Trần Ngọc Lâm chán ngán ngồi trong lớp nghe giảng. Tuy rằng kiến thức là rất tốt, nhưng mà vấn đề nho nhỏ ở đây là toàn bộ kiến thức này đều dành cho người mới vào nghề, tức là dành cho Lv kĩ năng khoảng từ 1-3.
Kĩ năng cũng có Level, nó không phân theo số lần sử dụng hay nâng cấp mà phân chia theo sự am hiểu về kĩ năng sử dụng, hầu hết kĩ năng của Trần Ngọc Lâm đều đang ở Level 4-5 ngoại trừ Phong Tiễn là Lv7. Một phần do tinh thần lực của hắn lớn, giúp hắn tìm hiểu nhanh hơn, một phần khác lại do Tinh Linh trợ giúp.
Nhân nói về Tinh Linh, Hệ Thống hôm qua mới tặng cho hắn thêm một nhiệm vụ, làm trong 1 năm đó là [Thu thập 7 hệ Tinh Linh- thời hạn hoàn thành 2 năm.
Phần thưởng: Bí mật quân sự.
]
Có vẻ nhiệm vụ nào kéo dài thì đều có phần thưởng là bí mật nhỉ?
Ngoài ra, chỉ số thiên phú ma pháp cũng giúp ích rất nhiều nữa, thiên phú càng cao, tìm hiểu càng nhanh. Tuy rằng hầu hết skill của hắn là Lv3, nhưng mà người khác không thấy mà chỉ thấy được Lv cùng các chỉ số cơ bản của hắn, cho nên hắn “được” xếp lớp theo chỉ số thiên phú.
Lớp học mà hắn đang theo dành cho người muốn nâng cấp từ Level 1 lên Level 3, thành ra về lý thuyết hắn đang học lại. Ban đầu hắn muốn cố mà nghe nhưng càng về sau cảm thấy càng thừa thãi, toàn những điều mà hắn đã biết.
Có điều một số môn lại có tác dụng, như thảo dược học, rèn, cùng với một vài khóa học khác cho nên hắn không có bỏ dở giữa chừng. Tuy hiện tại về phần thảo dược học thì hắn vẫn còn đang miệt mài với mấy cái củ cải nhưng có lẽ về sau nó sẽ có tác dụng.
Hoặc giả như... lớp học đối phó Ma Giới cường giả?
Trần Ngọc Lâm hứng khởi nghe giáo viên giảng giải về Ma Giới. Ma Giới Ma Tộc ở đây là sinh vật thuần túy, không phải loại Ma Tộc như ở Trái Đất. Ma Tộc Trái Đất tồn tại ở dạng gần giống linh hồn thể, một số người gọi là phép tắc có linh tính, còn Ma Tộc ở đây là sinh vật như con người.
Neil giáo sư, một thú nhân, hình như là Nhân Miêu, cụ thể hơn là Linh Miêu:
“Như chúng ta đã biết, nơi này của chúng ta bao gồm 3 địa phương, lần lượt là Ma Giới, Nhân Quốc cùng Hoang Địa.”
Nhân Quốc, hơn 300 quốc gia đan xen, có lớn có nhỏ, Quang Minh Quốc là 1 trong 10 quốc gia đứng hàng đầu tiên. Mạnh nhất là Hoàng Quốc, Nhân Hoàng đứng đầu.
Ma Giới, nơi Ma Tộc cư ngụ. Ma Tộc không phân chia theo Quốc gia mà theo các thành trì, một số thậm chí lấy Hầm Ngục làm nơi sinh sống. Tuy rằng hầu hết Ma Tộc lấy săn bắn loài người làm thú vui nhưng vẫn có một số cực nhỏ Ma Tộc kết thân với loài người. Hầu hết bọn họ đều rất mạnh, không e ngại quyền thế của Ma Vương.
Hoang Địa, rộng lớn vô ngần. Lãnh thổ vô biên của Nhân Quốc cùng Ma Giới đều không sánh bằng 1/2 lãnh thổ của Hoang Địa đã biết, và đó còn chưa phải kết thúc của Hoang Địa. Nghe mô tả của 1 người Lv trên 1000 đã mô tả như sau:
“Ta đã đi đến cuối nơi xa nhất ta có thể đi, bay lên nơi cao nhất ta có thể bay, và Hoang Địa vẫn kéo dài vô bờ bến. Nơi đó ma thú mạnh mẽ vô song, có những con cao đến tận mây, hit thở tầng ozon, rừng cây bạt ngàn cao tận trời, hút dung nham mà sống, lại có những làn gió độc thổi vào ai, người đó biến thành cây cối...”
