Trần Ngọc Lâm 3 người đang ngồi bàn nhau xem làm thế nào đem Tiêu Dao Thánh Nhân dụ ăn kem vị cứt, đột nhiên xung quanh bọn hắn không gian hơi chút chấn động, kế đó chui ra từ bên trong hư vô Tiêu Dao Thánh Nhân hình dáng bản thể của hắn, cái mà giống một đứa bé bảy tám tuổi, sừng san hô, đuôi rồng cánh rồng trảo rồng (không phải là rồng, nhưng mà trông cũng tựa tựa thế).
Rất may là hoàn toàn không giống Trần Ngọc Lâm tí nào, trừ việc có 2 tay 2 chân 2 mắt 1 mũi 1 mồm 2 tai...
Trần Ngọc Lâm phì cười khi thấy Tiêu Dao Thánh Nhân mặt đen xì đầy bồ hóng, tóc tai bù xù, liền cặp sừng san hô bóng loáng cũng bị dính bồ hóng quá nửa. Nhìn khá giống hắn hồi trước lúc trêu chọc Âu Bảo Uyên, bị nàng bắn cho một cái Hỏa Cầu Thuật vô mặt.
Tiêu Dao Thánh Nhân đậu xanh rau má thở dài:
“Chết tiệt Mộ Dung Nguyệt. Ta suýt nữa tán được 5 em sinh 5 cùng lên một lúc rồi.”
“.............”
Chắc là trong hình dáng của hắn đúng không? Bảo thao danh tiếng của hắn càng lúc càng tệ.
Kế đó, Tiêu Dao Thánh Nhân đứng lên, vứt cho hắn một cây gậy, đầu cây gậy gắn một con đại bàng bằng đồng thau, trên thân gậy có đính một bộ xương khô cũng bằng đồng thau. Hắn vừa chạm vào cây gậy liền thấy bộ xương đấy hơi cử động, hướng về phía hắn rít lên một tiếng rồi lại bất động.
“Con Đại Bàng Quân Đoàn Tử Thần. Không phải hàng thật đâu, đồ chơi thôi, đem ra triệu gọi 1-2 bộ khô lâu làm việc vặt còn có thể.”
Tiêu Dao Thánh Nhân lấy một cái khăn lau mặt, lau lau nói:
“Quà lưu niệm.”
“Chà, ta luôn muốn đi Rome.”
Trần Ngọc Lâm hơi luyến tiếc nói, dù sao kể cả trong giới Tu Luyện giả, Rome vẫn như cũ là một tòa thành khá có tiếng tăm.
Thôi kệ vậy. Về sau có cơ hội tự đi đi.
Trần Ngọc Lâm từ hàng mặt nạ bên cạnh, lựa đại một tấm mặt nạ siêu nhân Gao - Quỷ Sói đeo vào, cảm thấy hết thảy hoàn mỹ. Người khác nhìn vào sẽ chỉ thấy đây là một Quỷ Sói, cũng là Gao Sói Bạc trước khi phế vật hóa mà không phải là nhìn thấy Trần Ngọc Lâm.
Nãy giờ đứng im một chỗ mà hắn đã giống như động vật quý hiếm, bị chỉ chỉ chỏ chỏ, lại còn có một đám mặc áo ghi rõ ràng địa chỉ trang web TranNgocLamLaThangKhon.com và in hình cái mặt hắn kèm câu nói: “Ta là Trần Ngọc Lâm, người trở về từ tương lai nhưng phải....” nữa, kêu hắn chịu sao thấu.
Nhận tiện, đám thứ hai không phải căm ghét hắn mà hình như là fan cuồng.
Kì thật đối với Quỷ Sói Trần Ngọc Lâm rất là bất bình, trước khi về phe công lý thanh niên một mình cân toàn bộ 5 anh em siêu nhân, đập cho 5 đứa lên bờ xuống ruộng, sau khi công lý hóa liền con creep cũng không đánh được.
Tiêu Dao Thánh Nhân nhìn thấy thế, đầu đầy hắc tuyến đưa cho hắn một cái mặt nạ trông cũng khá mới, còn nguyên trong bọc. Hắn nói:
“Nhìn trông ngươi đeo cái mặt nạ đấy như thằng dởm đời ấy, đeo cái này đi, hồi trước ta mua độ 500 cái nhưng mà dùng không hết. Nhân tiện, Quỷ Sói là nhân vật ta khá ưa thích trong siêu nhân Gao và ngươi đeo mặt nạ của hắn làm ta có cảm giác đang sỉ nhục hắn vậy.”
