Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 200: Chương 200: 15 câu đố




“Câu hỏi thứ nhất.”

Con Nhân Sư bắt đầu ngâm nga:

“Ta bò trên mặt đất, ta trỗi dậy trên những căn nhà, ta nằm ở dưới mái hiên, dưới chân mỗi người, ta lấp đầy trong những cái hố, ta tồn tại nhờ vào thứ trái ngược với ta, ta là gì?”

“Câu trả lời của các ngươi có thể ở dưới bất kỳ dạng nào miễn là ta có thể hiểu được ý đúng. Một câu đó có thể có nhiều câu trả lời được chấp nhận, tuy nhiên chỉ tính 1 điểm. Trong câu đố tự luận, các ngươi có thể lựa chọn gọi điện thoại cho người thân hoặc hỏi ý kiến mọi người. Trợ giúp 50:50 không khả dụng.”

“Tất cả câu hỏi sẽ được hỏi với khả năng mà một người bình thường cũng trả lời được, nên không cần cố gắng suy nghĩ sâu xa.”

Kế đó lập tức một cái màn hình 3D xuất hiện trước mặt bọn hắn, chỉ cần nhập câu trả lời vào là được. Trần Ngọc Lâm liếc nhìn qua bên kia, bọn hắn cũng có một cái màn hình như vậy, nhưng hắn không thể nhìn xuyên qua.

Trần Ngọc Lâm híp mắt, Lang Lộc giơ vuốt lên, gõ gõ vài kí tự:

“Cái Bóng.”

Lập tức cái màn hình 3D hiện lên một màu xanh, kế đó ở góc trên cùng bên trái xuất hiện một hàng chữ: 1/15.

Lang Lộc quay sang Trần Ngọc Lâm tự hào nói:

“Ta xông qua đủ di tích do Nhân Sư trấn giữ, câu hỏi này từng được một con Nhân Sư hỏi ta khoảng những năm 800.”

“Và thế là... hết giờ.”

Con Nhân Sư ngân nga:

“Câu trả lời của vòng thi này chính là “cái bóng”, chúc mừng cả hai đội đều có được câu trả lời chính xác mà không cần phải sử dụng bất cứ sự trợ giúp nào, giờ xin đến với câu hỏi số 2.”

“Ta là thứ mà mọi người khao khát hơn cả giá trị của đời mình, là thứ mà những kẻ cùng đường mạt lộ còn giữ lại, là thứ duy nhất mà những kẻ đã có tất cả sẽ chẳng bao giờ tìm được. Ta được những kẻ đã thỏa mãn với cuộc sống khát khao, là thứ những kẻ ăn chơi xa xỉ giữ lại, và là thứ những kẻ keo kiệt không hề hà đem đi cho.”

“Ta là gì?”

Trần Ngọc Lâm nhướng mày, kế đó hắn nhanh chóng ghi 3 chữ:“Không gì cả” lên trên bảng.

Lập tức cái bảng hiện lên trên một tia sáng xanh, con số bên trái hiện ra là 2/15. Việc tương tự cũng diễn ra với đội của Thạch Từ Nhân. Xem ra một câu đố như này căn bản chẳng làm khó nổi bọn họ.

2 câu sau cũng tương đối dễ dàng, cả 2 đơn giản trả lời xong xuôi. Tuy nhiên tại câu số 4 nhóm Thạch Từ Nhân có bị mất đi một cơ hội do trả lời sai. Câu đố này nói khó thì khó, nói dễ cũng dễ, Trần Ngọc Lâm cũng không trả lời được, nhưng Lang Lộc dường như đối với câu này rất tâm đắc, hắn roẹt phát qua luôn.

Bay khi sinh ra, nằm khi sống, chạy khi chết, là cái gì?

Bông tuyết! Trần Ngọc Lâm chẳng hiểu làm sao ở Ai Cập cũng biết đến sự tồn tại của bông tuyết, có điều hắn cũng không quan tâm.

“Câu hỏi kế đó..”

