Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 102: Chương 102: Hải Tộc Thành Thị




10 ngày sau, Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên, thêm một nhóm chừng hai tá người đi lên một cái.. UFO?

Không sai, hình tròn tròn, dẹt dẹt, có thể lơ lửng, nhìn kiểu gì cũng giống mấy cái phi thuyền ngoài hành tinh chạy tới hủy diệt Trái Đất và tiêu diệt loài người nhằm mục đích chính là tạo bàn đạp hủy diệt lũ gián, bá chủ thực sự trong 300 triệu năm qua của Trái Đất.

Đúng vậy, chính là UFO không sai.

“Linh tinh.”

Khải Trang đứng đằng sau gõ “cốp” cái vào đầu của hắn, nói:

“Gọi nó là đĩa bay.”

Lần này, Khải Trang cử một bộ phân thân ra dẫn đội. Nàng là Tôn giả, một phân thân kém nhất cũng có Thần Anh tu vi.

Cả một nhóm 30 con người và các chủng loại khác, chỉ có duy nhất một mình hắn, Uyên cùng với nàng, thêm 2 người nữa là thành viên được đánh số của Vĩnh Hằng đảo, còn lại toàn là các thành viên ngoại môn lâu năm có uy tín.

Vĩnh Hằng Đảo xét toàn bộ Trái Đất Tu Chân giới cũng là thế lực số một số hai, rất có uy tín trong Tu Chân giới. Cho nên công tác xét tuyển thành viên ngoại môn của Vĩnh Hằng đảo cũng mười phần chặt chẽ, chỉ lựa chọn những người có uy tín mới được đi, không thì ở nhà.

Mà thực ra từ khâu xét tuyển vào đảo đã chặt chẽ rồi, có tiền án hình sự gì đó là trượt từ vòng gửi xe ngay.

Mà do tính đặc thù của Vĩnh Hằng Đảo, tầm khoảng 70% thành viên là người đến từ các gia tộc, tông môn lớn, hoặc các thế lực khác, chỉ khoảng 30% là thành viên tán tu mà thôi. Hầu hết những người muốn tới Hải Tộc Thịnh Hội đều có cường đại chống lưng, không quá cần thiết phải đi theo nhóm cùng với bọn họ mà có thể đơn độc mà đi.

2 người kia cũng là có uy tín lâu năm, nhưng lại tiện đường đi đi ké cho tiện. Dù sao phi hành nửa ngày một mình ai mà không thấy chán, chi bằng đi cùng xe chẳng vui hơn à?

2 người khác lần lượt là một gã Long Nhân, gọi Ngao Cửu Đình tới từ Bách Long Sơn, dãy Himalaya và một người khác là một tán tu người Nhật, một trong các Âm Dương sư hiếm hoi chạy ra ngoài lãnh thổ nước Nhật tên gọi Yamato, Trần Ngọc Lâm thiếu chút nghe nhầm thành Yamate.

“Ù, ta thắng.”

Ngao Cửu ĐÌnh, Long Nhân, thân là thân người, đầu là đầu rồng lạnh lùng nói giơ lên cây Tứ Quý Át, cười nhạt nhìn Trần Ngọc Lâm đang buông xõa bộ bài:

“Ta nói này Lâm, nếu đây là Las Vegas, không quá ba mươi giây cậu sẽ phải ra đường xin ăn. Đến cả chơi ba cây cậu còn ra 1 điểm 12 lần liên tiếp..”

Trần Ngọc Lâm quét mắt qua cái đám đang cùng hắn đánh bài(cũng may không ăn tiền) trợn trắng mắt:

“Mấy người một cái Nguyên Anh, 2 cái Kim Đan hợp sức ăn hiếp một tiểu bối Hư Khí Đan vui không?”

Chơi 3 cây, hắn đang kì quái tại sao 3 lần liên tục bị bài 1 điểm, đến lần thứ 4 để ý kĩ thì phát hiện hóa ra tay chia bài sắp xếp sao cho hắn luôn luôn đạt được 1 điểm. Hơn nữa lại chưa từng trùng lặp tổ hợp 1 điểm.

