Ở một góc nào đó của thành phố, Đông Phương Thường Thắng đang đi vào trong một căn khách sạn. Căn khách sạn này nhìn qua trông vô cùng xập xệ, lại khuất bóng. Nếu là dân cư ở đây hẳn sẽ biết, đây chủ yếu là nơi xã hội đen và dân hắc đạo tụ tập.
“Đi đâu thế?”
Một gã người cá hỏi Đông Phương Thường Thắng, gã người cá này là một người cá ngựa, với cái đầu của loài cá ngựa. Toàn thân gã xăm trổ vô số hình thù kì quái, có bạch tuộc thuồng luồng giao long các loại.
Nếu người trong hắc đạo nhìn sẽ nhận ra, gã này thuộc về băng Xích Ngư, một băng xã hội đen cũng hơi có tiếng, thường xuyên buôn bán “hàng cấm” trong khu vực. Những “hàng cấm” bọn hắn buôn bán trải dài từ những loại bột gây nghiện cho tới độc dược và những mặt hàng bị nghiêm cấm mua bán.
“Đi mua một ít thứ, gặp một ít người thú vị.”
Đông Phương Thường Thắng chớp chớp mắt, nói. Kế đó hắn hỏi:
“Này, nếu có ai đó giết người tại đây trong thời gian Hải Tộc Thịnh Hội thì Hải Vương có tức giận không?”
“Có chứ. À thực ra thì không hẳn.”
Gã người cá ngựa nói, rít một hơi thuốc. Cái kì quái là cái tẩu của hắn làm từ một thứ như xương người, cụ thể là xương quai xanh:
“Thật ra thì Hải Tộc Thịnh Hội không diễn ra trong 7 ngày, mà nó diễn ra trong 3 ngày. Trong 3 ngày này, nghiêm cấm sát sinh. Nhưng do trước đó có hơi nhiều việc ngoài ý muốn, cho nên họ nghiêm cấm sát sinh trong 10 ngày, 7 ngày trước, ngày diễn ra Hải Tộc Thịnh Hội, và 2 ngày phía sau.”
“Nếu sát sinh trong 3 ngày cấm kị thì sẽ bị chặt đầu hoặc trục xuất, những ngày còn lại thì sẽ bị phạt thôi.”
“Nhưng nếu sát sinh thì sẽ bị Hải Tộc chấp pháp dẫn độ, và gần đây lũ đó làm việc chăm chỉ lắm.”
Gã cá ngựa khịt mũi, lôi ra một con dao lau móng tay:
“Làm như chúng ta không biết về một vẻ mặt hắc ám của chúng vậy. Cậu biết gì không? Bột Ma là do chúng chuyền cho chúng ta để lưu hành trong đây đấy. Mấy gã đó cũng “hắc ám” lắm chứ chẳng phải dạng vừa đâu.”
“Ồ, vậy à?”
Đông Phương Thường Thắng nghiền ngẫm, rồi hỏi:
“Vậy ta cho là nếu ta giết chết các ngươi thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Hải Vương cả.”
Gã người-cá ngựa kinh ngạc, thiếu chút tưởng mình nghe nhầm:
“Cái gì?”
Liền kế đó, một mũi giáo thọc mạnh vào cổ hắn. Gã người-cá ngựa đổ khuỵu xuống, chỉ để thấy từ đằng sau lưng Đông Phương Thường Thắng có ba dải dây từ từ xuất hiện.
Đông Phương Thường Thắng không hiểu từ khi nào đã mọc ra 3 cái đuôi, mỗi một cái đuôi đều có hình thái mảnh dẹt, đen bóng, nhìn qua như thể làm từ kim loại. Một cái đuôi có hai hàng gai độc thò ra từ hai bên, một cái đuôi thì phình ra như thể quả tạ, nhưng lại trong suốt ở đầu. Cái đuôi cuối cùng trông giống mũi giáo, chính nó vừa mới chọc xuyên qua cổ của gã người-cá ngựa.
“Không tồi, gã sếp đang ở ngay gần đây thôi.”
Đông Phương Thường Thắng vuốt tóc, thở dài. Liền sau đó cánh cổng bật mở, một gã người - cá mập xuất hiện trong một áo đuôi tôm đen thui, gầm lớn:
“Đông Phương Thường Thắng, mày làm cái gì? Mày quên mất luật thứ nhất, anh em cùng băng không được giết nhau à?”
