Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên ngồi tán chuyện một hồi, cuối cùng cũng đến lúc Hội Trưởng Liên Minh, vẫn cái ánh mắt lờ đờ đấy, vẫn cái thần sắc chán đời đấy, vẫn một cái bài diễn văn đấy, đi lên phát biểu.
Trần Ngọc Lâm chán chường nhìn qua lão này, dường như ngoại trừ Tiêu Dao Thánh Nhân phiên bản phân thân, hắn chưa bao giờ gặp qua bất kỳ ai có dù chỉ một nét nào giống người lớn hết, một là giống như trẻ con, hai là lờ đà lờ đờ như người chết trôi sống lại.
Hội Trưởng Tu Luyện giả Liên Minh là loại số 2.
Nói một thôi một hồi thì cũng đến phiên bọn hắn được gửi đi đến trong Bí Cảnh. Như cũ, thời hạn một dạng là 3 ngày, tuy nhiên lần này Hệ Thống không có thông báo yêu cầu nhiệm vụ đạt được hạng 1.
Một ánh sáng chói lòa phát ra, chắc cái này được thiết kế ra là để che dấu đi trận pháp dịch chuyển. Nghe Âu Bảo Uyên nói, thời điểm nàng tới quan sát hắn thi đấu Tam Phẩm trận thi đấu có nhìn thấy ánh sáng chói lòa phát ra, kế đó toàn sân không một bóng người.
Mở mắt ra, Trần Ngọc Lâm chợt nhận ra hắn đang rơi tự do. Tuy rằng chẳng hiểu cái khỉ khô gì đang diễn ra ở đây, tuy nhiên hắn cũng nhanh chóng ổn định lại, kế đó từ dưới chân hắn lập tức trang bị một đôi giày, Phi Dực Hài vung mạnh đôi cánh ra, lấy lại thăng bằng cho Trần Ngọc Lâm.
Tiếp đất xuống, khoảng 200 mét phía dưới, Trần Ngọc Lâm nhìn qua xung quanh. Bất chợt lúc này, một tiếng phịch rơi thẳng xuống lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Đó là hai cái balo? Nhìn qua có vẻ là loại balo trang bị dù cho lính nhảy dù.
Trần Ngọc Lâm nhìn qua trên trời, phát hiện ngoài hắn sử dụng Phi Dực Hài, chỉ có khoảng 1/8 có cách để từ trên trời đi xuống. Và đó là trên trời cũng có khá nhiều người, theo tầm hắn quan sát được thì trong bán kính 10 cây số có chừng 30 người.
Chợt lúc này, một cái dù ở gần ngay trên đầu hắn bốc cháy, kế đó một vụ nổ vang lên khiến cho Trần Ngọc Lâm giật mình. Nhưng cùng lúc này, một thân ảnh từ trên trời hạ xuống, một tay xách theo một khẩu pháo hạng nặng, loại có nòng phát sáng, hơi giống pháo laze, tay kia xách theo một con sói con.
Âu Bảo Uyên?
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc nhìn qua phía nàng, có vẻ như lần này cùng với lần thi trước khác biệt, lần này 3 người dự thi có thể ở chung 1 chỗ.
Tốt. Vì lần này so lần trước có vẻ khó khăn rất nhiều. 150 mảnh vỡ Lệnh Bài, 400 hơn người dự thi. Nói là không khó hơn có chó nó tin.
Âu Bảo Uyên nhìn hắn, nói:
“Có vẻ như đã thay đổi thể thức thi đấu rồi, thậm chí cả địa hình cũng thay đổi nữa.”
Trần Ngọc Lâm gật gù, hắn chui ra khỏi cái hố đang ở, kế đó nhìn xung quanh. Nếu như địa hình tại màn thi đầu tiên là rừng- núi - hang động, vậy thì địa hình tại màn thi này có thể nói là một mảnh không gian đổ nát. Bầu trời trải đầy vết nứt, đỏ rực, xung quanh là những tòa nhà cao tầng sập xệ, trông như bị bỏ hoang hàng trăm năm. Vài cái đã đổ sụp xuống.
Giống như thể đây là thời gian sau tận thế vài trăm năm vậy.
Tuy nhiên những căn nhà này khiến trúc rất lạ thường, không giống như kiến trúc Trái Đất, những tòa nhà hình tròn có, cây nấm có, thậm chí vài cái hình khối lập phương.
“Ba Đa Lạt.”
Âu Bảo Uyên nhíu mày:
“Tại sao bọn hắn lại ở đây?”
“Cái gì cơ?”