Tròi má nó, ai đời lại ăn hiếp hắn thế? Hắn luôn tự nhận chính mình ăn ở luôn luôn tốt đẹp khoáng đạt, tại sao lại bị ăn hiếp như này à?

Mà sắp xếp 3 cây thì cũng thôi đi, để cho hắn giận hơn cả là khi chơi tá lả mấy gã này còn chơi nguyên quả thần thức đi ra quét bài hắn, thậm chí còn không thèm che giấu một chút nào, đời còn có thiên lý không?

Ngao Cửu Đình ha ha cười lớn, hoàn toàn không có một chút nào tư thế của kẻ chơi ăn gian bị bắt bài tại trận, tiếp tục xáo bài làm ván mới.

Trong khi đó, Âu Bảo Uyên ngồi chơi game thời trang với phân thân của Khải Trang, cũng chẳng biết rốt cuộc là ai lái cái UF... nhầm, đĩa bay này. Lúc đi lấy thêm nước ngọt Trần Ngọc Lâm có ngó qua toa lái, phát hiện rỗng tuếch chẳng có một ai bên trong cả, chắc là chế độ tự động lái.

Trần Ngọc Lâm ăn hành ngập mặt, trong khi đó cả lũ cao cao tại thượng đại tiền bối kia cười ha hả dập cả đống hành vào mặt hắn giống như đã vài trăm năm không có thoải mái như vậy qua.

Kĩ thuật tá lả thì giậm chân tại chỗ, bù lại kĩ thuật ăn gian thì biết tới không ít. Sau này thất nghiệp chỉ dựa vào cái kĩ thuật ăn gian này khéo cũng lết tới Las Vegas làm kiếm ăn qua ngày, đương nhiên nếu không đụng độ mấy gã tu sĩ rảnh rỗi đến mức chẳng biết làm gì giống như Ngao Cửu Đình này vậy.

Trần Ngọc Lâm cáu giận thầm nghĩ vậy.

Đi được nửa tiếng thì đến nơi. Trần Ngọc Lâm hứng khởi ngó qua nhìn nơi gọi là Hải Tộc Thịnh Hội.

Ấn tượng đầu tiên của hắn là.. nơi này nằm dưới đáy biển.

Chỉ riêng 1 điểm này đoạn tuyệt hi vọng tới tham gia náo nhiệt Hải Tộc Thịnh Hội của toàn bộ dưới Kim Đan tu sĩ, trừ khi bản thể hoặc công pháp của họ cho phép hít thở dưới nước.

Phía trên là biển đen, đúng vậy, đen mà không phải xanh, là bởi vì nơi này nằm ngoài 8000 mét dưới mực nước biển, từ lâu đã không thấy được ánh sáng mặt trời. Nếu nhìn lướt qua bên ngoài bằng vào thị lực của Tam Phẩm cùng với ánh sáng của thành phố phía dưới có thể miễn cưỡng thấy vài con cá mập to như cái công ten nơ, không biết là cá mập ma thú hay vẫn là megalodon tiền sử.

Còn có vài sinh vật như con sên biển hoặc mấy con cá dài dài dị dị, trông giống sinh vật ngoài hành tinh.

Thành phố bên dưới giống như nằm bên trong nửa cái bong bóng, phân cách rõ ràng với nước biển. Nhưng nhìn xung quanh thì có là đồ đần cũng biết đó là thành phố dành cho Hải tộc cùng những chủng loài trên cạn giao lưu, bởi vì xung quanh cũng có năm sáu cái khu khác phát triển về mọi hướng nhưng lại nằm sâu trong nước biển.

Thành phố này được chiếu sáng một phần bởi điện quang trong thành phố, nửa khác là nhờ miệng núi lửa ở bên dưới vẫn hừng hực sáng lên, đồng thời cung cấp độ ấm cho mấy con Hải Tộc chưa đủ khả năng sống xa cách nguồn nhiệt quá lâu.

Chính giữa thành phố là một tòa lâu đài cổ kính, san hô sáng rực mọc lên bao phủ khắp cả tòa lâu đài, nhưng việc san hô bao phủ lại khiến tòa lâu đài trông như nơi vui chơi mà không giống thủ phủ quản lí chỗ này.

