“ Tạch.... tạch.... tạch....”
Trần Ngọc Lâm vừa căn ngay lúc Ngân Nguyệt Lang quay đầu ngược trở lại, hai tay giữ chặt bắt đầu bóp cò như điên. Có điều, không hổ là Ma Thú cấp 4, ngay khi hắn vừa mới nổ súng con sói lập tức phản ứng lại theo bản năng của mình.
Đó chính là giật nhảy lùi lại, đồng thời bắn văng ra một loạt mũi gai nhọn về phía Trần Ngọc Lâm. Trần Ngọc Lâm thì tuy rằng hơi thất vọng thì con sói không trực tiếp lao lên, nếu thế hắn đã có thể trong nháy mắt tăng cường uy lực của khẩu Thompson Infernal Dragon bằng thẻ bài Pháp Thuật, trong tức thì tấn công vào điểm yếu của nó là cái đầu rồi.
Dù sao, hiện tại hắn đang nhắm vào từ khoảng cách hơn ba mươi mét do liên tục dãn khoảng cách ra. Hai mươi mét, từ lúc hắn nhắm bắn vào đầu, bóp cò đến lúc khai hỏa cũng phải một nửa giây, đối với những sinh vật luôn sống trong tự nhiên, mạnh được yếu thua như Ngân Nguyệt Lang, ngần đó thời gian có thể làm được rất nhiều việc.
Nên dùng tiết kiệm một chút, tấm thẻ đó chỉ còn hơn một phút mà thôi.
Có lẽ thế đủ giết nó trong một hiệp? Trần Ngọc Lâm không chắc lắm, nhưng tối thiểu có thể dễ dàng trọng thương nó.
Dù sao, lúc này con sói đã hoàn toàn dè chừng Trần Ngọc Lâm rồi. Toàn bộ một nửa bên trái khuôn mặt ( hay gọi là cái đầu nhỉ?) đều đã bị bắn nát bét. Hàm răng của nó rụng mất hai cái, và trên hết có thể dễ dàng thấy nó đang điên tiết thông qua việc gào rú lên vì bị mất hoàn toàn một con mắt trái.
Lúc trước con mắt trái có vẻ đã bị thương, đó là lý do Trần Ngọc Lâm nhằm vào nó. Và cũng chính vì thế mà giờ con mắt đó không còn bị thương nữa, mà nó bị bắn văng đi cái xó nào rồi. Đây là cái mà Trần Ngọc Lâm gọi là “Mắt trái bạn không thể bị thương nếu bạn không có mắt trái“.
Mà kể ra sọ nó cũng dày thật, bị bắn chục viên vô đầu mà vẫn còn sống được, mặc dù có lẽ trúng chỉ khoảng 2-3 viên, còn lại đều hụt hoặc bắn trúng vai. Dù sao hắn cũng nhắm từ khoảng cách 10 mét lận. Nhưng mà nghĩ lại, thì khẩu súng này cùng lắm chỉ diệt được Tam Phẩm Hậu Kì, còn con này thì lại là Tứ Phẩm Ma Thú.
Đây là vấn đề. Nhị Phẩm luyện mạch, Tam Phẩm khai đan điền. Tứ Phẩm luyện cốt. Một khẩu súng có thể bắn vỡ sọ một Tam Phẩm Hậu Kỳ, nhưng lên đến Tứ Phẩm thì có khi còn không thể bắn sao cho rạn nứt xương được chứ đừng nói là bắn chết.
Theo một số nghiên cứu, nếu nói độ cứng xương cốt của Tam Phẩm là 1. Vậy thì xương cốt của Tứ Phẩm sơ kỳ là 10. Và cùng lúc, độ cứng của Ngũ Phẩm chỉ là 23. Tức là từ Tam Phẩm lên Tứ Phẩm chênh nhau 10 lần có hơn, còn bình thường chỉ chênh nhau 2 lần mà thôi.
Trần Ngọc Lâm hai tay nâng khẩu súng, nhắm vào thẳng đầu của Ngân Nguyệt Lang, nhưng lại không bắn. Hắn bình tĩnh cùng con sói đang thở hồng hộc, gầm gừ mặt đối mặt nhau, cả hai lúc này cách nhau phải tới 40 mét có hơn.
