Trần Ngọc Lâm vừa kết thúc lần vượt ải thứ 7, lần này thậm chí còn kém hơn 6 lần trước, mấy lần trước hắn còn có thể đạt được thành tích 4 giây rưỡi, lần này trực tiếp chết ngay lần đầu.
Cho nên xem vận khí, nếu đụng phải cạm bẫy gì đó độ khó cao liền muốn ăn hành, mà nếu ăn may đụng phải toàn cạm bẫy độ khó thấp thì dễ dàng hơn.
Lần thứ 7 này hắn vừa mới tiến vào, lập tức toàn bộ 50 mét độc đạo bỗng dưng biến thành một cái miệng lớn khổng lồ, bên trong cái miệng này lại có vài trăm cái miệng nhỏ hơn, nghiền hắn nát như tương.
Nhưng nó cũng đẩy hiểu biết của hắn về Thâm Ảnh Uyên lên một cấp độ mới: Có sinh vật sống trong này, thậm chí là cả yêu ma quỷ quái.
Trần Ngọc Lâm đang giũ bụi ra khỏi giày, chợt bên cạnh hắn nhoáng ra một cái bóng đen. Hắn phản ứng có thể tính là nhanh, trực tiếp nhảy bật ra đằng sau, mặc dù chủ yếu là do giật mình.
Vừa xuất hiện trước mặt hắn là một người cát. Chính xác hơn mà nói, toàn thân thể hắn phía dưới là một đống cát phủ một lớp bạt đen, bên trên từ bụng trở lên là một cơ thể con người để trần, nam giới, khoảng 30 tuổi, đồ đằng phủ kín toàn thân, nhìn thoáng qua trông giống hắn bị mực vẩy khắp người.
Mặt hắn ngũ quan trông khá giống lấy ngón tay chọc ra 3 cái lỗ trên một đống cát hơn là một khuôn mặt.
Trần Ngọc Lâm nhìn lướt qua, lập tức kinh ngạc:
[Miên Địa Dương - Đại Tự Nhiên hệ Huyền Cấp viên mãn- 1000 mét/ Trấn
Chủng tộc: Huyết Địa Lâu]
Trần Ngọc Lâm từng nghe qua Huyết Địa Lâu nhất tộc, chính xác hơn chúng không thể gọi là tộc.
Huyết Địa Lâu chủng tộc một loài yêu quái vô cùng kì dị, là điển hình ví dụ cho câu nói khá nổi tiếng Tu Chân Giới: “Bất kỳ thứ gì cũng biến thành yêu được“. Nó trên cơ bản là một mảnh đất sau một thời gian dài, có thể là thông qua chiến tranh hoặc bất cứ nguyên nhân gì liên tục nhận được máu tươi cùng với oán hận, biến thành một loại yêu quái.
Cứ một thời gian nếu không nhận được đủ “máu”, nó sẽ gây ra một số tai nạn, tỉ như sụt lở núi, sập hầm để ăn thịt người, là một loại yêu quái rất khó diệt trừ.
Nghe nói muốn diệt trừ loại yêu quái này phải móc hết sạch đất đai bị nhiễm Huyết Địa Lâu, lại đổ lên bê tông trộn máu chó đen, cuối cùng nhờ thầy pháp trấn áp trăm năm mới được. Bởi vì đất đai bị nhiễm Huyết Địa Lâu nếu không trấn áp sẽ có tỉ lệ rất cao sinh ra một con khác quanh đó.
Ở đây trước mặt hắn là một đầu Huyết Địa Lâu tu thành nhân thân (có thể nói như thế), đặc biệt hơn là tu luyện theo Đại Tự Nhiên Hệ.
Đại Tự Nhiên Hệ phân chia khá đơn giản, nhưng lại có rất nhiều cách phân chia, một trong số đó là cách phân chia thành lần lượt Thiên Địa Huyền Hoàng 4 đẳng cấp khống chế tự nhiên, và phân chia theo diện tích kiểm soát được, có nhiều cách để diễn tả diện tích, phổ biến nhất là theo hệ mét hoặc km, không phổ biến hơn là theo cách nói Trấn/ Làng/ Thành/ Quốc/ Đại Lục v..v.
