Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 183: Chương 183: Angelica




Vô Ảnh nhìn Trần Ngọc Lâm, lại nhìn vào 4 đầu Tứ Phẩm sinh vật đằng sau lưng hắn, có chút kinh hãi.

Bản thân hắn ban đầu chỉ nhìn thấy Trần Ngọc Lâm ở trên cành cây, bên dưới hắn là một đầu Tứ Phẩm Hung Thú, tuy nhiên còn không có phát hiện ra ngoài ra Trần Ngọc Lâm còn có thêm 3 đầu Tứ Phẩm Hung Thú khác nữa.

Dù trông vô cùng quái dị, chưa bao giờ gặp qua những chủng loại tương tự.

Trần Ngọc Lâm quay sang Vô Ảnh, không khó để nhìn ra Vô Ảnh là người lãnh đạo nhóm này. Ánh mắt hắn có chút cười cười, Vô Ảnh lắc đầu cười khổ, xem ra là đòi “hậu tạ”, hắn hơi suy nghĩ một chút, kín đáo đưa cho Trần Ngọc Lâm một con dao, nói:

“Đây là Vô Quan Phù, phù bảo dùng một lần, kéo dài 15 phút. Đeo lên trên mắt có thể tránh khỏi những loại thuật pháp tác động tới thị giác.”

Trần Ngọc Lâm gật gù, nhận lấy Vô Quan Phù. Tạ lễ lần này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cũng coi như là có thành ý. Hơn nữa đối phương cũng không có thuộc diện Top 10, hắn cũng không có cần thiết đối với bọn hắn xuất thủ.

Liên Minh Đại Hội nói quan trọng cũng không quan trọng, tuy nhiên tại thời điểm bình xét lên cấp môn phái xếp hạng của một môn phái cũng có tầm quan trọng khá lớn. Hơn nữa nó còn có thể thu hút người gia nhập nữa.

Trần Ngọc Lâm đang tính tạm biệt mấy người này, chợt Vô Ảnh hỏi:

“Trần Ngọc Lâm, ta có một yêu cầu, có thể trợ giúp chúng ta trong một việc được không?”

Trần Ngọc Lâm quay sang:

“Còn tùy. Nói xem nào.”

“Là thế này....”

Vô Ảnh bắt đầu giải thích. Trần Ngọc Lâm nghe sơ qua cũng hiểu đại khái.

Bọn hắn phát hiện ra một bầy hung thú canh giữ một loại dược thảo, vừa vặn một người trong số bọn hắn đang rất cần loại dược thảo đó để điều chế một loại thuốc chữa bênh, tuy nhiên bọn hắn lại không thể xông vào bởi vì 3 đầu hung thú trấn giữ trên đó là Tứ Phẩm sơ kỳ phẩm giai.

Loại thảo dược mọc ở chỗ đó là một loại dược tài gọi là Võ Nguyên quả. Tác dụng của loại dược tài này là tài liệu chủ chốt cho việc luyện chế một loại đan dược gọi là Võ Linh Đan, có tác dụng tăng mạnh ngộ tính, trí não, độ tỉnh táo trong một thời gian nhất định.

Đương nhiên nó còn có thể dùng chữa một số bệnh khác nữa, tỉ như mất trí nhớ, các loại bênh liên quan tới thần kinh. Cho nên dù là trong giới tu chân Võ Nguyên Quả cũng coi như là hiếm có, thuộc về mặt hàng đấu giá.

Trần Ngọc Lâm cùng Vô Ảnh xác định ra một tỉ lệ phân chia linh quả, 4: 6, ngoài ra Trần Ngọc Lâm được lấy bất cứ Lệnh Bài Mảnh Vỡ nào bọn hắn kiếm được. Những thứ khác hết thảy phân chia theo 3:7, dù sao theo dự tính hắn sẽ xuất lực nhiều nhất.

Trần Ngọc Lâm nhìn thanh mana của Arch Ville, gần đầy, đủ cho hắn triệu hoán thêm 2 chỉ Quỷ Vật Tứ Phẩm nữa, bèn gật đầu, đồng thời làm sẵn thủ đoạn chuẩn bị nếu hắn bị rơi vào bẫy.

Vọng Cốt Sơn, một ngọn núi cao trên 400 mét. Phía trên đỉnh núi này tồn tại vô số hang động đá vôi nhỏ, kèm theo đó là một số loại Cốt Mộc, những loại cây với kết cấu giống như san hô, lại vừa giống như xương cốt.