“..........”
Trần Ngọc Lâm liếc nhìn qua, Giám Định bí pháp cho thấy đây là Bách Diện Mặt Nạ, tên như ý nghĩa, một cái mặt nạ có thể thay đổi trong 100 khuôn mặt, tuy nhiên mỗi lần thay đổi chỉ có thể kéo dài một ngày duy nhất cho nên cũng không có nhiều chỗ dùng.
Thứ nhất là chỉ có thể phỏng theo những khuôn mặt cùng kết cấu xương, hơn nữa dễ bị phát hiện, càng không có nhiều chỗ dùng.
Hắn cầm thử vào, trong đầu hơi suy nghĩ đến một khuôn mặt tùy ý, đeo lên trên. Lập tức cái mặt nạ hoàn toàn mười phần khớp với gương mặt hắn.
Âu Bảo Uyên cùng Tiêu Dao Thánh Nhân kinh dị mở to mắt, gật gù không ngừng. Trần Ngọc Lâm đang tự hào vì có vẻ trông mình “oách” hơn, ngay sau đó hai người nhìn nhau, gật gù nói thầm cái gì đó trong khi nhìn vào điện thoại:
“Giống vãi ra ấy.”
“Không sai, rất giống. Giống một cách đáng kinh ngạc. Nhìn qua ta cũng không nhận ra điểm khác biệt...”
Lang Lộc cũng mắt tròn mắt dẹt làm biểu lộ ngón tay cái.
“Sao? Giống siêu sao à?”
Trần Ngọc Lâm tự hào tự sướng, 2 người kia giương mắt nhìn nhau nghi ngại, kế đó đưa cho hắn cái điện thoại:
“Đại loại... thế?”
Trần Ngọc Lâm tiếp cái điện thoại bên trong là ảnh của một người trông giống hệt hắn lúc trang bị cái mặt nạ kèm theo 1 dòng tít:
[Truy nã đối tượng Giết Chết 172 người - Dương Văn Hinh.
Đặc điểm nhận diện: Cánh tay có hình xăm đồ đằng cố định Thần Ấn Chu Tri.
Giá treo thưởng: 1200 Linh Thạch cấp 5.]
Trần Ngọc Lâm:
-................
Ha ha ha ha ha vui vẻ đấy.
Trần Ngọc Lâm trợn trắng mắt đậu xanh rau má thay đổi một khuôn mặt khác, lần này để đảm bảo hắn thay đổi thành hình dáng một người Đức mắt xanh da trắng. Kế đó hắn lại tiếp tục chán nản khi nhìn thấy cả Tiêu Dao Thánh Nhân lẫn Âu Bảo Uyên nhìn nhau như muốn nói rồi lại không:
“Đẹp trai đấy.”
“Là thằng nào?”
Trần Ngọc Lâm chán nản hỏi, giơ tay ra, Âu Bảo Uyên đút vào tay hắn cái điện thoại, hắn mở ra, thiếu chút sặc:
[Bảng truy nã.
Advicz Sezth - Thợ Cạo Đầu Man Rợ.
....]
“.............”
2 lần cả 2 lần đều trông giống tội phạm giết người hàng loạt là sao vậy? Không lẽ hắn bị ám à? Cái mặt nạ này bị ám hay vẫn là hắn bị ám.
“Ha, chỉ là trùng hợp.”
Trần Ngọc Lâm không tin tà nói, lại thay đổi thêm lần nữa.
Và thế là...
[Truy nã đối tượng giết người cướp của: Lâm Tuấn Minh, giết chết 32 người, 12 phụ nữ, 8 trẻ em và 12 đàn ông. Hoài nghi là người của Hắc Ám Thiên Tà Giáo.]
[Truy nã đối tượng Ma Giáo Cuồng tín đồ Adam Croatsz, hiến tế 12 người cho Tà Thần Bách Nhãn Sổ Châu....]
Thêm vài lần nữa...
“Chà, ta không thể phủ nhận vụ này mới.”
Tiêu Dao Thánh Nhân bĩu môi nhìn Trần Ngọc Lâm đang bị một đám người vây quanh, tràn đầy vẻ thù hận. Một tên mặt trắng, tóc trắng, quần áo cũng trắng khoảng chừng Ngũ Phẩm Tu Chân hệ tu vi khuynh tay đối với Tiêu Dao Thánh Nhân:
“TIền bối xin lượng thứ, chúng ta cần áp giải phản đồ này về tông môn đem đi chặt đầu thị chúng.”