Cả hai đều đang trong trạng thái vô cùng căng thẳng.
Chợt hắn để ý thấy cùng lúc cả hai đang gầm gè nhau, con sói đang càng lúc càng cúi mình xuống, bốn chân căng ra. Đây là tư thế gì hắn thừa biết, chính là lúc nó chuẩn bị nhảy bật lên lao thẳng vào tấn công. Hồi trước hồi còn học cấp 2, có đợt hắn ngồi ngắm hai con mèo hoang đấu đá nhau toàn thấy kiểu này.
“Oành”
Trái ngược với suy nghĩ của Trần Ngọc Lâm là nó sẽ bật nhảy vào hắn, con sói nhảy bật thẳng ra hướng bên trái, rõ ràng là nhằm mục đích tránh né làn đạn, chân bật nảy mạnh tới mức làm văng mất một mảnh bê tông dưới đường.
Trần Ngọc Lâm nhíu mày, tốc độ của con sói này tuyệt không nhanh lắm. Rõ ràng nó lựa chọn tiến hóa theo con đường phòng ngự-tấn công chứ không phải tốc độ, trái ngược với ma cà rồng vốn là tốc độ vô cùng cao. Dù có sự chênh lệch cảnh giới, cả hai cũng chỉ suýt soát nhau thôi. Hắn vừa lui vừa nhắm cũng được.
Vấn đề là con sói này đang nhảy qua lại hai bên trái phải vô cùng bất quy tắc, lúc thì sang trái, lúc lại sang phải, nhưng không chỉ thế mà cả khoảng cách lẫn độ cao đều tuyệt không thể đoán trước được. Hơn nữa, còn có một lớp lông vừa cứng vừa dày, tuy rằng không chắn nổi đạn nhưng làm chệch đường đạn cũng không nói ngoa.
Có điều, nói là Ngân Nguyệt Lang cước pháp này khá là tốt, rất khó để căn chuẩn đường đạn, nhưng bộ pháp của nó không ổn lắm. Nói chính xác hơn là hơi có chút giật cục, hẳn là ngoại trừ một vết thương của chân sau, nó còn bị thương ở bên trong cơ thể nữa.
Thảo nào Hệ Thống cho đánh giá bị thương tầm trung, đủ để ảnh hưởng chiến lực, nhưng không đủ để khiến cho nó phế.
Trần Ngọc Lâm tâm niệm động, thu hồi lại Arch Ville, kế đó hắn nhắm chuẩn vào ngay trước vị trí của con sói kia chuẩn bị nhảy tới, rồi hắn ngay lập tức triệu hoán cả hai Triệu Hoán thú lên sàn.
Hắc Linh vừa ra sân, lập tức làm nứt vỡ cả một đoạn đường bê tông. Trần Ngọc Lâm đoán là một khối thép nặng mười hai tấn, cao đến bảy mét đứng trên hai chân thì có mỗi đường sân bay chịu được thôi.
“Conggggg”
Không ngoài dự đoán, Trần Ngọc Lâm mười phần thoải mái khi nghe được âm thanh đó. Xương cốt của Tứ Phẩm Ma Thú quá mức cứng rắn, gấp đôi ba lần con người nữa, thậm chí đạt đến độ cứng của hợp kim cũng không ngoa.
Khi mà Ngân Nguyệt Lang do lao đầu quá nhanh cùng với Hắc Linh đột ngột xuất hiện không một lời nói trước như vậy, nó không thể kịp phản ứng được mà chỉ có thể lộ ra nét mặt kinh hoảng. Cùng lúc cả cái đầu nó va đập mạnh vào cơ thể Hắc Linh mà choáng váng, nhân lúc này cơ thể Hắc Linh bắt đầu hóa thành trạng thái nửa kim loại lỏng.
[Chuyển hóa], [Cường Hóa] cùng với [Thẻ Pháp Thuật] cùng lúc phát động trên người Hắc Linh. Nói thật, Trần Ngọc Lâm càng dùng kĩ năng này, càng cảm thấy nó như hack vậy. Con này tuy nó là rank B, nhưng nếu có người nói nó là rank A hắn cũng không ngạc nhiên chút nào.