Đông Phương Thường Thắng vung đuôi, cái đuôi có đầu phình ra đột nhiên phát sáng, một tia sáng chói lóa hiện ra bao phủ gã người- cá mập. Trong nháy mắt gã kia đã hóa thành một tảng đá. Đông Phương Thường Thắng rút ra một cái máy tính bảng, phía trên có một tấm bản đồ, có một chấm đỏ đang nháy nháy.
“Nhanh nhanh thôi, Hải Tộc Chấp Pháp Đội đang tới.”
Trần Ngọc Lâm đang đánh nhau tay đôi với một đầu hạc, chợt ngưng lại hắt xì một tiếng, xoa xoa mũi. Hỏa Liên Hạc nghiêng đầu nói:
“Chú ý sức khỏe, cậu bé.”
“Cảm ơn Ngài, chắc là tên nào đó nói xấu tôi thôi.”
Chắc là ở dưới võ đài, Âu Bảo Uyên với Khải Trang đang thủ thỉ thầm thì nhau nói xấu tư thế chiến đấu của hắn.
Trần Ngọc Lâm nói, kế đó vung song quyền, Băng Hỏa Sáo Trang cùng với Vạn Lôi Pháp cùng lúc phát động. Đồng thời ở đằng sau con hạc kia, Hắc Linh vung 2 tay ra thành một chiêu thức taewondo.
Hỏa Liên Hạc cười, 2 chân bật lên cánh tay của Hắc Linh, nó vung cánh, một bên 2 cánh vung vẩy, từng đóa hỏa liên theo cánh Hỏa Liên Hạc bay ra, va chạm với Hắc Linh, một bên khác chân nó trong một phần giây đá ra, điểm vào một điểm trên cổ Trần Ngọc Lâm. Lập tức hắn ngã lăn quay, co giật.
“Hạc Tử Thiên thắng.”
Tên trọng tài vung cờ, tuyên bố chiến thắng. Hạc Tử Thiên vung chân giải huyệt cho Trần Ngọc Lâm, nháy mắt nói:
“Cậu đánh rất tốt, kỹ thuật rất tốt, thể chất cũng được. Nhưng chỉ cần ngắt kết nối cái đầu của cậu với cái thân thể cục súc kia là mọi việc xong luôn.”
“Đa tạ chỉ điểm.”
Trần Ngọc Lâm cười cười chào Hạc Tử Thiên, kế đó nhảy xuống sàn. Vị Hạc Tử Thiên vừa nãy là Tứ Phẩm Hậu Kỳ Yêu Thú, Tu Chân hệ, hắn ra tay đối phó tự nhiên cũng là là toàn lực, cũng vì thế lúc này hơi có chút kiệt sức nên phải đi ra nghỉ.
Nhưng không thể phủ nhận, kỹ thuật đánh lúc solo của hắn tốt thì tốt, dù gì cũng qua Tiêu Dao Thánh Nhân đào tạo. Vấn đề là hắn cùng Hắc Linh còn chưa thể phối hợp hoàn hảo, Hắc Linh không nói, nó là robot chỉ biết đánh riêng phần mình, nhưng hắn thì có những đòn đánh mà Hắc Linh xen vào làm ngắt mạch.
Và đó là 2 người phối hợp, tưởng tượng tổ hợp 3 người, hắn, Ngân Nguyệt Lang cùng với Hắc Linh? Hoặc thêm một con Arch Ville vào nó sẽ còn loạn thế nào?
Thông thường, 2 người phối hợp sẽ phải tạo ra hiệu quả 1 + 1 > 2, nhưng trong trường hợp của hắn thì lại 1 + 1 < 2. Thế mới phiền.
Trần Ngọc Lâm đang suy nghĩ, thở dài lắc đầu. Cái vụ này nhìn đâu cũng chỉ thấy đi tìm kiếm một loại chiến trận tổ hợp mà tập luyện thôi. Hắc Linh thì hắn có thể tăng khả năng khống chế lên, nhưng như thế sẽ làm mất đi sự tập trung lên đối phương của bản thân hắn.
Hắn còn chưa đạt được Nhất Tâm Đa Dụng chân chính.
“Hệ Thống, có cách nào luyện tập tinh thần lực không?”
Trần Ngọc Lâm hỏi Hệ Thống. Quả nhiên, chỉ có thông qua thực chiến mới thực sự nhìn ra được mặt yếu kém của chính mình.
Hệ Thống đáp:
[Có, nhưng điểm Vận Mệnh của Kí Chủ chưa đủ để mở khóa nó.]
Trần Ngọc Lâm tặc lưỡi, xem chừng thời gian ngắn là không thể tìm ra cách để khắc phục vụ này. Kể cả tổ hợp chiến trận cũng cần thời gian để học.