Người ta nói, đẳng cấp không chế cuối cùng gọi là Thiên vì lúc đó Đại Tự Nhiên Hệ Khống chế giả đã đạt đủ sức để thay thế Thiên Đạo hành sự, có thể hồi sinh người chết, khống chế tâm tưởng, v..v
Nói thì nói thế, mỗi người một sở trường. Đại Tự Nhiên hệ cũng là có sở trường, ví dụ một số người sở tu Đại Địa, một số người sở tu Hải Dương, một số là sở tu Tử Vong hoặc Sự Sống v..v
Đại Tự Nhiên hệ rất khó để phân biệt thực lực với 3 hệ còn lại, chỉ có thể phân ra cái đại khái, chính là Hoàng Cấp - trước Kim Đan, Huyền Cấp - Kim Đan tới Hóa Anh, Địa Cấp tương đương Hóa Anh tới Độ Kiếp Kỳ.
Không có cách, có quá ít nhân số tu luyện theo Đại Tự Nhiên Hệ đến Địa Cấp để dễ dàng phân chia, cùng lắm chỉ có thể đếm khoảng 30 người.
Trần Địa Dương hẳn là một chỉ Huyết Địa Lâu tu luyện theo Đại Tự Nhiên Hệ. CHủng loài này tu luyện Đại Tự Nhiên hệ dễ dàng vô cùng, nhưng bình cảnh cũng đồng dạng lớn lao vô cùng. Hắn tu luyện lên được Huyền Cấp viên mãn hẳn cũng không dễ dàng gì.
Miên Địa Dương vừa xuất hiện ở bên ngoài Thâm Ảnh Uyên, rõ ràng là vừa thất bại thí luyện xong. Hắn liếc nhìn về phía Trần Ngọc Lâm, cau mày:
“Tam Phẩm Hư khí Đan??”
Chợt hắn nhớ tới tầm nửa ngày trước, hỏi:
“Ngươi là cái thằng nào tên là cái gì gì đó đạt 0.01s thành tựu Vô Lượng Sơn à??”
Trần Ngọc Lâm.
“.............”
Tuyệt, giờ thì sau khi danh hiệu thằng Bờm qua đi, kế đó là cái danh hão 160k/ngày(tiền lương của hắn hồi mới vào, nghiêm túc nhé, mấy “tiền bối” ở đây cứ như học sinh tiểu học ấy, tu luyện lâu quá không có gì làm à?), bây giờ thì cái danh 0.01s sẽ lại bám theo hắn mãi thôi.
Hắn nổi tiếng rồi à? Nhưng người ta còn không thèm nhớ tên hắn nữa mà chỉ nhớ cái 0.01s thôi.
Vui vãi lều.
Trần Ngọc Lâm thở dài gật đầu, cung tay cúi chào tự giới thiệu để rồi sau đó chợt nhận ra là hắn còn chưa bao giờ học qua cách cúi chào như thời tiền sử này. Sau nửa giây ngượng ngịu, hắn giơ tay lên bắt tay theo phong thái chào kiểu phương Tây.
Nếu Mộ Dung Nguyệt ở đây lúc này và chứng kiến cảnh đáng xấu hổ này, chắc chắn sẽ nói đó là do “con mụ tàng hình nào đó” (cách nàng gọi cái người thần bí dạy hư Trần Ngọc Lâm, mặc dù làm gì có ai?) dạy dỗ hắn thành ra như thế này.
Miên Địa Dương:
“..........”
Ngươi có thể cúi đầu chào, có thể cung tay chào, cũng có thể bắt tay tùy ý, nhưng đừng có làm cả 3 cái cùng một lúc chứ.
“Tại hạ Trần Ngọc Lâm, ma cà rồng.”
Dù thế hắn vẫn bắt tay.
“Miên Địa Dương, Huyết Địa Lâu.”