Tóm lại rất đáng sợ.
“Ừm, nhưng các em hẳn không biết, Nhân Quốc có quái vật, Ma giới cũng có quái vật. Nhưng quái vật ở đó khác với quái vật của chúng ta, rất khác biệt.”
Neil vung tay, trên mặt đất xuất hiện một cái lồng, bên trong có một sinh vật:
[Thủ Thảo Ma - rank F.]
Thủ Thảo Ma rank F là một loài quái vật hạ cấp, thực ra là một loài thực vật. Tuy rằng là thực vật nhưng loài cây này là một loài quái vật.. rất mạnh. Không sai, nó rất mạnh, nhưng lại không di chuyển được cho nên xếp hạng không quá cao. Về cơ bản trông nó giống một bông hoa với hoa là một bàn tay.
Nhưng con Thủ Thảo Ma này hơi khác, thực ra là quá khác. Bàn tay của nó là bàn tay của quỷ, thuần sắc đen, 5 móng vuốt bao phủ bởi một lớp vỏ cứng rắn, phía trên bàn tay đen thui là một con mắt không ngừng chớp động. Phần “cây” thì lại là một cái xúc tu với một đống những cái xúc tu nhỏ hơn thay cho rễ cây. Toàn thân con Thủ Thảo Ma này có những đường vằn vện trông như đồ đằng màu xanh lá bao phủ.
Cửa lồng vừa mở ra, lập tức con Thủ Thảo Ma nhảy dựng lên, đồ đằng trên thân rực sáng, nó xoay xoay quanh một lúc lâu rồi nhảy bổ về một hướng, lập tức xung quanh chạy tứ tán. Nó chạy một vòng rồi lại quay về hướng Trần Ngọc Lâm.
Hắn co giật mắt nhìn cái khối thịt dị hợm chạy về hướng hắn trên bàn tay, vung tay ra một luồng gió thổi cái khối thịt đó bay về hướng đối diện, lại thêm 1 đám chạy tứ tán khác.
Còn giáo viên thì cười ha ha nhìn đám học viên chạy lung tung khi mỗi khi con Thủ Thảo Ma chạy về phía họ, chỉ có một vài người là đứng lại đập nhau với nó.
Nhưng mà con này mạnh hơn với Thủ Thảo Ma thông thường ít nhất cũng phải 30%, hơn nữa giáp của nó vô cùng cứng chắc, thật khó tin là nó lại mạnh đến thế dù chỉ là quái vật rank F.
“Lũ này ở Ma Giới là lũ đông nhất đấy nhé.”
Giáo viên nói một câu khiến cho một lũ sợ tái xanh mặt, cứ tưởng tượng xung quanh có một đống quái vật kiểu này là lại thấy e dè.
Sơ lược đại khái thì qua vụ con Thủ Thảo Ma này cũng đoán được thứ hạng trong cái lớp này.
2 tuần sau..
Trần Ngọc Lâm thoải mái trải qua cuộc sống học đường no đủ, bình ổn tâm thần lại sau khi ăn hành sấp mặt trên cái Vĩnh Hằng đảo với cái cuộc sống dập dờn như con thây ma và đồng lương chết đói. Có điều lúc này hắn lại thấy nhớ nhà, không phải nhà ở đây mà là ở Vĩnh Hằng Đảo, sắp tới có lẽ về nhà vậy.
Đằng nào sau khi diện kiến đủ loại người, hắn cũng đỡ sợ con Bé Súp hơn. Hơn nữa kĩ năng rèn của hắn cũng tạm tới giới hạn, về Đảo thì đi tham khảo vậy. Hơn nữa trong thời gian vừa qua Hệ Thống cho hắn 2 cái nhiệm vụ giản đơn, hắn hoàn thành cả hai.
Cả 2 nhiệm vụ lần lượt là trở thành học sinh giỏi nhất khối trong kì thi đầu tiên và một mình chinh phục Hầm Ngục Thượng Cổ Vong Cốt. Mỗi nhiệm vụ 200 điểm Vận Mệnh.
