Khải Trang phiêu phù trên cây liễu, mỉm cười. Trong nháy mắt toàn trường giống như toàn bộ tập trung về phía nàng. Trần Ngọc Lâm hơi co giật mắt một chút, dường như là đằng sau lưng nàng bắn ra một vài vòng ánh sáng có tác dụng khiến mọi người tập trung hơn.
Nếu mấy quyển sách giáo khoa cấp 2,3 cũng có mấy vòng sáng này thì chắc chắn hắn học hành sẽ chăm chỉ hơn nhiều.
“Mọi người, trước mời thưởng thức tiệc.”
Nàng nhẹ nhàng nói, ngay khi nàng nói xong, Trần Ngọc Lâm chợt cảm giác vô cùng hỗn loạn.
Giống như thể là câu nói của nàng là nút bấm khởi đầu một cái gì đó vậy. Từ trong hư vô đằng sau nàng, vô số những cái đĩa, cốc, chén tự bay loạn ra từ trong khoảng không, hạ cánh xuống trước mặt khách mời.
Mặc dù có phải tới hàng vạn cái, nhưng không một cái nào va chạm vào nhau cả, hơn nữa mỗi một dòng chảy của mấy cái đồ dùng này đều tạo thành những dòng chảy trông hết sức thuận mắt.
Mỗi người có 1 cái cốc, một cái đĩa và một bộ dao nĩa các loại. Dường như toàn bộ đều làm từ các loại Dị Kim Loại.
Trần Ngọc Lâm cầm lên xem thử một cái đĩa trước mặt hắn, cái đĩa này không chỉ có gần như không trọng lượng mà còn cứng rắn dị thường, hắn dùng toàn lực mà cái đĩa còn không mẻ đi dù chỉ một li.
Trong Giám Định của Trần Ngọc Lâm, cái đĩa này là một loại Dị Nguyên Tố cấp 5, hơn nữa dường như còn không thèm cố ý che giấu một loại trận pháp gọi là Hoán Vị Di Hình Trận ở trên đĩa.
“Muốn uống cái gì cứ việc gọi tên thứ đồ uống đó, nó sẽ tự động làm đầy cho ông. Ông thích nó được làm kiểu gì chỉ việc nói cụ thể ra thôi.”
Âu Bảo Uyên vừa nói một cái gì đó nghe giống như “Bách Hỏa Tửu màu xanh lá mạ”, quay sang nói với Trần Ngọc Lâm. Cái cốc của nàng lúc này đã đầy ắp một thứ nước giống như dung nham hóa lỏng.
Dung nham màu xanh lá mạ.
“Thông thường thành viên cấp 5 trở lên sẽ được tặng một cái này miễn phí. Chủ yếu bởi vì nó có kết nối trực tiếp tới kho lương thực cho nên không mở rộng được. Nhưng hôm nay là ngày hội mà.”
Âu Bảo Uyên tiếp tục giải thích, vừa nhâm nhi ly rượu.
Trần Ngọc Lâm hai mắt sáng lên, nói:
“Thiên Thai Tửu.”
Lập tức, cốc của hắn tràn đầy một thứ rượu trong suốt, mùi của rượu bốc lên thanh thoát, hơi giống mùi mía ngọt. Hắn đang nhấc cốc lên chuẩn bị hớp một ngụm thì toàn bộ rượu bên trong cốc bỗng dưng cạn tới tận đáy như thể bị rút cạn vậy.
Trần Ngọc Lâm:
-...................
Âu Bảo Uyên cười cười giơ lên li rượu nói:
“Ông không được uống rượu, ông còn chưa đủ tuổi. Cho nên, cạn li nào.”
“Thật là vô lý.”
Trần Ngọc Lâm nhíu mày, dù vẫn cạn li với nàng:
“Tại sao bà thì được uống rượu còn tôi thì không? Làm như tôi sẽ say ngay từ ngụm đầu tiên đấy.”
“Đúng đó.”
Âu Bảo Uyên gật gù:
“Trong bữa tiệc mừng chúng ta tới đảo, ông uống một ngụm rượu và *bụp*, ông say lăn quay ra.”
“...................”
“Từ từ, chúng ta có tiệc mừng lên đảo à? Và tôi uống rượu lúc đó? Tại sao tôi không nhớ cái gì hết?”
Âu Bảo Uyên nhún vai, mỉm cười:
“Thật kì lạ là đôi khi câu trả lời nằm ngay trong câu hỏi nhỉ? Ai bảo chưa gì đã làm một li Hỏa Tửu chứ? Ông còn chưa kịp làm nửa cốc đã gục.”