Mai đi mua vài cái tổ hợp chiến trận vậy, hiện tại hắn còn 40 Ngũ Phẩm Linh Thạch, không biết mua được cái gì đây, chắc là vài bộ dành cho mấy gia tộc nhỏ nhỏ thôi, nhưng cũng đủ dùng.
Không cần 1 + 1 > 2, chỉ cần 1 + 1 = 2 thôi là được.
Trần Ngọc Lâm oán giận quét mắt qua một sàn cá cược, nãy giờ hắn đánh 7 thua 3, cũng có thể gọi là tốt.
Có điều hắn đánh nhiều thế, chỗ này nãy giờ không biết là nhà cái kiếm lời bao nhiêu thông qua đánh cược rồi, chẳng biết hắn hưởng bao nhiêu phần trăm nữa. Mà có hưởng hay không cũng là vấn đề, chỗ này rất khôn, họ không trả tiền để ngươi tới đánh, về cơ bản ngươi hoàn toàn tự nguyện tới đánh nhau, không có bất cứ một hợp đồng nào cả.
Cho nên dù có không trả tiền là chuyện bình thường. Vắng mợ chợ vẫn đông, vẫn có hàng tá người vào tham chiến dù chỉ để chiến đấu thử sức.
Âu Bảo Uyên cùng Khải Trang đang ngồi đếm tiền, 2 con người này vừa nãy cược hắn thua ạ. Mà đúng là hắn thua thật cho nên cũng không có ý kiến, dù gì thì đầu hạc kia vẫn là Tứ Phẩm Hậu kỳ, không đơn giản là chênh lệch về tu vi mà còn là chênh lệch về kiến thức, lối đánh khác biệt và kinh nghiệm chiến đấu nữa.
Hắn không đánh nổi khi 2 cái cánh của con hạc kia liên tục vung vẩy che tầm mắt hắn, hơn nữa thân thể đầu hạc kia nhỏ thó, rất dễ dàng né tránh đòn tấn công của hắn. Ngược lại đầu hạc kia mỗi lần ra chiêu là chuẩn trúng vào một hai huyệt đạo, khó khăn vô cùng. Hắn trụ lại quá 5 phút cũng là cố hết sức.
Kể cả thế, lúc chiến đấu đầu Hạc kia không giống chiến đấu mà giống khiêu vũ vậy.
“Này, mấy người kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”
Trần Ngọc Lâm hơi hưng phấn hỏi, chí ít hắn sẽ được chia phần trăm chứ lị.
“900 Linh Thạch Ngũ Phẩm. Không nhiều lắm.”
Khải Trang đếm, Trần Ngọc Lâm nghe vậy bắt đầu vòi tiền:
“Thế thằng này có phải nên được tí nào không? Chí ít cũng phải 50% chứ? Không thì chia 1/3 là được. Thằng này nó đánh hộc mặt ra thế cơ mà.”
“Chia ra thành 1/3 à? Cũng được đó chứ.”
Khải Trang xoa cằm, kế đó nàng nhìn Âu Bảo Uyên, gật đầu:
“Này em gái, em có thấy 30% là vừa đủ cho hắn không?”
Âu Bảo Uyên gật đầu, mỉm cười hiền dịu nhìn Trần Ngọc Lâm:
“Vâng, dù gì cậu ấy cũng mất công đánh nhau, được chia cho 25% số tiền là chuyện đương nhiên. Dù gì 20% của 900 Linh Thạch cũng không quá nhiều.”
“Hiểu rồi, vậy 15% của 900 Linh Thạch Ngũ Phẩm là 90 Linh Thạch Ngũ Phẩm.”
Khải Trang đếm đếm, kế đó đưa cho Trần Ngọc Lâm một vốc Linh Thạch:
“Đây, 45 Linh Thạch của nhóc đây.”
Trần Ngọc Lâm:
-.................
Nà ní? Thế tại sao nguyên vốn 33% ban đầu của hắn lại biến thành 5% rồi? Có cái gì đó nó rất ư là ảo diệu vừa diễn ra nhé, thế rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra vậy?
“Rồi, phần 66% còn lại chị em mình chia đôi chứ nhỉ?”
Khải Trang và Âu Bảo Uyên cười hì hì nói chuyện với nhau, trong khi đó Trần Ngọc Lâm vẫn nhìn 45 viên Ngũ Phẩm Linh thạch tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra với cái thế giới này.