Trần Ngọc Lâm ánh mắt thoáng đảo qua bàn tay, cảm nhận của hắn là bàn tay này thô ráp và sần sùi, không phải cảm giác sần sùi chai sạn mà giống như khi đi chân trần (hoặc trồng cây chuối) trên nền đất sỏi vậy.
Chợt hắn suy nghĩ, nếu như Miên Địa Dương tiền bối này vừa mới từ trong Thâm Ảnh Uyên thí luyện chạy ra, hắn có thể hỏi xin vài ý kiến của hắn hay không?
Trần Ngọc Lâm nhanh chóng bắt chuyện với Miên Địa Dương. Thông thường khi vừa mới qua một ải mỗi người sẽ dành chút thời gian để suy ngẫm và cảm ngộ lại ải vừa rồi, Trần Ngọc Lâm nhân cơ hội này hướng Miên Địa Dương hỏi thăm một số cách thức qua ải khác nhau.
Mặc dù hắn có qua nhóm FB hỏi thăm, nhưng mà mỗi người một ý kiến nên hơi loạn.
Đặc biệt bởi vì hầu hết mọi người đều đã là ngoài Kim Đan và chưa ai từng đến đây lúc chưa đột phá Kim Đan nên rất nhiều cách thức sống sót trong này không có biện pháp sử dụng.
Mặc dù cạm bẫy đều sẽ tự động điều chỉnh theo tu vi Thí Luyện giả, nhưng cấp bậc của hắn có rất nhiều thứ không thể dùng do giới hạn tu vi.
“Chà, bản thân ta thường hay thông qua cảm ngộ xung quanh mà né tránh, hiển nhiên không phải tất cả mọi trường hợp đều có tác dụng.”
Miên Địa Dương cau mày:
“Dĩ nhiên, như vừa rồi cả một đoạn đường độc đạo biến thành một cái hầm chông to tổ bố, và còn phát ra trọng lực gấp 2000 lần bình thường nữa.. đại khái là như thế. Nhưng tóm lại thì tóm tắt ở một chỗ: “Cảm ứng xung quanh“.”
Trần Ngọc Lâm im lặng gật gù, lúc chat trên FB hắn đã nghe cụm từ này đến nhiều rồi, nhưng lúc hắn hỏi cụ thể làm thế nào để “cảm ứng xung quanh” thì chỉ nhận được một cụm từ:
Thần thức.
Trên cơ bản là vô nghĩa, thần thức chỉ tồn tại khi ngươi là Ngũ Phẩm cường giả lúc mà linh hồn lực đạt quá một hạn mức cho cơ thể chứa được bắt đầu tràn ra ngoài, hoặc một số trường hợp cùi bắp hơn là Lục Phẩm, nhưng sớm nhất từng có là Ngũ Phẩm cường giả. Hắn mới là Tam Phẩm.
Trên cơ bản trừ vài trường hợp vô cùng đặc thù, hầu hết người đều tại Lục Phẩm/ Ngũ Phẩm linh hồn lực tăng mạnh mà bắt đầu hình thành thần thức. Trước Nguyên Anh không có cách tu linh hồn, linh hồn lực tăng lên chỉ xảy ra do Thiên Kiếp tẩy trần, rèn đúc linh hồn và bồi cho nó năng lượng mà thôi.
Bản Đồ Đạo Tắc cũng tạm coi như là một loại thần thức dò xét, nhưng vấn đề nó không hiện ra cạm bẫy, mũi tên, viên đạn, v..v nên trong trường hợp này Bản Đồ là vô tích sự.
[Là Kí Chủ vô tích sự không phải ta vô tích sự.]
“IM.”
[Kí Chủ IM]
“Mày im thì có.”
[Im mồm. Shut up b*tch. Заткнись. 닥쳐. 黙れ....]
“Rồi rồi tao im, ồn quá, bớt xổ ngoại ngữ đi thằng này.”
Trong lúc Trần Ngọc Lâm và Hệ Thống đấu võ mồm,
“Ừm, ngươi biết đó. Thông thường dưới Ngũ Phẩm không có thần thức, cho nên ta đề cử một phương pháp..”