“.....................”
Trần Ngọc Lâm lầm bầm vừa gọi thêm một chút linh trà:
“Ha ha ha vui tính lắm. Bà bắt đầu biết đùa rồi đấy.”
Kế đó hắn hỏi Hệ Thống trong đầu:
“Này, ta có uống rượu hôm tiệc mừng lên đảo à?”
[Lúc mà Kí Chủ phiêu phù giữa không trung và lẩm bẩm cái gì đó liên quan đến “Hòn đảo của những giấc mơ”? Đó quả là huyền thoại.]
Hệ Thống gật gù:
[Làm sao Kí Chủ lại dễ dàng say thế nhỉ? Ta không có biết. Điều duy nhất ta biết là đoạn video Kí Chủ cười hề hề và lẩm bẩm trong khi say đã đạt Top 3 cuộc thi [Các đoạn video say rượu hài hước nhất]. Ta đảm bảo lúc này Kí Chủ rất nổi tiếng ở Thụy Điển.]
“Phụt.”
Trần Ngọc Lâm phun ra một ngụm nước, quay sang Âu Bảo Uyên:
“Lúc say tôi làm cái gì đó ngu xuẩn lắm à?”
“Nếu như ý ông là ông hát bài “Một con vịt” vừa nhảy chân sáo, thi thoảng mọc cánh dơi và bay lung tung thì... đúng. Ông làm cái gì đó ngu xuẩn lắm. Muốn xem video không? Tôi không biết ai quay nhưng mà góc quay đẹp lắm đó.”
“Không cảm ơn.”
Trần Ngọc Lâm nghiến răng nghiến lợi quay về đĩa bít tết.
“Nghiêm túc đó, cô Nguyệt đang cân nhắc cho nó thành đoạn video mở đầu trong Video giới thiệu Vĩnh Hằng Đảo vào 20 năm sau.”
“CÁI GÌ?”
[Chà thấy chưa? Kí Chủ sắp nổi tiếng rồi, không cần cảm ơn.]
Trần Ngọc Lâm trợn trắng mắt chửi thầm:
“Ra là mày!!!”
[Kí Chủ PHẢI xem đoạn video đó, ta thề là nó sẽ sớm soán ngôi vị hạng hai dành cho Top [Các đoạn video say rượu hài hước nhất]. Đến lúc đó nó sẽ không chỉ nổi tiếng ở Thụy Điển mà sẽ là toàn thế giới.]
Trần Ngọc Lâm khịt mũi:
“Không cảm ơn, thứ cuối cùng mà ta muốn là việc mình say và hát bài “Một con vịt” được đăng lên mạng.”
[..Trong khi trồng cây chuối?]
“Được rồi, giờ thì nó nghe thực sự ngớ ngẩn rồi đó... Mày lấy hộ tao đoạn video đó xuống được không?”
Trong khi Trần Ngọc Lâm mải mê với câu chuyện về lần say rượu của mình, thì ở trên cao, Khải Trang vẫy tay một cái, lập tức toàn bộ các đĩa ăn trước giờ vẫn để trống chợt sáng lên, từ trong đó một món ăn xuất hiện.
Món ăn này trông giống một đĩa kem với một bông hoa hồng ở trên, nhưng mùi thì giống như một món thịt, và xúc cảm khi chọc thử bằng nĩa thì giòn giòn giống như táo vậy.
“Xin giới thiệu mọi người món khai vị, Thiên Ảo Long Vân. Phương Tây có một loài rồng gọi Thiên Ảo, chúng là trong Long tộc đệ nhất chủng loài về huyễn tượng. Thiên Ảo long tộc cơ thể vô cùng yếu ớt cho nên chúng không thường xuyên xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện chính là tồn tại khiến cho thế gian long trời lở đất.”
(Hệ Thống nói: [Khiến cho người ta phê không thấy ngày mai thì đúng hơn])
“Tổ của chúng được làm từ Mây Ánh Trăng, trong hàng vạn đêm trăng rằm chúng sẽ lùng tìm trong những đám mây, tìm về đám mây tinh túy nhất trong đêm đem về xây tổ. Những đám mây này sẽ dần từ hơi nước, hóa thành một loại Dị Nguyên Tố gọi là Long Vân.”
“Thiên Ảo Long Vân, tên như ý nghĩa, chính là đến tổ của Thiên Ảo long tộc và những gì tinh túy nhất của nó tạo thành....”
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc, cho nên nói, cái món trông nửa như thịt, nửa như kem này chính là món khai vị kiểu như món súp?