Con Bé Súp ôm bụng cười ha ha với hắn, cười trên nỗi đau của hắn, còn con Bé Hắc vẫn giữ bộ dáng ngây ngây ngô ngô, giống như mới từ cung trăng rơi xuống.
Mà quái lạ, chẳng hiểu sao Trần Ngọc Lâm nhìn con Bé Hắc càng nhìn càng thấy nó đáng yêu, chẳng biết Uyên chăm nó ra làm sao mà béo mũm.
Bình thường một thứ với cái mồm đầy răng sắc nhọn và chân cũng có càng như Bé Hắc hắn sẽ thấy kinh tởm, nhưng khi nó nhỏ nhỏ, lại béo mũm mĩm cùng tư thế ngồi ngây ngốc thì lại thành ra trông rất xấu dễ thương, xấu ngốc..v..v
Trần Ngọc Lâm tự hỏi mình phải chăng hay không nên đăng ký đi khám mắt.
“Hả?”
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc thốt lên khi đi thu thập kết quả đánh giá của hắn:
“Đánh ở đây cũng được tiền à?”
“Đương nhiên.”
Tay quản lý sổ sách đưa cho Trần Ngọc Lâm một cái máy tính bảng, phía trên có bảng đánh giá thành tích của hắn, ngoài ra còn có sức mạnh quản lý, điểm mạnh, điểm yếu trong chiến đấu, những chỗ còn thiếu hụt và các video chiến đấu để về xem lại. Đây là lý do nhiều người thích tới đây.
“Cậu đánh cả thảy 13 trận, thắng 7 thua 5, một trận hòa, mỗi trận thắng cậu lấy được.. e hèm, 20 Ngũ Phẩm Linh thạch, vị chi là 140 Ngũ Phẩm Linh Thạch. Thua 5 trận mỗi trận giảm 10 Ngũ Phẩm Linh Thạch, còn lại 90 Ngũ Phẩm Linh Thạch. Cậu có số tài khoản ngân hàng thế giới không tôi chuyển cho cậu, hay muốn tiền mặt?”
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc nhìn vào mục [Thu Nhập] thấy có tới 90 Ngũ Phẩm Linh Thạch. Hơn nữa, hắn còn mới chỉ là thành viên Lv1 của Đấu Trường mà thôi. Nếu lên Lv10 hắn có thể được tới vài trăm Tinh Hạch một trận chiến.
“Để lên được Level 10 ông cần phải đánh những trận đấu sinh tử cơ.”
Như đã biết trước suy nghĩ của hắn, Âu Bảo Uyên nói, hình như nàng đang truy cập vào dữ liệu của chỗ này trong đầu:
“Và phải thắng được 10 trận liên tiếp với những đối thủ đang trong cùng hạng để lên Level. Đây là một hệ thống được thiết kế để số người lên được cấp là 1%. Có hơn 7 triệu thành viên Level 1, nhưng chỉ có 200 ngàn thành viên level 2, và một trận đánh sàn đấu giá thu được... “
“Khụ, tiểu thư đây...”
Tay quản lý nói, ho khù khụ:
“Cô làm ơn đừng có nói oang oang những dữ liệu của chúng tôi, mặc dù hầu hết các dữ liệu đó công khai nhưng vẫn đừng. Về phần cô, 12 trận thắng, 1 trận thua. 230 Linh thạch Ngũ Phẩm. Và làm ơn kín miệng cho.”
Âu Bảo Uyên thấy hắn lên đấu cũng tập tành lên đấu theo, về cơ bản là tung hoành sân cỏ. 1 trận thua duy nhất do nàng đối đầu với một địch thủ tốc độ quá nhanh mắt thường không thể bắt kịp, trong nháy mắt một thanh kiếm đã kề vào cổ nên đành chịu thua.
“Này, làm sao bà biết một lần đấu giá họ kiếm được bao nhiêu?”
Trần Ngọc Lâm thầm thì hỏi Âu Bảo Uyên, trong khi tay quản lý sổ sách thở dài. Âu Bảo Uyên cười:
“Họ công khai người thắng thua và tiền cọc mà. Ông chỉ cần thực hiện chừng 3000 phép tính cộng trừ là ra.”
Trần Ngọc Lâm cười cười, thôi khỏi nhé. Hắn download toàn bộ dữ liệu của hắn vào trong 1 cái USB rồi về kiểm tra lại sau, kế đó hắn lấy ra phần tiền của hắn.
Trần Ngọc Lâm dự tính về lại khách sạn rồi sẽ tiếp tục chạy tới khu Tự Do mua bán. Như đã nói hắn đang cần một vài tổ hợp chiến kĩ.