Đấu giá hội ngày đầu tiên chỉ đơn giản là từng người lên bán hàng, và sau đó sẽ có người ở dưới trả giá. Cũng không có cái gì quá mức kinh khủng bạt vía xuất hiện cho nên Trần Ngọc Lâm cũng không có ấn tượng nhiều.
Chủ yếu là những món đặc biệt đắt giá thì người ta đều dành tới tận 3 ngày sau mới bắt đầu giao dịch, và thông thường đều giao dịch thông qua đấu giá hội. Ngoại trừ một số trường hợp quá cần gấp tiền còn không thì sẽ bán những món to về sau.
“Hử?”
Trần Ngọc Lâm nhíu nhíu mày, giám định của hắn đánh giá ra được một kiện vật phẩm hơi có chút... kì quái.
Đó là một hòn đá nhỏ như móng tay, nhìn qua thì vô cùng bình thường, thậm chí còn có chút vô hại, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy hòn đá này kì thực được bao bọc bởi một lớp màng mỏng trong suốt, vô hình vô chất.
Trần Ngọc Lâm xoa xoa cằm, hơi nghi hoặc, bởi vì người bán giới thiệu nó là [Song Trọng Thạch], một loại nguyên liệu thuộc tính không gian, rất thích hợp làm hạch tâm một loại trận pháp không gian nào đó, nhưng mà vấn đề là Hệ Thống lại cho ra một giám định hoàn toàn khác:
[Dị Không Thạch
Hệ: Không gian.
Mô tả: Một loại đá sinh ra trong hố đen vũ trụ. Sau khi hấp thụ không gian tự động tạo thành một khu vực Dị Không gian di động.
Kích cỡ Dị Không Gian: 27 mét khối (3x3x3).
]
Trần Ngọc Lâm ánh mắt biến đổi, Dị Không Thạch? Xem ra là một loại thiên tài địa bảo giá trị rất được, nếu cho Hắc Linh hấp thụ sẽ có thể tạo thành một vùng dị không gian bên trong liên thông với bên ngoài, rất có ích nếu chơi trò đột kích chiến.
Dị Không Thạch khác biệt với không gian giới chỉ, thứ nhất, Dị Không Thạch không gian hấp thu được vật sống, còn không gian giới chỉ không được. Thứ hai, nếu rút đồ vật gì đó ra từ nhẫn không gian chỉ có thể rút phát ra luôn, còn nếu là Dị Không Thạch không gian thì có thể ở trạng thái nửa ở bên trong dị không gian, nửa còn lại ở bên ngoài vậy.
Nó khá thích hợp khi khắc trận pháp lớn, thậm chí có thể khắc trận pháp với kích cỡ lớn vào bên trong Dị Không Thạch.
Có điều viên này quá bé, chỉ có 27 mét khối. Hơn nữa Dị Không Thạch là Dị Nguyên Tố cấp 5, Song Trọng Thạch là Dị Nguyên Tố cấp 6 cho nên giá bán ra cao hơn giá trị thực nhiều. Không đáng mua vào.
Chú ý là Khải Trang đang rục rịch muốn mua, cũng may là nàng không thực sự mua bằng không Trần Ngọc Lâm cũng không biết lựa lời như thế nào. Trần Ngọc Lâm nghi ngờ nàng nhìn thấu viên đá này kì thực chính là Dị Không thạch cho nên không mua mà thôi.
Nếu thật mua, vậy thì lỗ vốn cực nặng. Song Trọng Thạch là Dị Nguyên Tố cấp 6, nhưng kì thật nếu tính cả độ hiếm thì có thể đắt ngang với Dị Nguyên Tố cấp 7, có điều bảng xét Dị Nguyên Tố không bao gồm độ hiếm thôi.
Chỉ là về sau nếu tìm thấy Dị Không Thạch thì cũng nên mua bổ sung cho Hắc Linh một đoạn.