Con Nhân Sư kế tiếp nhâm nha từng câu chữ:

“Một người đàn ông thức dậy vào 10 giờ sáng, thắp đèn đi ra ngoài. Anh ta cùng với vợ sống trong một cái lều ở ngoài trời, vợ anh ta muốn một bữa thịt gấu. Anh ta xách theo một con dao đi về hướng Nam 1 dặm, thấy một con cá heo, nhưng không phải gấu. Anh ta đi về hướng Tây 1 dặm, anh ta vẫn không tìm thấy con gấu. Anh ta bèn đi 1 cây số về hướng Bắc để nói với vợ không tìm thấy gấu. Nhưng anh ta chợt tìm ra một con gấu. Anh ta giết nó và sung sướng mang nó về cho vợ. Hỏi, con gấu đang làm gì khi anh ta giết nó?”

“.....................”

Trần Ngọc Lâm trợn trắng mắt, con gấu đang làm gì khi anh ta đang giết con gấu? Câu trả lời đương nhiên là con gấu đang ăn anh ta rồi.

Nhưng câu trả lời hiển nhiên không thể quá đơn giản thế. Trần Ngọc Lâm để ý tới việc câu đố trên nhắc tới mấy lần việc anh ta đi về các hướng Tây, Nam, Bắc, những chi tiết này hẳn phải có ý nghĩa gì đó.

Lang Lộc cũng nhướng mày, câu này hắn chưa nghe qua bao giờ.

Hắn suy nghĩ, kế đó hắn đưa ra câu trả lời, 1 chữ: Ngủ.

Dựa vào chi tiết các hướng đi kia, chúng ta có thể tạm thời kết luận rất có thể nơi này là Bắc Cực hoặc Nam Cực. Chỉ có thể tại hai cực mà ngươi mới đi về hướng Nam, rẽ sang Tây và đi lên Bắc mà vẫn về được nhà để “báo với vợ không kiếm được con gấu“.

Nhưng mà gấu Bắc Cực chỉ sống ở cực phía Bắc, tức là Bắc Cực.

Trong đề bài có một đoạn, anh ta dậy lúc 10 giờ sáng và thắp đèn đi ra ngoài. Cái thể loại nào lúc 10 giờ sáng thì phải thắp đèn đi ra ngoài?

Có lẽ lúc đó Bắc Cực là mùa đông, mùa đông Bắc Cực mặt trời gần như không thể thấy được, cho nên mới phải thắp đèn đi ra ngoài. Và mùa đồng thì gấu Bắc Cực sẽ ngủ đông, mặc dù chúng chỉ ngủ những giấc ngắn vài ngày đến vài tuần nhưng vẫn là có.

Trần Ngọc Lâm phán đoán đề bài sẽ không ra vòa mấy lúc con gấu đang nổi hứng chạy lông dông, vì như vậy thì khó đoán quá. Hơn nữa anh này còn toàn mạng trở về khi chỉ mang theo một con dao, cho nên chắc chắn con gấu này đang ngủ đông, trừ khi anh ta là Lý Tiểu Long tái thế.

Có điều con Nhân sư đã nói các câu hỏi được thiết kế để người bình thường cũng trả lời được, vậy nghĩa là hẳn không phải Lý Tiểu Long tái thế hoặc tu sĩ rảnh rỗi chạy ra Bắc Cực sống rồi.

Quả nhiên câu trả lời của hắn chính xác.

5/15, vẫn giữ được toàn bộ 3 sự trợ giúp.

“Tè......”

Tuy nhiên nhóm Thạch Từ Nhân thì lại trả lời sai. Phải sau khi lựa chọn một cơ hội biến thành một sự trợ giúp “gọi điện thoại cho người thân” bọn hắn mới trả lời đúng.

Như vậy là nhóm 3 người Thạch Từ Nhân đều đã bị mất đi toàn bộ các cơ hội trợ giúp của bọn hắn. Trần Ngọc Lâm nhìn 3 người kia, Thạch Từ Nhân là một chủng loài tới từ đại khái gần khu vực mạn cực Bắc của Nga, đối với mùa đông Bắc Cực hiểu có khi còn rõ hơn bọn hắn, nhưng lại không trả lời được.

Có điều không phải việc của hắn.

Kế đó mấy câu cũng tương đối đơn giản, tuy rằng khó hơn các câu từ 1 tới 4, nhưng lại dễ hơn câu thứ 5. Vấn đề duy nhất là nghĩ rộng ra một chút, không cần quá bó hẹp lại. Tỉ như một câu “Ngươi càng có nhiều, càng nhiều ở phía sau ngươi“.