Nếu không phải không thể tốc chiến tốc thắng, hơn nữa tốc độ phản ứng trì trệ, có lẽ nó đã là rank A rồi. Điểm Agi không chỉ là tốc độ bình quân, mà còn bao gồm cả tốc độ phản ứng, phản xạ nữa. Dù sao đây không phải là game chỉ so về tốc độ chạy.
Ngân Nguyệt Lang gào rú, nhưng ngay tức thì sau đó nó bị chặn họng lại bởi vì lớp giáp của Hắc Linh đã tan chảy bao phủ quanh miệng nó rồi. Trần Ngọc Lâm ra lệnh cho Hắc Linh để sót lại một phần đầu, còn Arch Ville thì liên tục sử dụng [Ám Ảnh] lên mình nó. Đây là một kĩ năng mà nếu tác động trong thời gian dài, sẽ khiến cho đối phương trở thành nô lệ của Arch Ville. Khá giống [Khống Hồn] của hắn, tuy rằng khác nhau về nguyên lý, nhưng kết quả là một.
Hắc Linh tuy chỉ là Tam Phẩm Hậu Kỳ, nhưng trong trường hợp này, lực phòng ngự, HP không thể nói lên cái gì cả. Nếu một tứ phẩm bị vây nhốt ở trong một cục sắt cứng hoàn toàn thì cũng rất khó khăn để giãy dụa được vì rất khó có chỗ để phát lực, trường hợp này còn tệ hơn nhiều vì Hắc Linh cứng rắn hơn xa so với sắt.
Chưa kể, Ngân Nguyệt Lang còn bị thương tích không nhẹ. Nếu nói ra, có lẽ là bị gãy một phần chân và bị thương tổn nội tạng.
Còn Arch Ville đòn công kích [Ám Ảnh] vốn là kĩ năng thuộc thể loại tấn công vào linh hồn. Tuy rằng Tứ Phẩm rất mạnh, nhưng về mặt linh hồn thì chỉ mạnh hơn các phẩm giai khác một chút xíu thôi. Phải đến Nguyên Anh mới thực sự tạo nên sự khác biệt về chất. Hơn nữa, đòn tấn công từ Ám Ảnh không chỉ đơn giản như vậy, mà nó còn bao gồm cả những hiệu ứng như Đau Đớn, Sao Lãng, Mê Hoặc, Loạn Thần... nữa.
Trần Ngọc Lâm thở phào một tiếng, nhưng vẫn giữ nguyên lực chú ý đến bên phía con sói. Chợt lúc này trong mắt hắn, một kĩ năng của nó gọi là [Tiếng Gầm của Đất Mẹ] bất chợt phát động.
Trần Ngọc Lâm nhíu mày tự hỏi:
“Không phải nó bị bịt miệng rồi sao? Sao còn phát động được kĩ năng đó.”
Không sai, lúc thấy cái kĩ năng gọi [Tiếng Gầm của Đất Mẹ], hắn lập tức nghĩ phải bịt mõm con chó vào. Nhưng ai ngờ cái kĩ năng này không dùng mõm? Không lẽ nó còn có thể phóng từ lỗ sau không bằng?
Chợt ngay sau đó hắn hiểu ra mọi chuyện. Chỉ thấy một chân của con sói bỗng dưng phát sáng, rồi nó dậm mạnh xuống đất. Tuy rằng Trần Ngọc Lâm đã kịp bắn một tràng đạn phá hỏng cái chân đó của nó, nhưng lại đã muộn. Chỉ thấy một tiếng động lớn vang lên từ phía bên dưới, rồi Trần Ngọc Lâm nhìn thấy mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc, bắt đầu cảm thấy đang rơi:
“ Mẹ, thì ra cái gọi là Tiếng Gầm của Đất Mẹ không phải là công kích sóng âm, mà là tạo ra động đất à?”
Uổng cho hắn còn ảo tưởng đến công kích cấp độ Siêu Âm.