Buổi đấu giá hội hôm nay ngoại trừ một viên Dị Không Thạch giả danh Song Trọng Thạch thì cũng không có gì đáng nói. Trần Ngọc Lâm nghĩ rằng sẽ có vài chỗ cho hắn lộ triển tài năng nhờ Giám Định nhưng hóa ra không có gì, Đấu Giá Hội kiểm kê hàng chặt vô cùng.
Viên Dị Không Thạch kia thoát một phần là vì hai viên đều có chung hình dáng chung khí tức, khác biệt về ngoại hình là rất nhỏ. Không phải giám định tông sư khó mà phân biệt nổi. Hơn nữa lúc này đấu giá hội chỉ giám định sơ qua vì đây là mọi người trao đổi với nhau chứ họ không trực tiếp bán ra.
“Chà. Xem ra phải chờ tới mấy ngày nữa mới có đồ tốt.”
Khải Trang thở dài đi ra, kế đó hướng Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên hỏi:
“Hai đứa có muốn mua gì nữa không? Ta giới thiệu vài chỗ tốt cho.”
Trần Ngọc Lâm nhìn quanh quẩn xung quanh, hỏi:
“Quanh đây có chỗ nào bán khôi lỗi không?”
Trần Ngọc Lâm bỏ tiền ra mua 3 con khôi lỗi Tam Phẩm thượng hạng... loại dùng để bưng bê trà nước, không có trang bị kĩ năng chiến đấu, giá rẻ một cách không bất ngờ mấy, 20 Ngũ Phẩm Linh Thạch một cháu. Chủ yếu do chúng nó không đánh nhau được mà chỉ dùng để làm màu cho nên cũng chẳng cần phải đắt đỏ quá làm gì.
Trong lúc Ngao Cửu Đình tiếp tục mua bán ở khu Tự Do thì Khải Trang quay trở lại khách sạn, Trần Ngọc Lâm và Âu Bảo Uyên bắt taxi ra khu phố chợ, cả lũ hết hứng thú với cái Phường Thị này rồi (nói thế thôi chứ thực ra là hết tiền, thấy cả đống đồ ngon lóa mắt mà không mua được thì ai chẳng ức chế? Riêng Khải Trang là thật hết hứng)
Trần Ngọc Lâm tuy có 3000 Cửu Phẩm Tinh hạch, nhưng đó không phải tiền của hắn mà là tiền vay mượn, về sau sẽ phải trả lại. Tốt hơn hết là không nên tiêu bằng không sau lại phải làm việc hộc mỏ ra mà trả nợ.
Dù gì Hải Tộc Thịnh Hội kéo dài liên tục 7 ngày 6 đêm, cũng không cần thiết phải toàn thời gian ở trong khu vực Phường thị làm gì cho mệt mỏi và ức chế.
Dứt bỏ cái khu Phường Thị ra, về cơ bản quanh khu phố chợ toàn là những quán rẻ hơn hẳn. Mặc dù hẳn là ngày thường giá chắc chắn là rẻ hơn bây giờ (lễ hội mà) nhưng mà bình quân vẫn ở mức tạm chấp nhận được.
Quanh đây chủ yếu là mấy quán ăn vặt và bán đồ lưu niệm, đồ chơi các loại. Trần Ngọc Lâm đưa cho Uyên và Khải Trang một thanh xuyên nướng, tẩm ướp gia vị tuyệt hảo, có thể nói lên trên bờ thì là món có thể bày được trong nhà hàng 4 sao.
Trần Ngọc Lâm bất chợt nhìn thấy một cửa hàng bán mấy món linh ta linh tinh. Hắn tìm kiếm thử xem có món nào hợp pháp nhãn không thì chợt nhìn thấy một món bên trong đống đó.
Đây là một thứ trông khá giống như cái thẻ làm từ vàng. Nhưng Trần Ngọc Lâm trước đây từng nhìn thấy một thứ giống như thế trước đó. Đó là tầm hồi hắn mới chừng 9 tuổi Mộ Dung Nguyệt hay đem một đống lớn đồ chơi ra lòe hắn. Nhớ lại hồi đó đúng là xấu hổ thiệt.
