“Ông Lão Trên Núi” – trong số những kẻ thừa kế danh xưng Hassan I Sabbah, chỉ có một kẻ có khả năng chuyển đổi cơ thể.
Khác với những Hassan khác, hắn không cần điều chỉnh cơ thể bằng bất cứ cách nào. Hay phải nói, điều đó không cần thiết, vì tuy chỉ tầm tầm nếu xét về sức mạnh, hắn có thể thay đổi cơ thể tuỳ ý.
Hắn có khả năng vạch kế hoạch hay chiến lược ấn tượng, hiểu ngôn ngữ của các nước, nhận diện thuốc độc và đặt bẫy. Trong tất cả, hắn là sát thủ bậc nhất – làm được mọi việc, chuyển đổi nhiều khả năng khác nhau tùy vào yêu cầu của nhiệm vụ. Nghe đồn trong một số trường hợp, hắn có thể sử dụng những loại sức mạnh kì lạ hoặc chiến đấu bằng bí thuật gây ảo giác đã bị thất truyền từ lâu.
Hắn có thể cải trang thành đàn ông hoặc đàn bà, người già hay người trẻ - bất cứ ai! Hắn có thể đứng ngay bên cạnh bạn. Đôi lúc, hắn thậm chí có thể thay đổi tính cách tùy theo tình hình để không ai nhận ra thân phận thật sự.
Chưa ai biết được sự thật, rằng Hassan tuy chỉ có một cơ thể độc nhất, nhưng lại có vô số linh hồn.
Ở thời của hắn, tâm thần phân liệt không bị coi là bệnh.
Thứ định nghĩa theo y học hiện đại này trở thành một “sức mạnh” kì bí của sát thủ Hassan. Hắn lợi dụng sự đa nhân cách của mình để thông thạo mọi kĩ năng và kiến thức, tung hoả mù làm chùn chân đối phương, xây dựng mạng lưới phòng thủ, và hạ sát kẻ thù bằng những chiêu thức không ai lường trước được.
Đây là sát thủ mà Kirei đã triệu hồi – “Hassan Bách Biến”.
Hắn là một Servant chỉ có một cơ thể, nhưng sở hữu vô số linh hồn khác nhau. Xét từ căn bản, “họ” vốn là những linh hồn hoàn toàn tách biệt. Và giờ đây, khi không còn bị giới hạn bởi cơ thể vật lý, “họ” có thể hữu hình hoá cùng lúc trong những hình dáng khác nhau.
Dĩ nhiên, sức mạnh của “họ” không thể vượt quá giới hạn sức mạnh của một người, và sau khi “phân thân” các Assassin không cách nào bì kịp các Anh Linh khác. Nhưng vì tất cả đều sở hữu những kĩ năng độc nhất vô nhị của trường phái Assassin, về mặt do thám thì “họ” là vô địch.
Trong trường hợp cần thiết, 100 Assassin có thể sử dụng kế sách hi sinh số nhiều để đổi lấy số ít, thậm chí dù chỉ là 1 sống sót cũng được. Tuy nhiên do số lượng của bọn họ không phải vô hạn cho nên đây chỉ là một hạ sách.
Hôm nay, họ tới đây vì nhận được Lệnh Chú:“Chiến thắng bất kể thương vong.“.
Có hai mục tiêu cả thảy, chính là tiêu diệt Master của Archer thần bí kia, và Master của Rider. Hiện tại Master của Saber đang ở lại biệt thự được bảo vệ vững chắc bởi hàng tá lớp phòng thủ ma pháp cho nên không thể nào xâm nhập được, ít nhất là trong thời gian ngắn.
Đương nhiên, đây là kế hoạch.
“Vậy là... chúng ta vẫn luôn bị bọn này theo dõi?”
Saber rùng mình.
Mặc dù đối phương không mạnh, chúng có vô số và có thể ẩn thân dễ dàng. Dù Saber là Servant mạnh nhất, nhưng những kẻ này vẫn là mối đe doạ lớn đối với cô.
Đó là trong trường hợp còn lại những kẻ khác ngoại trừ những kẻ đang hiện diện ở đây. Một vạn đại quân của Iskandar, một vạn đại quân của Darius, nếu gần trăm Assassin chiến đấu ở nơi có địa hình hiểm trở thì còn có cơ may chống lại.
Nhưng rất tiếc, đây lại là đồng bằng. Cuộc chiến ở đây đều là một cuộc chiến không khoan nhượng, hoàn toàn công bằng, mặt đối mặt.
“Darius, ta rất tiếc vì không thể mời rượu ngươi lúc này.”
Iskandar cười vang trời:
“Thôi thì hãy lấy máu của đám Assassin này thay cho rượu vậy. CUNG THỦ!”