Câu trả lời là bước chân, còn Trần Ngọc Lâm thì lại nghĩ tới cái gì đó mà càng bê nhiều thì càng dễ rớt.

Ngoài ra còn có 2 - 3 câu đó kiểu mấy câu đố hình học trong các bài kiểm tra IQ, mỗi câu có tới 8 lựa chọn, nếu chọn bừa thì tỉ lệ trúng là 1/8, thấp khó tả. Hơn nữa Trần Ngọc Lâm lúc sử dụng Giám Định xác định những câu hỏi này, hắn phát hiện ra những đáp án sắp xếp theo một thứ tự nào đó ảnh hưởng tới tâm lý.

Nếu không đọc qua đáp án thì thôi, đọc qua đáp án sẽ bỏ qua những câu đáp án gần đúng mà chỉ tập trung vào các đáp án sai. Cái này dường như là cái gì đó liên quan tới tâm lý học.

Nhóm Thạch Từ Nhân bị loại ở cửa số 10, tuy nhiên bọn hắn lại được Nhân Sư tha bổng do đã thông qua ô cửa số 5, thế là bọn hắn ở lại quan sát nhóm Trần Ngọc Lâm luôn. Do giữa các khu thi đấu bị ngăn cách cho nên tấn công hay gì cũng không vào nổi, thành ra bọn hắn chỉ đơn giản vô cùng thành thật đứng nhìn thi đấu.

Trần Ngọc Lâm cùng Lang Lộc sau khi thành công thông qua câu hỏi số 10:

“Ta nhẹ như lông hồng và gần như không có trọng lượng, nhưng người phàm chẳng ai giữ nổi ta quá 1 giờ. Ta là gì?”

Câu trả lời là “Hơi thở“.

Trần Ngọc Lâm cùng với Lang Lộc kế đó lựa chọn tiếp tục khiêu chiến câu hỏi số 15, sử dụng 1 lần gọi điện thoại cho người thân và 1 cơ hội để 50:50, cuối cùng kể cả thêm 1 lần tại câu số 14, hắn phải bỏ ra 20 điểm Vận Mệnh sử dụng tính năng “Thông Thái Hoàn Mỹ”, trực tiếp sử dụng Thông Thái Giám định đi ra kết quả mới có thể thông qua được.

Thông Thái Hoàn Mỹ tính năng cũng tương tự như Giám Định Toàn Diện, ngoại trừ giá cả bị nâng lên gấp 20 lần, có thể giám định ra được câu trả lời nếu lướt qua câu hỏi, mật mã các loại. Nói cách khác nếu hắn mang theo một cuốn vở bài tập và dùng Thông Thái Hoàn Mỹ thì hắn sẽ lập tức biết được đáp án cả cuốn vở đó.

Rất thích hợp trong các bài kiểm tra. Tuy nhiên chỉ dùng được khi nó có một đáp án cố định, nếu như đáp án là loại hình thay đổi với mỗi người thì không được.

Ví dụ như đề bài là văn học biểu cảm phân tích thơ thì nó không thể đưa ra câu trả lời, cũng sẽ không đưa ra barem điểm. Chỉ phí 20 điểm Vận Mệnh.

“Câu số 15, cũng là câu hỏi cuối cùng.”

“Cái gì vượt qua hư không, đến từ tương lai? Thứ mà sở hữu 4 chân, 3 tay, 5 cái cánh. Tiếng gầm của nó lớn như sao Mai, và đôi mắt của nó là địa ngục. Ánh nhìn của nó khiến cho một đứa trẻ biến thành thiên tài, đôi chân của nó đi ngang qua khiến một quốc gia biến thành tro tàn. Cái đuôi nó vẫy qua khiến sa mạc trở thành núi đồi.”

Nhân Sư ngẩng cao đầu, nhâm nhi một cái gì đó như là rượu vang:

“Các ngươi có thể trả lời câu hỏi này không? 15 câu hỏi trả lời đúng chính là một phần quà từ nhà tài trợ, và ta đảm bảo phần quà đó không hề nhỏ đâu.”

“...............”

Trần Ngọc Lâm á khẩu, cái quỷ gì vậy? Nó giống như thể một tập hợp của vô số thứ ngẫu nhiên vậy?