Tuy rằng hồi đó đấy chỉ là mấy cục gỗ, lại về sau bị hắn phá tanh bành hết nhưng hắn vẫn còn nhớ kết cấu. Cái này chỉ thay đổi nguyên liệu thôi.
Hắn cầm lấy tấm thẻ, vặn vặn 1-2 lần, kế đó bẻ ra về 2 phía. Lập tức cái thẻ đã chẳng hiểu bằng cách nào biến thành một cái lược bằng vàng đính hạt kim cương. Âu Bảo Uyên thấy thế sáng mắt ra, cũng bắt đầu tập mày mò chơi thử.
Trần Ngọc Lâm vẫn chưa xong, quay đầu tìm kiếm rồi với từ trong đống đồ ra một tấm thẻ khác trông giống hệt tấm thẻ này nhưng lại màu tía. Kế đó hắn loạy hoay bẻ thêm một đống lần, chẳng hiểu sao ra được một con bướm. Trần Ngọc Lâm gắn con bướm lên trên cái lược, truyền một chút linh lực vào, liền ngay sau đó cái lược lẫn con bướm bắt đầu lóe sáng, con bướm thì đập cánh trông hết sức sống động.
Âu Bảo Uyên vừa bẻ mất hai tấm thẻ, là bẻ gãy luôn ấy, tò mò hỏi hắn, hai mắt rực sáng:
“Cái này là trò gì đấy? Sao ông biết chơi hay thế?”
Nàng không dùng chế độ scan đồ vật vì thế thì chẳng vui gì cả.
Trần Ngọc Lâm cười cười ra vẻ giữ bí mật, kế đó hắn đưa nó cho Âu Bảo Uyên, đồng thời hỏi bà lão:
“Bà ơi, cái này bao nhiêu tiền ạ?”
Hắn mới hỏi xin được một viên ngậm phiên dịch từ tay của Khải Trang, nhờ thế hắn tạm thời nói được thần ngữ. Mọi từ hắn nói đều đi qua viên ngậm kia, kế đó nó tự động phiên dịch. Cho nên thường thì nghe qua giống hắn nói 2 lần vậy.
“10 Nhất Phẩm Linh Thạch.”
Bà lão đang ngủ ở trước cửa hàng mở mắt ra, nhìn hắn cười cười:
“Lâu lắm mới gặp được một người biết cơ quan thuật.”
Âu Bảo Uyên kinh ngạc hỏi:
“Cơ quan thuật? Là thứ tạo ra những đồ vật có thể độc lập cử động mà không cần tới máy tính hay lập trình mà chỉ dựa vào đặc điểm vật lý của chúng?”
“Hả?”
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc hỏi:
“Cái đó không phải Origami gỗ à?”
Ngay sau khi hắn phun ra một câu như vậy, lập tức một cái gậy to tổ bố bay tới giáng vào đầu hắn. Kế đó lão bà bà bước ra, phun nước bọt phì phì:
“Origami gỗ là cái gì? Origami là nghệ thuật xếp giấy, một sô loại còn có nguồn gốc từ cơ quan thuật..”
Kế đó, hình như do nhổ phì phì mạnh quá mà cả bộ răng giả bay ra, đáng sợ là dù bay ra nó vẫn đang há ra ngậm vào phát ra những tiếng cạp cạp, bay thẳng vào mặt Trần Ngọc Lâm mà cạp:
“ỐI DỜI ƠI CÁI BỘ RĂNG GIẢ.. ỐI GIỜI MŨI VÀNG MŨI NGỌC CỦA TÔI ĐAU VÃI LỀU...”
Bà lão rút tay lấy lại bộ răng giả,nói tiếp:
“Ví dụ thực tiễn như bộ răng này, hoàn toàn không có bất kỳ dây cót, nhưng vẫn có thể cạp cái mũi cậu trong ít nhất là 100 năm.”
Âu Bảo Uyên:
-...........