Lập tức, bên phía Iskandar tách ra khoảng vài ngàn binh lính, mỗi người cầm theo một cái cung tên, giương cao lên trời, chỉ đợi lệnh bắn của vị Vua Chinh Phục. Darius chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, mười ngàn binh lính xương xung quanh ông cắm gươm giáo xuống đất, giơ cung tên lên trời. Ông nói:
“Ta cũng chẳng muốn có một đám tạp nhạp dính líu đến trận chiến của chúng ta.”
“Bắn.”
Cả hai cùng đồng thanh, hàng ngàn, hàng vạn mũi tên được bắn lên trên tận trời, thẳng hướng về các Assassin lúc này đã đứng chết trân giữa chiến trường.
100 mũi tên, họ có thể đỡ được. 1000 mũi tên, sẽ có thương vong.
Vậy còn 1 vạn mũi tên?
Heracles nhìn làn mưa tên, tự hỏi có thể đỡ được nó với làn da con Nemea không. Hẳn là có thể. Chỉ cần là vũ khí của nhân loại, chẳng quan trọng lắm là bao nhiêu, tên, gươm, giáo mác các loại, không quan trọng!
Darius cưỡi trên lưng voi, nhìn đám “tạp nhạp” biến mất trong một làn mưa tên, hầu như chẳng còn gì mấy sót lại. Không, đám đó chẳng qua là vướng vào tầm nhìn của ông mà thôi, người mà ông thực sự nhìn là Iskandar.
“Ha ha ha ha ha.. quả đúng như ông nói, “một đám tạp nhạp“.”
Iskandar cười lớn:
“Khí phách của ông vẫn giống như cái người mà đã ngăn cản bước tiến trên con đường chinh phục của ta năm lần bảy lượt. Đến đây đi, hãy xem Bảo Khí của chúng ta, ai mạnh hơn ai. Các anh em, hãy tiến lên, giẫm nát chúng!”
Tiếng hô rền vang đồng thanh của Ionian Hetairoi đáp lại lời chủ. Quân đội vô song đã từng càn quét xuyên lục địa, nay lại tràn ra chiến trường như vũ bão.
Heracles tựa vào cây cung cắm trên mặt đất, nhìn qua chiến trường. Một bên là một vạn binh lính xương bất tử, một bên là một vạn Anh Linh, mỗi một kẻ đều là một Anh Linh độc lập.
Cảnh tượng này giống hệt hàng trăm năm trước, quân đối quân, tướng sẽ đấu với tướng. Đây không còn là cuộc chiến nữa, đây là một chiến trường đũng nghĩa của nó.
Đội quân Đế Vương thiết lập hàng rào phòng thủ mai rùa bằng khiên, tấm khiên này chồng lên tấm kia, chắn lại vô số mũi tên mũi giáo bắn ra từ quân đoàn của Darius. Những binh lính xương không sợ chết lao lên, để rồi bị kéo xuống bởi những Anh Linh, giẫm nát theo đúng nghĩa đen của nó.
Một số thì bị chém bay đi, một số bị đập nát vụn tới mức chẳng ra hình thù gì.
Iskandar cưỡi trên cỗ ngưu xa, bình thường ông sẽ cưỡi con Chiến Mã của mình, nhưng có vẻ ông nhận thấy cỗ ngưu xa mới là thứ thích hợp, bởi vì Darius cũng đang cưỡi trên Bảo Khí của mình.
Cỗ ngưu xa cưỡi trên sấm và chớp, xuyên qua đông đảo binh lính xương, lao thẳng tới vị trí của Darius, lúc này con voi của hắn rống lớn một tiếng...
Con voi mamut bằng xương khổng lồ cùng cỗ ngưu xa va chạm vào nhau, sấm chớp cùng với vô số làn khói sương mù bùng phát, kéo theo đó là một vụ nổ khủng khiếp. Gần như đã có thể khẳng định là bất chấp kích cỡ, thứ vốn rất quan trọng trong một cuộc đấu như này, nhưng cỗ ngưu xa của Vua Chinh Phục đã chiến thắng, mặc dù nó cũng bị tổn hại.
Cả hai Rider cùng lúc nhảy xuống từ vật cưỡi của mình, áo choàng của Iskandar tung bay trong gió, hai cây chùy-rìu của Darius cũng bừng lên ngọn lửa nóng rực, khiến cho xung quanh gần như bốc cháy.
Binh đối binh, tướng đối tướng.
Cuộc chiến này hoàn toàn mang quy mô của một cuộc đại chiến. Một vạn Anh Linh của Vua Chinh Phục tỏ ra áp đảo trước một vạn binh lính xương bất tử của Darius. Trong nháy mắt tiếng gầm của một vạn Anh Linh vang trời, khiến cho chiến trường bỗng sặc mùi máu.
Nếu nhìn từ trên cao sẽ thấy, binh lính hai bên dài ngút tầm mắt. Mặc dù quân đội của Darius chỉ là những binh lính xương, nhưng bọn chúng chiến đấu vô cùng có chiến thuật, bài bản. Công và thủ vô cùng hoàn mỹ.