Toàn bộ thành phố phân thành 4 khu cả thảy, khu người ở, khu chợ, khu giao dịch và khu quản lí.

Trần Ngọc Lâm từng ở thành phố, tự nhiên biết thế nào gọi là ánh sáng rực cả màn đêm, nhưng cũng chẳng là gì với nơi này. Ánh sáng phát ra từ các khu chợ, các khu giao dịch và mấy phố đèn đỏ quanh đây gần như chiếu sáng cả thành phố này, nếu không ngẩng đầu lên nhìn mặt biển chắc cũng chẳng biết chỗ này bình thường tối om như thế nào đâu.

Quanh các khu phố, cờ bạt lồng đèn treo tứ phía, có cả nhân loại, yêu thú, người ngoài hành tinh đi dạo. Hải tộc ở đây là bá chủ, nhưng để tiện đi lại trên đường phố nơi đây nên họ biến thành hình dáng bán nhân, hầu hết là bản thể của họ thu nhỏ, sau đó lại mọc ra mấy cái tay chân dễ bề chơi đùa.

Trần Ngọc Lâm lướt mắt nhìn qua cũng đếm được hơn hai trăm cái hàng quán vỉa hè, mùi thơm bay ngào ngạt phát ra từ phố chợ. Hầu hết hàng quán ở đây nhập nguyên liệu tươi từ ngay ngoài thành phố, đảm bảo về chất lượng.

Hệ Thống lầm bầm:

[Không kiến thức, nhà quê ra tỉnh. Về sau ngươi nhìn thấy Tiên Học Viện, thậm chí Cổ Lão Ngàn Vạn Năm Hoàng Triều các nơi còn không phải há hốc mồm ra?]

Khải Trang có vẻ đã thu xếp thủ tục xong xuôi, chỉ mất chưa đầy 5 giây với nhân viên kiểm soát bọn hắn đã được thả ra. Nàng đưa tay vẫy vẫy, một cái xe mà Trần Ngọc Lâm đoán là xe taxi dừng ngay cạnh, cái xe to như một cái xe tải, hơn nữa còn lơ lửng trên không.

Khải Trang nhìn con cá trê trước mắt, nói:

“Tôi muốn tới Khu Nhà trọ Vinh Nam, phía tây thành phố, trong khu San Hô A4.”

“Đến đó khá xa đấy, cách đây 50 cây số lận.”

Con cá trê giơ tay ra, các ngón tay có màng bao quanh:

“2 viên Nhất Phẩm Linh Thạch, cảm ơn.”

Công nghệ cũng thật hiện đại, Trần Ngọc Lâm thầm nhủ. Vừa nãy còn không chú ý, giờ để ý mới thấy hóa ra phương tiện đi lại ở đây toàn là mấy cái xe bay giống như trong các phim khoa học viễn tưởng vậy.

Cửa kính xe hạ xuống, một cánh tay da nâu, bóng lộn thò ra, rồi đầu một con cá trê nhìn qua cửa, lè nhè hỏi:

“Các cô cậu muốn đi đâu?”

Nó nói bằng ngôn ngữ của Thần, tuy Trần Ngọc Lâm nghe hiểu nhưng nói vẫn rất hạn chế. Dù sao Hải Tộc Vạn Chủng, muốn cố định 1 loại ngôn ngữ là rất phiền phức, chi bằng toàn bộ nói chung 1 loại ngôn ngữ, vậy tiện hơn nhiều.

Khải Trang thả vào tay nó 2 viên linh thạch, rồi một phần của cái thùng xe đột nhiên mờ đi, kế đó hóa thành một căn phòng với mấy chục cái ghế, một cái TV, nước ngọt các thứ tương đối đầy đủ. Con cá trê kia quay đầu nói:

“Mời vào.”

Trần Ngọc Lâm ở trên xe, xem qua chương trình TV, ở đây không chỉ có phim của Hollywood cùng Bollywood (Hollywood phiên bản Ấn) còn có cả Fishywood (Hollywood phiên bản cá) do bầy cá biên kịch và đạo diễn.

Trần Ngọc Lâm chẳng hiểu tụi nó nói gì cả, toàn “Blop blop blop”, giống như đang xem phim câm vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.