Trên Vọng Cốt Sơn tồn tại một loại khỉ, gọi là Quỷ Hầu. Quỷ hầu nói là khỉ, nhưng chỉ là để cho cảm giác thân thuộc mà thôi. Quỷ hầu là những sinh vật nhìn qua thì giống như tinh tinh, nhưng da chúng nhẵn bóng và trơn trượt, không có lông. Ngoài ra chúng còn có 4 cánh tay thay vì 2, 2 cánh tay nhỏ hơn thì lại giống như 2 cái xúc tu với 5 ngón tay hơn là cánh tay.

Đầu của Quỷ Hầu lúc nào cũng đeo một cái đầu lâu nên không thể biết được đầu chúng như thế nào. Trần Ngọc Lâm vừa nhìn thấy chúng đã thấy hối tiếc vì mình nhận vụ này, lũ này quá xáu xí. Chúng xấu xí đến mức... biết gì không? Chẳng có cách nào mô tả chúng xấu xí như nào cả, từ từng mạch máu đập phình phình trên da, cho tới dãi dớt thòng lòng, những bộ phận sinh sản...

Ôi lạy Chúa, đúng là số nhiều đấy.

Cứ gọi là nó rất vãi.

Trên Vọng Cốt Sơn liên tục phát lên những âm thanh “Hú hú” hoặc “Khẹc khẹc” hoặc “Quạc quạc”, Trần Ngọc Lâm có thể thấy từng thân ảnh nhảy nhót tưng bừng phía trên.

“Võ Nguyên Quả mọc ở một cái vực sâu trên núi.”

Vô Ảnh dẫn Trần Ngọc Lâm đi, hắn dùng ống nhòm nhìn vào một vị trí, có thể thấy rõ ràng 19 trái cây đỏ rực như máu, nhìn bên ngoài giống như luân quang luân chuyển. Tuy nhiên ngoài ra không có bất cứ cái gì nhận định nó khác biệt những quả cây khác.

Đối với các loại thiên tài địa bảo dạng hình Linh quả từ lâu đã gần như tuyệt chủng ngoài tự nhiên, tuy nhiên tại các Bí Cảnh vẫn có thể thấy được. Linh quả có hai loại, một loại là sử dụng thời gian ngắn mọc lên, sau đó nhanh chóng đơm hoa kết trái. Loại thứ hai là lấy thời gian dài nuôi dưỡng, rồi sau đó mới kết quả.

Loại thứ nhất không nói, loại đó phần nhiều là cây cối bình thường tiến hóa thành. Chân chính Thiên Địa Linh Quả là loại thứ 2, loại này có một mối quan hệ cộng sinh phức tạp với thủ hộ giả.

Tại thời điểm mọc lên, mỗi loại cây sẽ tạo ra một thứ mùi kì dị khác nhau, một số thơm lừng, một số hôi rình, nhưng tóm lại chúng sẽ có một thứ mùi đặc trưng. Hung thú và Yêu thú hoặc con người theo mùi đó đến, trở thành thủ hộ giả của Linh Dược.

Sau đó, nó sẽ được thủ hộ giả đó chăm sóc bồi dưỡng, đổi lại nó sẽ tạo ra một môi trường ứng với chủng loại của nó, tỉ như Võ Nguyên Quả này, xung quanh một khu vực sẽ tỏa ra một loại khí tràng trợ giúp lĩnh ngộ võ đạo, vân vân.

Mỗi loại có một tác dụng khác nhau, cho nên mỗi quan hệ đại khái là thủ hộ giả chăm sóc, còn linh dược xây dựng môi trường, sau đó hạt giống sẽ lại được thủ hộ giả tiếp tục vun trồng.

“Thời gian chín của chúng thế nào?”

Trần Ngọc Lâm quay sang hỏi Vô Ảnh. Hắn nhún vai đáp:

“5 ngày trước. Nhìn vào độ to của quả và các đường vân ở lá thì chắc là thế. Ta đối với linh mộc khá là thuộc lòng đấy.”

Trần Ngọc Lâm nhìn mấy cái Võ Nguyên Quả. Thông Thái cũng cho kết quả tựa tựa thế, quả là không giả.

Trần Ngọc Lâm quay sang nói với đám người Vô Ảnh:

“Chúng ta bao giờ chuẩn bị xuất phát. Lũ Quỷ Hầu này có đặc điểm gì không?”

“Không biết.”

Vô Ảnh nói. Liễu Nhâm nhìn Trần Ngọc Lâm, bảo:

“Chúng ta cũng là nhờ có Angelica và Vô Ảnh thông báo mới biết được ở nơi này có Võ Nguyên Quả, tốn hao một đống lớn thời gian mới chạy tới đây, còn cần Vô Ảnh tới đưa đường nữa. Sau đó, liền gặp bầy báo kia, lại gặp được ngươi.”