Trần ngọc Lâm quay sang Âu Bảo Uyên, hỏi. Âu Bảo Uyên vỏn vẹn đáp, thả Lang Lộc xuống, đoạn nói:
“Ba Đa Lạt là tên một chủng tộc cổ xưa, bọn hắn công nghệ không quá phát triển, văn minh tu luyện cũng đồng dạng không thực sự phát triển, tuy nhiên bọn hắn lại sở hữu thọ nguyên đem so với tất cả các chủng loài khác trong vũ trụ dài gấp nhiều lần. Một con Ba Đa Lạt bình thường ít nhất cũng có trên triệu năm thọ nguyên.”
“Hơn nữa, môi trường không gian bọn hắn đặc thù, không e ngại bị tấn công. Cho nên bọn hắn hoàn toàn không có ý tứ đem cái gọi là cảnh giới đề thăng, mà chỉ tập trung vào việc hưởng thụ.”
“Một chủng tộc tuyệt vời.”
Trần Ngọc Lâm cảm thán:
“Thế cái thành phố này thì liên quan gì tới Ba Đa Lạt?”
“Không biết. Hẳn là một thành phố do bọn hắn xây dựng ở các hành tinh khác, bị bỏ hoang đi?”
Âu Bảo Uyên lắc đầu. Đối với Ba Đa Lạt chủng tộc nàng cũng không quá hiểu rõ lắm, chỉ biết bọn hắn là một trong các chủng tộc nổi tiếng về khả năng kiểm soát cơ thể và không chế năng lượng.
Dù là một con bình thường nhất cũng có thể khống chế thọ nguyên cùng sinh mệnh lực của bản thân, để cho đạt tới trình độ ngàn năm không tiêu hao. Đây gần như đã là khống chế lực cấp bậc tôn giả.
Hơn nữa hành tinh bọn hắn sống trên cũng là một hành tinh sống, có ý thức lãnh thổ của riêng nó, tự tạo ra một dị không gian riêng, rất nhiều phi thuyền ý đồ đem chủng tộc này nô hóa liền bị một kích hủy diệt cả hạm đội, hoặc vĩnh viễn lạc trong mê cung không gian vô tận.
“Công nghệ của Ba Đa Lạt rất đặc thù, nổi tiếng nhất dường như là...”
Crack... crackk...
Chợt một loạt những tiếng động vang lên, thu hút sự chú ý của cả ba. Trần Ngọc Lâm nhìn qua, thấy một khối lập phương nhô lên từ mặt đất, hoặc có thể nói là sàn bê tông. Khối lập phương này vỡ ra, để lộ bên trong là một cỗ máy dạng hình người, nhưng được tối giản mạnh mẽ.
Không có đầu, chỉ có 18 chấm đỏ nho nhỏ toàn thân, có lẽ là mắt. Tay nó chỉ là 2 cái ống đồng lắp vào nhau, mỗi ống to như cái gậy bóng chày, thiết kế bóng mượt khá đẹp, tuy nhiên có vẻ có dây điện sâu bên trong. Ngực nó rỗng tuếch, có vài bó sợi trong suốt gắn bên trong, nối với một vật thể hình dạng như xương cột sống nối xuống xương chậu. Không có bụng, chỉ có một cái cọc xương cột sống chỗ là bụng.
Hai chân nó có hình dáng như chân thú, lại nửa giống loại kết cấu lò xo.
Hai tay nó trang bị hai cái thanh kiếm hai lưỡi, một dài ra thay thế bàn tay, một mọc dài ra chỗ khuỷu tay. Dường như nó thiết kế là để chiến đấu.
“... Công nghệ tự động hóa toàn phần.”
Âu Bảo Uyên nhìn con robot, hoàn thành nốt câu.
Con robot này đột nhiên lao lên, tốc độ kinh dị, kế đó lập tức từ trên trời giáng xuống một vật mang theo tia chớp bừng bừng, vật thể này giống người, hơi gầy, không có ngũ quan, toàn thân là kim loại, cũng chính là một con robot khác.
Hắc Linh cánh tay hóa thành một lưỡi rìu, tàn bạo chém một nhát chém thân thể con robot kia làm đôi. Trần Ngọc Lâm hi vọng thông báo Hắc Linh nhận được exp còn hắn thì nhận được điểm Vận Mệnh nhưng không có, cũng không ngạc nhiên lắm.
