót cũng đã là rất may mắn.
Người bình thường nếu như gặp phải những quái vật như thế, tỷ lệ sống sót là vô cùng nhỏ bé.
Trong tình huống đó, chỉ sợ quân đội cũng không thể chống đỡ được.
Dịch Thiên Hành hít thở sâu một hơi, sau đó không chút chần chừ, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi cho một số điện thoại quen thuộc nhất đối với hắn.
“Tại sao gió lớn càng tàn nhẫn, lòng ta càng đung đưa.....”
Một bài hát nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên bên tai.
“Ca, sao ngươi đột nhiên gọi điện thoại cho ta, có phải là nhớ ta rồi không.” Không lâu sau, điện thoại di động đã được kết nối, ở bên trong phát ra một tiếng cười lanh lảnh dễ nghe, có thể đoán ra, chủ nhân bên kia đang rất vui vẻ.
“Tử Yên.”
Dịch Thiên Hành nghe thấy tiếng nói phát ra từ điện thoại di động, trên mặt hiện lên một vẻ dịu dàng từ sâu trong lòng, nhưng mà ngay lập tức liền nghiêm mặt, nói: “Bây giờ những gì ta nói, ngươi phải nhớ thật kĩ, đồng thời lập tức làm theo.”
“Chuyện gì thế, ca!!”
Triệu Tử Yên kinh ngạc dò hỏi.
“Không nên hỏi quá nhiều, ngươi liên lạc với ba mẹ ngay lập tức, sau đó bằng mọi cách nhanh nhất chạy tới SH, ta ở trong nhà chờ các ngươi tới. Trên đường đi không được nán lại dù là bất cứ chuyện gì. Có chuyện gì, đến khi gặp mặt rồi tính tiếp.” Dịch Thiên Hành nói một cách nhanh chóng.
Triệu Tử Yên nghe xong thì cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, hình như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra. Dù vậy, bởi vì rất tin tưởng anh trai nên cô cũng không hề hỏi nhiều, chỉ nói một câu: “Ca, ba mẹ đang tiến hành nghiên cứu một hạng mục rất quan trọng trong viện nghiên cứu, trước đó qua điện thoại ta đã biết được nghiên cứu đang tiến hành đến giai đoạn quyết định, một khi bắt đầu thì sẽ cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, lần này nghiên cứu chỉ sợ sẽ tốn hai, ba tháng. Bây giờ căn bản không liên lạc được với bọn họ. Vị trí của phòng nghiên cứu cũng là bí mật quân sự, ta cũng không biết ở nơi nào.”
“Đang nghiên cứu?”
Dịch Thiên Hành nghe được như vậy cũng không biết nên làm sao, vị trí phòng nghiên cứu của cha mẹ là bí mật quân sự, hơn nữa, phòng nghiên cứu không phải ở trên mặt đất mà là được xây dựng ở dưới lòng đất, hệ thống bảo vệ cực kỳ nghiêm mật, dù cho là đặc công hàng đầu cũng chưa chắc có thể dễ dàng đột nhập vào bên trong, ở trong viện nghiên cứu, toàn bộ thông tin đều sẽ bị che giấu. Khi chưa đến lúc, từ bên ngoài sẽ không có cách nào liên lạc được.
Ngoài ra, sau khi đi vào phòng nghiên cứu, không có cách nào xác định được sẽ tốn bao nhiêu thời gian. Bây giờ trong khoảng thời gian này, ngắn ngủi một hai ngày thì chắc chắn là không có cách nào liên lạc được. Cũng may đó là trong quá trình nghiên cứu sẽ cực kỳ an toàn, có thể yên tâm đợi đến sau này lại cứu viện cũng không muộn.
“Đã như vậy, về phần ba mẹ ngươi không cần để ý đến nữa, sau này rồi nói tiếp, bây giờ ngươi lập tức bằng tốc độ nhanh nhất chạy về, không được quá hai ngày. Nhất định phải trở về.” Dịch Thiên Hành cương quyết nói.
Triệu Tử Yên sau khi nghe xong, mặc dù không hiểu tại sao nhưng cũng đồng ý sẽ mau chóng chạy về.