“Angelica?”

“Ồ, cô ta đang ở sườn núi, trông coi bầy Quỷ Hầu. Tin tức nơi này có Võ Nguyên Quả cũng là cô ta nói cho chúng ta.”

Vô Ảnh nói, chỉ về phía Nguyễn Minh:

“Em gái của Nguyễn Minh, chị của họ bị mắc một chứng bênh, cần có Thành Liên Đan cho nên lần này mục tiêu liền biến thành Võ Nguyên Quả.”

Thành Liên Đan, Trần Ngọc Lâm chưa bao giờ nghe nói tới. Hắn gật gù lấy lệ, nói:

“Vậy tới chỗ của cô ta thôi.”

Trần Ngọc Lâm vừa nhìn thấy Angelica, chợt sững sờ. Cô ta chỉ là một đứa trẻ, khoảng chừng 11 tuổi, toàn thân nhìn không ra có chút tu vi nào cả. Thậm chí giám định cũng thể hiện là không có tu vi, tuy nhiên lúc giám định tới con mắt bên trái của cô ta, thì kết quả lại là:

[Ma Tộc - Hình Viêm Chân Ma - Tứ Cấp Ma Tộc.]

Trần Ngọc Lâm nhíu mày quay về phía Vô Ảnh:

“Ma Tộc?”

Ma Tộc có thể nói là kẻ thù của toàn bộ sinh linh, chúng tham lam, tàn ác, hiểm độc, ước mơ duy nhất của chúng là đem toàn bộ vũ trụ này hủy diệt, biến nó thành một chốn hỗn mang điên loạn.

Hắn từng bị một đầu Ma Tộc tấn công, siêu phiền toái.

Có điều đầu Ma Tộc này dường như hơi khác:

[Mô tả: Một trong các Ma Tộc được mời gọi tới Thế giới này, trú ngụ trong Angelica.

Cô ta bẩm sinh mắc phải một căn bệnh hiếm gặp, tiên thiên thiếu mất 1 hồn 1 phách, tuy nhiên đầu Ma Tộc này sau khi được hiến tế đã đến với thế giới này, trú ngụ trong linh hồn cô ta, từ đó ngăn chặn hiện tượng hồn phi phách tán của cô ta.

Do được hiến tế với mục đích cứu sống Angelica, trong trường hợp Angelica hồn phi phách tán, nó sẽ tự động quay trở về chiều không gian của nó.

]

“Đừng lo, cô ta an toàn. Cô ta là bị một đầu Ma Tộc phụ thân từ khi sinh ra, hiện tại thì cả hai đều đã không thể tách rời nhau rồi. Hơn nữa, đầu Ma Tộc kí sinh vào cô ta cũng rất biết phân tấc.”

Vô Ảnh giơ tay lên nói:

“Liên Minh đã đảm bảo cô ta an toàn, không có thể bị biến hóa thành Ma Tộc nữa. Được chứ?”

Trần Ngọc Lâm suy nghĩ, liếc nhìn về phía Angelica, gật đầu tạm coi như là được. Có điều không rõ khả năng chiến đấu của cô ta như thế nào?

Trần Ngọc Lâm tiến vào bên trong hang, nơi Angelica đang ngồi chơi điện thoại, hắn nhìn vào con mắt có 3 đồng tử đỏ rực của Angelica, cảm giác một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống.

Angelica nhìn thấy hắn, giơ một bàn tay lên bắt tay:

“Anh là Trần Ngọc Lâm? Em là Angelica Di Angelo. Em nghe nói cả tên lẫn họ của em đều có nghĩa là Thiên Thần.”

Ma Tộc là chủng loài quái dị, bọn chúng giống như kiểu một phút ngẫu hứng của tự nhiên vậy. Một người càng am hiểu về một cá thể Ma Tộc xác định, đầu Ma Tộc đó sẽ càng am hiểu về người đó một cách tương ứng.

Chúng là chủng loài duy nhất có thể dùng định luật “Ngươi càng hiểu về nó, nó càng am hiểu về ngươi“.

Trường hợp của Angelica có thể là do chia sẻ kí ức với Ma Tộc.

“Đúng, anh là Trần Ngọc Lâm.”

Trần Ngọc Lâm nhìn Angelica nói. Chợt, con mắt trái đỏ rực của Angelica đảo tròn, phát ra một âm thanh trầm thấp, giống như một người bị ngạt mũi cố nói bằng giọng nam trầm:

“Tà Miên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.