Trần Ngọc Lâm hoàn toàn không nhận ra đám giun khổng lồ ẩn nấp ở trên trần nhà. Một phần là do nhiệt độ từ vụ nổ khiến cho bộ nhận diện tầm nhiệt trên Chiến Y của hắn bị giảm tác, phần khác là do chấn động của vụ nổ làm cho hắn không nhận ra được đám đó.
Ngoài ra, tác dụng của bộ Chiến Y cũng bị giới hạn xuống còn ngang với giáp phục ma thuật của ma thuật sư. Điều này được cho là để tránh hắn mang vài thứ quá kinh khủng từ thế giới hắn tới, tỉ như bom nguyên tử và trục lợi từ sự chênh lệch khoa học kĩ thuật.
Mặc dù không nhận ra được đám côn trùng đằng sau, nhưng hắn lại nghe thấy tiếng của chúng. Lập tức, Yểm Đao xuất hiện ngay sau lưng hắn, cả hai con côn trùng va chạm với Yểm Đao, do độ cứng của thanh đao cho nên hai con côn trùng này không thể phá vỡ được.
Kế đó, trên tay Trần Ngọc Lâm xuất hiện hai thanh vũ khí cận chiến thời xưa, trông gần giống cái gậy đánh bóng chày. Thu hồi lại Yểm Đao, hắn quay ngược người về phía, Song Quân Trấn vung lên đập nát bét cả hai con côn trùng, máu phiếm hồng văng lên tung tóe.
“Thật là một món Lễ Khí không tồi.”
Zouken Matou nói, giọng thản nhiên. Bằng vào kinh nghiệm sống hàng trăm năm của mình, ông lập tức nhận ra đó là một loại vũ khí có thể tăng cường trọng lực của Trái Đất lên chính nó. Với sức mạnh của một Tử Đồ mà sử dụng loại vũ khí này rất khó để chống lại khi cận chiến.
Hơn nữa thủ pháp sử dụng của gã Tử Đồ này vô cùng thuần thục: Đập xuống, kích hoạt tăng trọng lực, lúc rút lên lại trở lại như cũ, khiến cho không có yêu cầu về thể chất đáng nói. Duy nhất vấn đề là có đủ thể lực để nâng 2 thanh vũ khí nặng nề kia không thôi.
Ngay sau khi hắn đập chết hai con quái trùng khổng lồ, Song Quân Trấn cùng lúc biến mất, kế đó thế vào chỗ đó là Yểm Đao.
Zouken Matou lập tức thủ thế. Một tay ông nhẹ nhàng giơ lên, một đám sâu bọ từ trong ống tay áo ông lúc nhúc ngoi ra... Một luồng ma lực mạnh mẽ từ người ông phun ra, nếu bất kỳ Master nào ở Cuộc Chiến Chén Thánh nhìn thấy sẽ kinh sợ mà phát hiện lượng ma lực này đủ mạnh mẽ để sánh ngang với một Assassin.
Tuy nhiên, trái với suy đoán của ông rằng Trần Ngọc Lâm sẽ tấn công ông, ngược lại hắn chỉ giơ tay lên, lấy Yểm Đao chắn phía sau giống như một cái khiên, kế đấy chạy ngược về phía lỗ hổng mà con Hydra cùng con nhuyễn trùng khổng lồ phá ra.
“Hắn muốn chạy trốn.”
Từ trong đám khói, Kirei xuất hiện, toàn thân đầy máu, ném 8 thanh Hắc Kiện về phía Trần Ngọc Lâm tuy nhiên toàn bộ đều bị Yểm Đao chặn lại. Ông nhíu mày, không thể để cho con Tử Đồ này chạy thoát. Hiện tại có vẻ con Tử Đồ này vì vài lý do vẫn chưa thực sự phát huy ra sức mạnh thực sự.