Nhân sư bắt đầu đếm ngược:

“10... 9”

Vượt qua hư không, đến từ tương lai? 4 chân, 3 tay, 5 cánh? Nếu nó là một con gà chắc chắn Trần Ngọc Lâm sẽ đem nó đi làm KFC, trừ việc nó có tay. Có nghĩa nó thuộc bộ linh trưởng? Con quái gì thuộc bộ linh trưởng mà có 3 tay? Chắc chắn không phải trong phòng thí nghiệm.

“8..7..6”

Ánh nhìn, đôi chân, cái đuôi của nó khiến một đứa trẻ thành thiên tài, đôi chân mang lại sự hủy diệt và cái đuôi khiến sa mạc thành núi đồi?

“5....4...3”

Trần Ngọc Lâm ánh mắt lóe lên, Thông Thái Hoàn Mỹ kích hoạt, nhưng lúc này hắn kinh ngạc, bởi vì hắn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào cả. Có nghĩa câu hỏi này hẳn không phải là một câu hỏi sở hữu những đáp án cố định mà có thể thay đổi.

Khoan đã.

Câu hỏi là cái gì?

“2...”

Lang Lộc đang dự tính kéo dài thời gian bằng cách sử dụng cơ hội cuối cùng để biến thành trợ giúp hỏi ý kiến mọi thí sinh, nhưng chợt lúc này, Trần Ngọc Lâm hét lớn:

“Không. Ta không thể trả lời.”

“Ngươi làm trò quỷ gì vậy?”

Lang Lộc nhíu mày nhìn hắn:

“Trực tiếp nhận thua là sao?”

“Bình tĩnh.”

“Các ngươi không thể trả lời?”

Nhân Sư đứng dậy, mỉm cười nhìn bọn hắn:

“Câu trả lời chính xác. Chúng ta đã có người thắng cuộc.”

“?”

Lang Lộc híp mắt:

“Khoan đã. Giải thích dùm cái coi.”

“Đúng vậy, giải thích hộ cái? Tại sao không thể trả lời lại là đáp án được. Không thể trả lời cũng chính là bỏ cuộc mà?”

Đám người Thạch Từ Nhân gầm lớn, tỏ ý kiến nghị. Trần Ngọc Lâm hơi kinh ngạc khi phát hiện ra đám đó vẫn ở đây, con Nhân Sư vung tay, một luồng ánh sáng bắn về tay Trần Ngọc Lâm, chui vào trong trữ vật giới chỉ của hắn. Kế đó hắn quay về phía đám người Thạch Từ Nhân.

“Bỏ cuộc? Không phải.”

Nhân sư mỉm cười, dịch mình ra để lộ một cái thông đạo trải vải đỏ:

“Hắn trả lời hoàn toàn chính xác, hắn không thể đưa ra câu trả lời cho câu hỏi phía trên. Câu đố số 15 bao gồm hai phần, phần thứ nhất là một câu hỏi hoàn toàn không liên quan, phần phía dưới là một câu hỏi Có/Không. Ngươi trả lời thế nào cũng được, có không tùy ý, miễn là ở dưới dạng đó.”

“Đương nhiên nếu ngươi trả lời là “Có”, ngươi sẽ phải chỉ ra xem đó là con gì. Bằng không thì đó là câu trả lời sai.Dù sao, ngươi không thể đưa ra câu trả lời, nhưng ngươi lại nói có. Nói cách khác ngươi đang trả lời sai.”

Không sai, câu hỏi của câu đố thứ 15 này không phải là “Cái gì” mà là câu nói gần cuối của Nhân Sư: “Các ngươi có thể trả lời câu hỏi này không?“. Đó mới là câu đó đích thực, được ngụy trang bởi đoạn giới thiệu dài dằng dặc phía trên cùng với đoạn bình luận của Nhân Sư phía sau khiến không ai nghĩ nó là một câu hỏi.

Trần Ngọc Lâm cùng Lang Lộc, kẻ đã chiếm được câu trả lời đi qua cửa sau khi chào tạm biệt Nhân Sư. Con Nhân Sư giơ tay ra vẫy bọn hắn, cùng lúc này đám người Thạch Từ Nhân biến mất, con Nhân Sư lại nằm ườn ra như con mèo lười, ngáp dài một cái:

“Tiếp tục nào mấy đứa! Ồ, ta thích mấy trò chơi câu đố, kế tới có lẽ là trò chơi ô chữ, hay là Hãy Chọn Giá Đúng nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.