Hệ Thống có bảng phân chia rất khắt khe cái gì nhận được bao nhiêu điểm Vận Mệnh, cùng loại mà đẳng cấp càng cao nhận được càng nhiều điểm Vận Mệnh. Tuy nhiên các kết cấu như khôi lỗi, robot, hoặc những thứ tương tự sẽ không có điểm Vận Mệnh phụ kèm.
Xác chết thì được, nhưng khôi lỗi lại không thể. Hơi lạ chút. Dường như robot được tính là một phần tử không độc lập trong một tập hợp kết cấu trí tuệ hoặc cái gì đó.
Nói cách khác, nếu vòng thi đấu lần này, đối thủ là robot, coi như hắn chẳng kiếm được tí điểm kinh nghiệm lẫn điểm Vận Mệnh nào.
“Con này là cấp C à?”
Nhìn qua trên cổ nó, có ghi một chữ C rõ to. Theo trên lệnh bài, C nghĩa là thực lực như Tứ Phẩm trung kỳ Tu Chân tu sĩ, D là tứ phẩm sơ kỳ, B,A lần lượt, hậu kỳ và đại viên mãn.
S là Ngũ Phẩm, có lẽ thế.
Trần Ngọc Lâm lắc đầu, cùng lúc, Âu Bảo Uyên nhướng mày:
“Ừm, đến rồi.”
“Cái gì đến rồi?”
Trần Ngọc Lâm hỏi, kế đó hắn lập tức biết được. Xung quanh những tòa nhà, xuất hiện rất nhiều con robot tương tự, toàn bộ đều giống như con đầu tiên, những con cấp C,B đi đầu, nhưng nhiều nhất vẫn là cấp D.
Những con này dường như lúc trước hết thảy trong trạng thái không hoạt động nên Bản Đồ không moi đi ra, lúc này mới khởi động.
Trần Ngọc Lâm vung tay, không khí xung quanh hắn di chuyển tán loạn, một ánh sáng phát ra từ dưới mặt đất, hình thành nên một bản ca dao, kèm theo vài con chim giấy bay lên. Một hướng khác, không gian mở ra, Bách Diện Thú lầm lừ từ bên trong bước ra. Bên cạnh hắn, một ánh sáng đỏ rực lóe lên, Arch Ville đã xuất hiện bên cạnh.
Cùng lúc này Âu Bảo Uyên cử động còn trước cả Trần Ngọc Lâm, nàng mở vali Pandora ra, lập tức cái vali biến thành một vòng tròn giống cái bánh xe hơi hẹp bao quanh nàng, bên trên và dưới vòng tròn gắn mấy cây gậy. Kế đó mấy cái gậy giơ lên, phát sáng, thình lình là mấy khẩu súng.
Rồi đột nhiên cái vòng tròn xoay tròn với tốcđộ kinh dị, kế đó một loạt những tia sáng đứt đoạn phát ra, trong nháy mắt hóa thành một con mưa tia sáng thẳng hướng những con robot, gần như bắn ra theo góc 360 độ.
Cùng lúc này, một tòa nhà sụp đổ, một con robot khổng lồ, cỡ như cái tàu hỏa, hình dáng giống một con giun đất vang lên từng tiếng rít chui ra khỏi tòa nhà. Âu Bảo Uyên sau khi đem cái vóng xoáy kia xoay 1 giây, kế đó nàng quay cái vòng kia 90 độ, vuống góc với mặt đất, rồi bản thân cái vòng đó sáng rực lên, kế đó 16 đường sóng hình quạt bắn ra, lao xuyên qua con rắn kia, và còn đâm xuyên qua nó nữa.
“Xong rồi, đi thôi.”
Âu Bảo Uyên ngay sau đó thu hồi lại cái vòng xoáy, biến nó trở lại cái vali trong nháy mắt. Trần Ngọc Lâm vẫn đang giữ tư thế hai tay giơ ra triệu hoán đám triệu hoán thú, im lặng nhìn con rắn hạng A toàn thân tách thành mười mấy mảnh rơi xuống, đám robot bám trên mấy tòa nhà cũng nổ tung.
Hắn còn chưa hoàn thành triệu hoán, đã giải quyết xong rồi? Vậy sao chơi?
Trần Ngọc Lâm:
-..............
Cùng lúc này Bách Diện Thú đi ra, gầm lớn một tiếng. Trần Ngọc Lâm đậu xanh rau má nhìn xung quanh mấy con robot bị tiếng gầm của nó chấn động, rơi lã tả, nổ tung, không nhất thiết phải theo thứ tự.
Hắn vỗ nó một cái, lầm bầm chửi:
“Câm mồm, địch nhân không còn, gầm cái rắm.”