Nói chính xác hơn, nó không có kĩ thuật chiến đấu chống lại Hắc Kiện. Nhưng một khi nó đã ngộ ra kĩ thuật chống lại món vũ khí này..
Trần Ngọc Lâm chạy ra ngoài, thả mình xuống phía dưới. Tuy nhiên khi bắt đầu rơi tự do, các móng chân của hắn lập tức bám chặt vào bức tường, khiến cho hắn không còn rơi nữa mà thay vào đó là đứng trên bức tường khách sạn, gần như song song mặt đất.
Đồng thời, tay của hắn cũng thu hồi lại Yểm Đao, ngược lại rút ra một mũi tên nhỏ, thứ này không phải của hắn mà là của Heracles, làm tư thế ném lao, mục tiêu hướng thẳng về phía lỗ hổng mà hắn vừa lao qua.
Thông qua trận chiến vừa rồi, hắn rút ra một điều: Kirei khác với Zouten Matou, không có khả năng ma thuật ngoại trừ phép phục hồi và các phép cường hóa. Nói cách khác ông ta không có thể phát hiện được Trần Ngọc Lâm đang ẩn nấp ở ngay trên bờ tường.
Đặc biệt là khi hắn đã hoàn toàn ẩn lại sự hiện diện, nín thở, áp nhịp tim, thậm chí các lỗ chân lông cũng đều co lại. Nếu như không nhìn thấy hắn thì rất khó nhận ra được chỉ nhờ vào các giác quan khác, tỉ như thính giác thậm chí khứu giác.
Thậm chí các mạch ma lực của hắn cũng bị nén cho chảy một cách bình thường.
Khả năng ẩn nấp này chí ít cũng phải là một sát thủ lành nghề.
Kirei lao mình về phía lỗ hổng, tuy nhiên giữa chừng thì Zouken Matou đã kịp thời chặn hắn lại, nét mặt nghiêm trọng. Thông qua vài con côn trùng ở bên ngoài, ông đã biết được rằng Trần Ngọc Lâm đang ẩn nấp ở ngay trên bức tường chứ không chạy đi đâu cả.
Hơn nữa ông cũng đồng thời nhìn về phía cầu thang, tiếng gào rít bên dưới cho thấy con Hydra đang lấy tốc độ nhanh nhất mà bò lên đây. Rõ ràng Anh Linh đã triệu hồi ra con Hydra đã lệnh cho nó phải bảo hộ an toàn cho Trần Ngọc Lâm nhất có thể.
Matou Zouken giơ lên một ngón tay, lập tức từ thân thể ông trào ra một làn sóng những con bọ 8 chân, chúng phát ra những tiếng kêu bén nhọn, tràn qua lỗ hổng thẳng hướng Trần Ngọc Lâm. Rõ ràng hôm nay Zouken Matou đã quyết chí sẽ lấy được mạng của Trần Ngọc Lâm.
Không có hắn, cũng có nghĩa là không có ai sở hữu Lệnh Chú đối với Heracles, và như vậy thì chỉ cần Bảo Khí của Assassin Giả phát huy tác dụng, ông sẽ lập tức sở hữu một Anh Linh với sức mạnh vượt xa Lancer - Cú Chullain lúc trước.
Archer là một trường phái có kĩ năng Hoạt Động Độc Lập rất cao, trong điều kiện tốt nhất có thể hoạt động tới 2 ngày liền. Tức là mục tiêu chính là giết chết Anh Linh kia, Trần Ngọc Lâm chỉ là lá bài đảm bảo.
Trần Ngọc Lâm đang ẩn nấp trên tường, chợt hắn nghe thấy vô số tiếng rít bén nhọn, không chút do dự hai chân phát lực, bật nhảy lên trên, thời điểm hắn nhảy lên đối diện với lỗ hổng, hắn dồn toàn lực ném thẳng mũi tên vào bên trong làn khói, kế đấy hắn rơi thẳng xuống dưới đất.
“Roẹt!!”