Miên Địa Dương nói, ngẫm nghĩ:
“Vì thế, ta đề cử một phương pháp. Lấy một cái khăn bịt mắt lại, để đề tăng cảm giác các giác quan còn lại.”
“Có được không vậy thưa ngài?”
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc hỏi:
“Ý ta là bên trong kia tối om om thì cũng có khác gì nhắm mắt đâu?”
“Nhưng mắt ngươi vẫn mở...”
Miên Địa Dương phân tích:
“Giác quan của Tu Chân giả vượt xa phàm nhân, đương nhiên nếu ngươi là các hệ tu luyện khác ta sẽ không đề cử phương án này mà sẽ là vài phương án khác. Nhưng ngươi lại là Tu Chân giả...”
“Như vậy, bởi vì giác quan của Tu Chân giả cùng phàm nhân so ra càng thêm bén nhạy, cho nên khi ngươi từ bỏ một giác quan, đóng cửa hoàn toàn nó lại, các giác quan còn lại của ngươi hoạt động sẽ càng thêm tốt. Mà nếu ngươi một mực mở mắt, dù cho ngươi không thể phân biệt ra cái gì, nhưng vấn đề là ngươi vẫn luôn sử dụng Tinh Thần lực để phân tích từ đó hiệu quả không được....”
“Cho nên, nếu như đằng nào cũng không nhìn thấy gì, có ngại gì mà không thử một lần?”
Trần Ngọc Lâm càng nghe càng cảm thấy có lý. Xét cho cùng, chuyện tương tự cũng đã xảy ra rất nhiều lần với nhiều người, không chỉ đơn giản đối với Tu Chân giả mà còn là đối phàm nhân.
Có rất nhiều người sau khi mất đi đôi mắt, các giác quan khác như xúc giác, thính giác càng trở nên bén nhạy hơn, thậm chí có những người trở nên bén nhạy tới mức bản thân thính giác của họ hình thành một hệ thống dò âm thanh tương tự hệ thống radar của loài cá heo, giúp cho họ có thể “nhìn” mà không cần mắt.
Vô cùng hiếm hoi, nhưng không phải là không có.
Nếu phàm nhân có thể, Tu Chân giả vốn bản thân thể chất và cường độ cơ thể cùng linh hồn lực lượng vượt trội hơn hẳn làm sao có thể kém cạnh?
Trần Ngọc Lâm cảm thấy hưng phấn bừng bừng, quyết định thử nghiệm sẵn nhân có cái băng đeo mắt hắn dành riêng lúc ngủ đeo vào. Đồng thời hắn vận dụng linh lực chặt đứt (tạm thời) khu vực khứu giác (đúng, Tam Phẩm có thể làm được điều đó, thực ra chỉ cần Nhị Phẩm là sơ bộ làm được rồi).
Trần Ngọc Lâm sau 10 phút thử nghiệm, hắn cảm giác được bản thân lúc này thính giác và xúc giác đã hoàn toàn trở nên bén nhạy hơn rất nhiều.
Nếu hắn là người bình thường có thể phải mất vài tháng để làm quen, nhưng Tu Chân giả sự thích nghi đã vượt trội lên trên người bình thường, như hắn chỉ mất tầm 10 phút để làm quen.
Trong khi hắn còn đang bận quẩy với “phát hiện” mới thì Miên Địa Dương cảm giác không thực sự có hứng thú lắm nên chào rồi đi mất. Mặc dù hắn có hơi chút im lặng khi thấy Trần Ngọc Lâm quay ngược lại hướng hắn mà cúi chào.
Trông như đang chào một tảng đá vậy.
Trần Ngọc Lâm sau một thời gian luyện tập, vào lúc cuối cùng hắn còn triệu hoán Arch Ville ra đồng thời lệnh cho nó gọi ra tầm 10 con Imp liên tục bắn cầu lửa vào hắn nữa.
Sau khi Trần Ngọc Lâm có thể né tránh được trong 10 giây mà không hề trúng phải bất cứ một quả cầu lửa nào, lúc này hắn mới tiến vào bên trong Thâm Ảnh Uyên.