Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 39: Chương 39: Làm thêm tại quán ăn




Lê Thanh Hằng mỉm cười trông vô cùng khó coi:

“Tên mình là Lê Thanh Hằng, từ hôm nay sẽ làm việc ở đây. Xin mọi người quan tâm.”

Trần Ngọc Lâm cười:

“Xin lỗi về vụ sáng nay nha, sáng nay tui hơi khó ở một tí. Nhân tiện, bên kia là Âu Bảo Uyên, còn tui là Trần Ngọc Lâm, một ma cà rồng.”

Lê Thanh Hằng:

-?

Có chuyện quỷ gì với gã này vậy? Ma cà rồng? Ồ, à... ừm...

Trần Ngọc Lâm nói, pha một cốc cà phê:

“Nghiêm túc đó, trên Chứng Minh Nhân Dân dân tộc tui ghi là Ma Cà Rồng.”

Le Thanh Hằng cố giữ nụ cười:

“À, ừ thì.. không phải như thế hơi có chút không ổn khi nói chuyện đó với người khác à?”

Trần Ngọc Lâm làm một nhấp cà phê, lắc đầu:

“Cá nhân tôi không thực sự có vấn đề với việc đó. Thực ra tôi cũng chẳng để ý nhiều đến việc người ta nghĩ gì về mình lắm. Dù sao, quanh đây cũng có 1-2 ma cà rồng khác mà. Nhân nhắc về vụ đó, vì là ma cà rồng nên tôi có thể nhận diện ma cà rồng giữa người thường, thành ra tôi cũng không tính là dị lắm.”

Lê Thanh Hằng cũng ngồi xuống ghế, xử phần cơm trưa hỏi:

“Cậu nói cậu là một ma cà rồng, tức là cậu sẽ yếu đi trong ánh nắng à? Ví dụ nếu như cậu thực sự là ma cà rồng?”

“Không hẳn, bởi vì tôi thuộc dòng dõi quý tộc, cho nên tôi bản thân có sức đề kháng với ánh mặt trời. Ngoài ra, nếu cần thiết tôi có thể biến thành dơi, trong trạng thái đó tôi miễn nhiễm với ánh sáng, nó khá là tiện dụng khi dùng để di chuyển giữa bầu trời thay vì đi xe...”

Trần Ngọc Lâm xoa xoa cằm:

“Mà, không phải như thế sẽ rất hoàn hảo nếu tôi đi muộn làm hoặc muộn học sao? Chỉ cần biến thành dơi và.. bùm, đến đó theo đường chim bay.”

Lê Thanh Hằng:

“Có khi nào cậu vừa mới chỉ nhận ra vụ đó mới đây không?”

“Chà, mà đừng lo...”

Trần Ngọc Lâm nói, trong lúc đó, chợt ông chủ quán tiến lại phía hắn nói:

“ Này Lâm, hình như cái cửa toilet bị kẹt rồi. Cháu mở khóa nó từ bên trong hộ bác cái.”

“Vâng, cháu làm luôn.”

Hắn đứng dậy, kế đó toàn bộ thân thể của hắn bao gồm quần áo biến thành một dải sương mù mờ mịt, khiến cho không khí xung quanh chợt trở nên hư hư thực thực, kế đó làn sương chui qua cánh cửa, 3 giây sau đó, Trần Ngọc Lâm mở khóa cánh cửa từ bên trong, đàng hoàng bước ra ngoài.

“Xong rồi.”

“Cảm ơn cháu nhé.”

Lê Thanh Hằng:

-?

Lê Thanh Hằng hét toáng lên:

“CÁI QUỶ GÌ VẬY?”

Trần ngọc Lâm quay sang phía nàng nói:

“Thứ nhất, phải là “cái ma cà rồng gì vậy”, thằng này không phải quỷ. Thứ hai, đó là kĩ năng [sương mù hóa], cho phép tụi này biến thành sương mù, toàn bộ cơ thể hoặc một phần. Thời xa xưa tụi này dùng nó để đi ra khỏi quan tài, nó cho phép đi qua những nơi mà khói lan tỏa vào được. Khá là tiện lợi khi lỡ làm mất chìa khóa nhà.”

“............”

Lê Thanh Hằng:

“Nghe khá là hữu ích đó.”

Trần Ngọc Lâm nhún vai:

“Nhưng mà không được dùng nó ngoài trời. Có một lần thằng này dùng nó ngoài trời, và gió thổi mất một phần tư cơ thể của tui, mất nửa ngày mới thu thập lại được số thịt đó.”

Lê Thanh Hằng:

“..........”