Đột nhiên, từ trong bóng đen, một thứ giống như một cái chân côn trùng khổng lồ vươn ra...
“Hừm?”
Heracles đang đứng nhìn Assassin càng chạy càng xa, do dự không biết có nên đuổi theo không. Anh ta đã để lại Hydra để bảo vệ Trần Ngọc Lâm, trên lý thuyết hai cái tồn tại yếu nhược mà anh cảm nhận được sẽ không thể gây hại cho Trân Ngọc Lâm.
Tuy nhiên rõ ràng đây là kế dắt hổ rời núi. Hơn nữa, vừa nãy anh cảm nhận được thông qua kết nối ma thuật tâm linh, sinh mệnh của Master của anh trong nháy mắt xuất hiện chút bất ổn, nhưng nhanh chóng khôi phục nên anh cũng không lo lắng lắm.
Suy nghĩ kĩ, Heracles quyết định quay trở lại. Tuy nhiên cùng lúc này, anh ta lập tức cảm nhận được sự hiện diện của Assassin đã dừng lại.
“Ta nghĩ ta biết ngươi là ai.”
Assassin nói, giọng như thể bị nghẹt mũi. Heracles không thèm để tâm, ngay từ ban đầu anh đã chẳng có ý định giấu diếm thân phận thật sự của mình, anh đủ mạnh để không thèm quan tâm tới nó, và hơn nữa, anh cũng không có điểm yếu nào quá lớn để bị khai thác ra.
“Không quan tâm.”
Heracles bắn một mũi tên về phía Assassin, tuy nhiên hắn nhanh chóng né được. Mặc dù khả năng chiến đấu của hắn không cao - thứ được thể hiện qua việc Heracles liên tục đẩy lùi hắn, nhưng khả năng chạy trốn của hắn không thể nghi ngờ là rất tốt.
“Ngươi có ý định sử dụng cánh tay đó, Bảo Khí đó không?”
“Ngươi biết Bảo Khí của ta?”
Assassin kinh hoàng, Bảo Khí của hắn là lá át chủ bài kinh khủng nhất, vậy tại sao Anh Linh này lại có thể có được nhận thức về Bảo Khí của hắn. Nhưng ngay sau đó, hắn bình tĩnh lại, cánh tay bọc trong vải đen giơ lên phía trước.
“Nếu ngươi muốn.. hí hí hí..”
Tay kia của hắn giơ lên một con dao, rọc một đường, để lộ ra một cánh tay đỏ rực, giống như thể cánh tay đó đã từng nhúng vào một bể máu vậy.
Hắn ta giơ cánh tay đỏ rực lên, cánh tay này kích cỡ vượt xa cánh tay bình thường, dài chí ít gấp ba lần tay người bình thường.
“Bảo Khí...”
Assassin vung tay, cánh tay bị nguyền rủa bắn thẳng về phía Heracles, lập tức kéo dài ra một cách nếu là bình thường thì thật là khó có thể tin nổi, giống như thể đột nhiên nó dài ra gấp 10 lần vậy:
“Zabaniya - Tâm Âm Vọng Ảo”
“RẦM!!!”
Đột nhiên, Heracles giương cung lên, một mũi tên rực sáng, trải dài các đường vân ma thuật bắn về phía Assassin bằng tốc độ gần như sánh ngang với tốc độ ánh sáng, đâm xuyên qua người hắn.
“Hự...Không thể nào.. Ngươi!!”
Assassin kinh ngạc nhìn Heracles, cùng lúc này, mũi tên sau khi đâm xuyên qua người Assassin phân ra làm 9 phần, xé hắn ra làm mười mấy mảnh. Từng mảnh sau khi bị xé rách ra đều hóa thành những hạt bụi lấm tấm vàng.
“À ừ thì ta cũng chẳng quan tâm lắm.”
Heracles xoa cằm, quay đầu quay ngược trở lại tòa khách sạn.