Trần Ngọc Lâm nếm thử một miếng, cảm giác thiếu chút hít thở không thông, đầu lưỡi thiếu chút bị nuốt vào.
Mùi vị của nó vô cùng tinh tế, hơn nữa lại mỹ vị đến cực hạn. Từng khối thịt không chỉ mềm mại đến không ngờ mà còn tạo ra một chút ảo cảnh, khiến cho hắn mơ mơ hồ hồ cảm thấy trong thiên địa này, đĩa Thiên Ảo Long Vân này mới thực sự là thứ chói mắt nhất.
Hoặc có khi đó là tác dụng phụ của thuốc đau dạ dày mà hắn uống trưa nay, vì trong phần tác dụng phụ có mục [Có thể gây ảo giác].
[Cho nên, đồ ăn ở đây mới thực sự là tuyệt phẩm. Ta đảm bảo nếu Kí Chủ cảnh giới càng cao cấp hơn, Kí Chủ có thể nếm trải càng mỹ vị hơn.]
Hệ Thống cười nói:
[Đồ ăn ở đây sau khi được đặc biệt truyền tống qua mấy cái đĩa kia đã được tinh lọc linh lực, khiến cho cơ thể của Kí Chủ có thể tiếp nhận nó, hơn nữa phần linh lực được tinh lọc một phần sẽ ẩn chưa ở sâu bên trong mỗi khối đồ ăn, từ từ phát huy tác dụng.]
Trần Ngọc Lâm tiếp tục lấy thêm mấy miếng, bỏ qua lời Hệ Thống lảm nhảm. Hơn nữa hắn cảm thấy hết sức kinh ngạc bởi vì ngay khi hắn vừa mới bắt đầu cảm thấy nhạt vị (không phải thấy ngán mà là vì hương vị đã dần quen thuộc, mặc dù vẫn ngon) thì lại có một lớp khác với vị hoàn toàn khác ở bên dưới.
Dương như món ăn này được chế ra riêng dành cho hắn, hoặc ít nhất là phần ăn này.
Trần Ngọc Lâm nhìn qua cái khói trắng trắng kết thành thực thể, tự nhủ chắc đây phải là Long Vân. Hắn thử nếm một miếng, lập tức toàn bộ Long Vân tan ra trong miệng hắn.
Vị của Long Vân vô cùng kì lạ, nửa giống kẹo bông gòn, nhưng lại mặn và có cảm giác hơi giống như các loại cây thảo mộc hòa quyện vậy. Ngay khi Long Vân vừa tan vào trong miệng, lập tức Trần Ngọc Lâm cảm giác được như thể đầu hắn chợt bùng nổ, giống như đột ngột đầu óc hắn thanh tẩy hẳn.
Sau vụ “bùng nổ” đó, Trần Ngọc Lâm cảm giác Long Vân hóa thành một dòng nước ấm chảy thẳng xuống bụng hắn, dòng nước ấm này không chỉ thơm mà còn thanh tao nữa.
Trần Ngọc Lâm liếm liếm môi, cảm giác ăn vẫn còn chưa đã. Chợt lúc này hắn cảm giác toàn thân bỗng có một luồng nhiệt lưu ấm nóng xuất phát từ dạ dày, thẳng tiến về kinh mạch toàn thân và kết thúc ở Hư Khí Đan Điền thành một luồng lốc xoáy nhỏ.
Luồng lốc xoáy này không chỉ càng lúc càng nhỏ, Trần Ngọc Lâm cảm giác được nó như thể càng lúc càng mạnh mẽ và thuần khiết hơn. Cùng lúc này đan điền của hắn bị kích thích, càng lúc càng rộng mở ra to hơn. Trần Ngọc Lâm chợt rùng mình một cái, cảm giác cơ thể chợt có một chút thoát lực.
Hiện tại, Đan điền của hắn rộng mở ra gấp 5 lần trước đó, hơn nữa linh lực cũng tinh thuần hơn một chút. Điều này đại biểu hắn thành công đột phá Tam Phẩm Sơ Kỳ, tiến vào Tam Phẩm Trung Kỳ.
Cũng không kì lạ, trước giờ hắn đã là Tam Phẩm sơ kỳ đỉnh, chỉ kém một bước là vào Trung Kỳ. Hắn chỉ cố dừng lại tại Tam Phẩm Sơ Kỳ là vì tinh luyện linh lực trong cơ thể mà thôi, chứ nếu muốn hắn có thể đột phá từ 5 ngày trước.
Cùng lúc này, món thứ hai được đưa ra...