Tuy nhiên, bên phía Quân Đội Đế Vương cũng không kém. Từng binh đoàn tách ra, phân rồi lại hợp, đem quân đội xương của Darius dần dần đè xuống chân. Một số người lính đặc biệt còn chủ động xông pha, dù là kĩ năng lẫn sức mạnh của bọn họ đều áp đảo những kẻ còn lại.
Có thể nói, mỗi một người ở đây đều mạnh ngang với một Assassin, loại sau khi đã phân thân ra.
Có những tên lính xương bị những cỗ xe ngựa hoặc kỵ binh kéo đến nát nhừ. Đương nhiên, mặc dù nhìn qua thì dù là sức mạnh hay kĩ năng bên phía Vua Chinh Phục hơn hẳn một bậc, nhưng vẫn có thương vong.
Những người lính bị kéo lê xuống bởi những bộ xương kỵ binh, hoặc bị chính con “Chiến Tượng của cái chết” - thứ sau khi hai vị Anh Linh đại chiến đã đi sang một bên - dẫm nát. Mặc dù được tạo thành bởi những bộ xương, nhưng sức chiến đấu của nó vượt xa những binh lính thông thường.
Không thể bằng được Bảo Khí, nhưng một cú quật vòi của nó đủ đem vài vị Anh Linh trong Quân Đoàn Đế Vương đập tan rã. Sát thương nó gây ra, bằng cách nào đó không phải sát thương vật lý mà là sát thương phép, cho nên những người có chỉ số kháng phép thấp rất nhanh bại trận.
Nhưng rất nhanh sau đó nó lại cùng với Cỗ Ngưu Xa Thần Thánh của Iskandar, sau một hồi chiến đấu dằng dặc, do bản chất bất tử cho nên nó chỉ có thể bị Quân Đoàn phong ấn lại trong một tấm lưới sắt khổng lồ.
Chẳng mấy chốc, quân đoàn của Darius Đệ Tam đã bị áp đảo, chỉ còn khoảng hơn nửa, trong khi đó, Quân Đội Đế Vương của Iskandar thương vong rất ít, chưa tới 1/10.
Dù sao, xét trên cấp bậc Bảo Khí, Bảo Khí của Iskandar là cấp EX, còn bảo khí của Darius chỉ vẻn vẹn là cấp A. Đương nhiên, nếu xét bình thường cấp A đã là rất mạnh, nhưng cấp EX.. đơn giản nó nằm ngoài phạm vi phán đoán thông thường.
“Ha ha.. Có vẻ cuối cùng ta cũng chẳng sánh nổi với ngươi.”
Darius cười lớn khi mà binh đoàn của hắn đã gần như cạn kiệt, chỉ còn lại khoảng 4/10. Trong khi đó quân đội của Vua Chinh Phục gần gấp đôi hắn.
Hai người lúc này chiến đấu cùng với nhau. Tất cả binh lính của Vua Chinh Phục, những người tướng sĩ, những vương hầu và các vị vua đi theo Ngài đều đang đứng xung quanh hai người, chẳng một ai tỏ chút gì là muốn tham dự vào cuộc chiến giữa hai vị vua.
“Khi còn sống ta chẳng thể đạt được cái kết của ta là chết trên chiến trường, thật mỉa mai thay sau khi chết ta lại đạt được nó.”
Darius mỉm cười nhạt nhẽo, Vua Chinh Phục nhìn về phía ông ta, nói:
“Thôi nào Darius, luôn có một cách khác. Ông có thể gia nhập đoàn quân của ta...”
“Ngưng đi Iskandar.”
Darius Đệ Tam nhìn về Vị Vua Chinh Phục:
“Ta chỉ có một điều ước với Chén Thánh, đó chính là được tái chiến một trận cùng với ngươi. Một trận chiến cuối cùng, định ra kẻ thắng người thua, một trận chiến giữa hai quân đoàn của chúng ta. Đó là điều ước duy nhất của ta...”
“...”
Vị Vua Chinh Phục thở dài nhìn Darius, ông giương kiếm lên:
“Vậy, một chiêu cuối cùng, tôi với ông, định ra kẻ thắng người thua.”
“Tốt.”
Darius Đệ Tam cũng vung hai cây rìu lên, thẳng hướng về phía Iskandar mà bổ xuống.
Ngay sau đó, quân đoàn một vạn binh lính xương bất tử run rẩy, hóa thành vô số hạt bụi vàng li ti, bay vào trong gió. Iskandar nhìn về phía một đống hạt bụi vàng nơi từng là Darius Đệ Tam, đập mạnh tay vào ngực, kế đó giương cao thanh gươm lên trong tiếng hò reo chiến thắng của Đội Quân Đế Vương.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, họ trở về dạng linh hồn, biến vào hư không.
Và rồi, trường lực kết giới thiết lập bởi những vị anh hùng đó cũng biến mất. Tất cả tan biến như bong bóng vỡ tan. Không gian trở lại màn đêm lạnh lẽo.