Hiện tại điểm Vận Mệnh đang sở hữu là 670 điểm, không tính số lẻ. Có vẻ hơi ít, còn không có đủ để mở khóa Luyện Khí Tháp.
“Chà, quay trở lại thôi.”
Trần Ngọc Lâm ở trong phòng, xoay người cười xòa nói. Hắn nhớ nhà tới mức 2 đêm gần đây cứ nằm mơ ngồi ăn Bé Súp, đủ hiểu rồi.
Dù sao cũng hơn tháng ở đây, nỗi sợ hãi với bé Súp của hắn cũng giảm đi kha khá, hơn nữa trong thời gian ngắn cũng không có gì làm. Nếu thế thì để đâu đó độ 2 tháng nữa quay trở lại đây chơi vậy. Hi vọng lúc đó nó cho một đợt time skip nữa. Dù sao gần đây trong trường học mãi cũng thấy hơi nhàm.
Trần Ngọc Lâm mở giao diện Hệ Thống, lựa chọn [Thoát Dị Giới].
Hoang Địa phương xa, Ma Giới Cung Đình...
“Đến lúc rồi.”
Một vị thiếu nữ da rám nắng, hai mắt đen thui, đồng tử trắng toát lạnh lùng nói, mở ra một tờ báo.
Một kẻ có 9 cái đầu rắn đứng dậy, cả 9 cái đầu cùng lúc cười lạnh:
“Đã đến lúc chúng ta thoát khỏi nơi đây.”
“Không, mình ngươi thôi.”
Thiếu nữ kia cười:
“Ta muốn đến là đến, muốn đi là đi, cần quái gì phải được cho phép?”
Trần Ngọc Lâm ngay khi bấm [Thoát Phó Bản Dị Giới], hắn bỗng dưng cảm giác toàn thân như thể bị xoắn rút lại, kế đó hắn đi theo một cái thông đạo đi mất.
Ngay 0,1s trước khi hắn được đi theo thông đạo, trong tầm mắt hắn chợt xuất hiện một bóng đen, bóng đen này hình người nhưng phần đầu của nó như thể có một đống xúc tu cuộn vào với nhau. Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ nhận ra mỗi cái xúc tu chính là một con rắn.
Trần Ngọc Lâm:
-..........
Cái quỷ gì vậy? Sát thủ à?
Hệ Thống:
[..............]
Tại sao Boss Cuối lại ở đây?
Kế đó sinh vật này điểm ra một chỉ vào người Trần Ngọc Lâm, rồi hắn xuyên qua thông đạo, quay trở lại thế giới Trái Đất.
Trần Ngọc Lâm ngồi trong phòng mình, đầu đau như búa bổ nghi hoặc nhìn chằm chằm căn phòng, kế đó hỏi Hệ Thống:
“Cái quỷ gì vậy?”
Hệ Thống không trả lời.
Trần Ngọc Lâm nhíu mày kiểm tra thân thể, hắn kinh ngạc nhận thấy chỗ bị đâm tóe máu.
Nhưng vấn đề là thân thể hắn bị đâm là thân thể trong phó bản Dị Giới chứ không phải thân thể ở Trái Đất, tại sao thân thể này của hắn lại đổ máu được?
Cùng lúc này, cách Vĩnh Hằng đảo 5 cây số, Ma Vương Cửu Đầu Xà yên lặng đứng trên không trung, hít thở không khí, kế đó nó cười lớn:
“Tự do, ha ha, tự do...”
Nếu Trần Ngọc Lâm biết được đây là Boss Cuối, và ở đây thì hẳn phải rất kinh ngạc. Bởi vì Dị Giới Edra theo lý mà nói thì là do Hệ Thống tạo ra, không một kẻ nào ngoại trừ hắn có thể đi qua đi lại được, nhưng con này lại có thể.
Càng kinh ngạc hơn khi mà nó có thể xâm nhập vào thế giới này mà không biến mất, vì bản thân nó là tạo vật của Hệ Thống, Hệ Thống muốn có thể để cho nó biến mất không một tung tích, nhưng hết lần này lần khác nó lại không làm nổi.
Chợt, đằng sau Cửu Đầu Xà Ma Vương có một tiếng nói cao cao thấp thấp không rõ, tràn đầy mị hoặc:
“Chà, mi là cái thứ gì vậy nhỉ?”