Trần Ngọc Lâm nhìn thanh gươm tuốt ra ngay cổ hắn:
-....................
CHo nên... không còn bảng truy nã, ngược lại hắn biến thành phản đồ rồi?
Hắn thậm chí còn chưa từng nghe qua Thanh Uyên Giáo.
Tiêu Dao Thánh Nhân xoa cằm vuốt bộ râu tưởng tượng, ra vẻ một bộ dáng tiền bối cao thâm mạt trượng, toàn thân tỏa ra khí tức Tôn giả ẩn ẩn một chút nét tang thương:
“Thế tên này đối với tông giáo của các ngươi làm ra cái gì? Có thể nói ta nghe không?”
Bên cạnh hắn, Âu Bảo Uyên nằm tựa ra ghế dài, bưng một túi bỏng ngô kèm 1 cốc cô ca, Lang Lộc làm ra cái quạt phất phất về phía nàng, hai người thoải mái nhìn Trần Ngọc Lâm tấu hài.
Thanh niên mặt tráng Ngũ Phẩm kia cúi mình bẩm báo:
“Bẩm tiền bối, tên phản đồ này tội ác bất tận, không gì không dám làm. Hắn khi sư diệt tổ, giết hại đồng môn chỉ để đoạt lấy một món Lục Phẩm Linh Bảo, quả là tội ác trời đất không thể dung tha. Không chỉ có thế, hắn còn đem một nhà của sư đệ ta toàn bộ phế đi, có thể tính là đời sau đoạn tuyệt. Còn kính mời tiền bối cho phép tại hạ áp giải hắn về tông môn chịu phạt.”
“.........”
Trần Ngọc Lâm nghe thế không biết cười hay mếu, hắn quyết định mếu: thế quái nào cái tội danh này lại bay lên đầu của hắn? Hắn chán nản giật mạnh cái mặt nạ ra, ném vào mặt Tiêu Dao Thánh Nhân:
“Thế đấy, ta chịu thua. Không có dịch dung dịch diếc gì hết.”
Tiêu Dao Thánh Nhân 3 người cười ha hả
“Ha ha ha ha ha...”
“Cái gì? Ngươi đây là dịch dung? Trò đùa này thật là...”
Thanh niên mặt trắng nhìn thấy Trần Ngọc Lâm, cáu kỉnh nói. Tân tân khổ khổ mới tìm ra được phản đồ, kết quả phát hiện hắn chỉ là dịch dung, không cáu cũng khó nói.
“Khoan đã, ta nhận ra ngươi.”
Chợt, ánh mắt hắn co rụt lại, sát ý lan tràn ra:
“Ngươi là Trần Ngọc Lâm, kẻ thiếu chút nữa đem hai con gái của tông chủ chúng ta đem đi trốn, sau đó liền bị tông chủ đem truy sát 20 dặm cuối cùng may mắn chạy thoát? Ngược lại là có bản lĩnh. Ta biết có hơn 200 người muốn đem ngươi thiến, lần này xem ra ngược lại là chạy không thoát.”
Âu Bảo Uyên phun ra một ngụm coca, sặc.
Trần Ngọc Lâm mặt dài ra như ngựa:
-...............
Đi trốn? Trốn đến đâu? Đến nơi có biển bạc núi xanh? Tông Chủ của các ngươi có hút nhiều thuốc không? Tông Chủ phu nhân các ngươi có khóc mắt lệ nhòa không?
Khoan đã, đó không phải vấn đề cần quan tâm. Tại sao hắn lại phải chịu nồi thay cho Tiêu Dao Thánh Nhân?
Tiêu Dao Thánh Nhân ho sù sụ, chỉ một chỉ vào đám người kia, nói:
“Lú!”
Một chỉ này điểm ra, cả mấy người kia 2 mắt chợt mê ly, kế đó bọn hắn nhíu mày nhìn quanh quẩn, rồi đi mất dạng, thậm chí còn chẳng thèm chào hỏi. Trần Ngọc Lâm đậu xanh rau má trừng mắt nhìn Tiêu Dao Thánh Nhân, hỏi:
“Đưa nhau đi trốn hả thưa Ngài?”
“Ta thề, đó là ý của họ.”
Tiêu Dao Thánh Nhân nhíu mày nói, nhấp một ly rượu, lảng tránh ánh mắt hắn.