Vãi cả ví dụ thực tiễn.
“Bà được lắm, cạp một trăm năm thì mũi còn gì là mũi.”
Trần Ngọc Lâm xoa xoa mũi, vết máu đã lành lại, nghiến răng nghiến lợi nói. Kế đó chỉ thấy bà già vung tay ném một quyển sách đập bộp cái vào mặt Trần Ngọc Lâm, bà ấy cười:
“Nếu đã gặp người có duyên, thì ta cũng không ngại. Lâu lắm mới gặp người có khả năng học được cơ quan thuật, ta cũng không ngại truyền thụ “nó” cho người có duyên đâu. Hi vọng ngươi không để cơ quan thuật phai mòn đi.”
“Ta bán cuốn này giá rẻ thôi, 100 Nhất Phẩm Linh Thạch.”
Trần Ngọc Lâm cầm lấy cuốn sách, mở ra, chỉ thấy bên trong là vô số chữ cái cùng hình vẽ trông có vẻ rất cổ xưa. Thậm chí bản thân cuốn sách cũng rất cổ xưa, cái tên cũng rất ngầu [Học Thuật Cơ Quan Thuật Siêu Đẳng]. Có điều cái Giám Định thật khiến hắn không biết nói gì:
[Cơ quan thuật cơ bản - Tái bản lần thứ 322.
Mô tả: Một bản in của [Cơ Quan Thuật Cơ Bản] - giáo trình học tại Thần Khôi Tông, giá 5 Linh Thạch Nhất Phẩm một cuốn.]
“Này.”
Chợt có một ai đó vỗ vỗ vai hắn, Trần Ngọc Lâm quay ra, thì ra là một nam tử để tóc dài, trông khá điển trai, mặc một bộ đồ vàng chóe, hai mắt cũng vàng chóe như hoàng kim. Hắn lạnh lùng nói:
“Cẩn thận một chút, cái bà này sáng nay cũng gặp được 12 cái người hữu duyên rồi, lần quái nào cũng ra vẻ cao thâm mạt trắc nhưng kì thật chỉ là cái gian thương. Cái cuốn này bả lấy giấy từ kho phế liệu rồi về nhà lấy máy in ra in. Hình như nội dung bên trong cũng chỉ là bả lấy ebook trên mạng rồi in ra thôi chứ chẳng phải cái gì đâu.”
“.............”
“Này bà ơi, sáng nay bà gặp được bao nhiêu người hữu duyên rồi?”
Cả Âu Bảo Uyên và Trần Ngọc Lâm đồng thời nghi hoặc nhìn về phía bà lão bán sách, chỉ thấy bả vẫn bừng bừng khí thế:
“14 người.”
Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên và gã thanh niên mắt hoàng kim kia cùng im lặng, lắm vãi lìu. Thế mà dám bảo lâu rồi chưa gặp người hữu duyên? Chia đều ra thì cũng là nửa tiếng một người.
Hắn thở dài trả lại cuốn sách cho bà lão, nhưng bà lão lắc đầu khuát tay nói:
“Không được, cậu đã mở sách ra xem là nhất định phải mua. Trí nhớ của tu sĩ mạnh mẽ nhường nào? Cậu có khi đã học thuộc toàn bộ những gì tinh túy nhất trong đó rồi cũng nên.”
“Ủa? Mở ra rồi à? Chẹp, đã muộn.”
Gã thanh niên vẻ lạnh lùng mắt hoàng kim nhìn qua hắn, chép miệng rồi giơ ra một cuốn [Học Thuật Cơ Quan Thuật Siêu Đẳng]:
“Đành chịu thôi vậy, sáng nay ta cũng ăn phải thính của bả. Cãi nhau nửa tiếng rồi còn rước cả Hải Tộc Chấp Pháp Đội đến, cuối cùng vẫn cứ phải mua vì đúng là có cái luật như thế. Công nhận chỗ này làm ăn kinh thật.”
“.............”
Trần Ngọc Lâm.