Trần Ngọc Lâm sực nhớ ra, nói với nàng:

“Chà, quên mất không nói. Bởi vì vấn đề công việc, hầu hết nhân viên của chúng ta tương đối khác người. Cho nên cố mà làm quen với họ nhé.”

Lê Thanh Hằng dọn dẹp bát đũa, nhìn hắn hỏi:

“Khác như thế nào? Cách mà cậu nói cứ như thể họ không phải người ấy.”

Trần Ngọc lâm im lặng.

“Thôi vào việc thôi, sắp tới giờ làm rồi.”

“.............”

Lê Thanh Hằng:

“KHOẢNG LẶNG VỪA RỒI LÀ CÁI GÌ VẬY?”

“Được rồi, tui sẽ hướng dẫn cậu trong 1 tuần tới về công việc. Trước tiên chúng ta nói về cách ứng phó với mấy vị khách có chút gắt gỏng, nhìn bên kia đi.”

Trần Ngọc Lâm chỉ vào bàn tính tiền, chỗ Âu Bảo Uyên đang làm việc. Trước mặt nàng là một tay trông khá giống du côn, mặc dù ăn mặc khá đẹp nên chắc không phải. Hắn đang quát nàng cái gì đó liên quan đến việc bánh bao không được hâm nóng như ý hắn muốn.

Âu Bảo Uyên híp mắt, giơ một tay lên, lập tức cánh tay nàng từ lòng bàn tay tách ra thành 4 phần, sau đó bắt đầu quay tròn. Rồi từ 4 cái thanh đó, một quả cầu năng lượng phát sáng rực rỡ được hình thành, nàng hỏi, hai mắt bắn ra tia lửa điện:

“ Tôi rất vui lòng được hâm nóng cái bánh bao cho quý khách. Cho hỏi quý khách muốn bánh bao được hâm nóng vừa, nóng đủ, nóng đủ hay chỉ còn tro ạ?“.

Trần Ngọc Lâm chỉ vào “quý khách” đang gào thét cái gì đó về rô bốt ngoài hành tinh, vừa chạy ra khỏi cửa hàng nói:

“Và thế là vấn đề đã được giải quyết một cách đầy chuyên nghiệp và hiệu quả. Nhớ học tập theo đó.”

Lê Thanh Hằng:

“NHƯNG MÀ TUI LÀM GÌ PHÓNG CẦU NĂNG LƯỢNG RA TỪ TAY ĐƯỢC.”

Trần Ngọc Lâm ghi ghi chép chép, nói:

“Nhưng mà ít nhất cậu cũng làm được chiêu Kamezoko chứ? Đúng không? Không thì ít nhất cũng có thể bắn được laser beam ra từ mắt hoặc dùng Thần Lực để đuổi các “quý khách” ra khỏi cửa hàng?”

Lê Thanh Hằng:

“LÀM QUÁI GÌ CÓ CÁI NGƯỜI BÌNH THƯỜNG NÀO LÀM ĐƯỢC TRÒ ĐÓ? MÀ THỰC RA THÌ CÓ CÁI QUÁI GÌ XẢY RA VỚI CÔ TA VẬY? CÁNH TAY CỔ VỪA TÁCH RA SAU ĐÓ PHUN RA MỘT CÁI QUẢ CẦU GÌ ĐÓ...”

Âu Bảo Uyên đi tới chỗ Lê Thanh Hằng, chào:

“Xin chào, tui là Âu Bảo Uyên, Cựu Đội Trưởng trực thuộc Đơn Vị Tác Chiến Bọc Thép, từng tham gia kháng chiến trên mặt trăng. Rất vui gặp mặt, vừa nãy bận quá không giới thiệu được.”

Lê Thanh Hằng:

“Ừ, ừ, tui là Lê Thanh Hằng. Trước cho hỏi cái tay của cậu nó biến hình được à? Cậu là Transformer à?”

“Không, tui là một android, một người máy chiến đấu.”

Âu Bảo Uyên nói, vừa rút cổ của mình ra khỏi thân:

“Tui còn có thể làm thế này cơ.”

Lê Thanh Hằng:

“Ối cái cổ!!!”

Âu Bảo Uyên gắn cái đầu vào, bắt tay Lê Thanh Hằng:

“Như đã nói, tên tui là Âu Bảo Uyên, mã hiệu AABU-0079. Giống như thằng kia, tui không phải người. Rất hân hạnh được làm việc cùng.”

Lê Thanh Hằng bắt tay lại:

“À ừ, rất hân hạnh được làm việc cùng.”

“Thật tình hai cái đứa này, tụi mày bắt nạt nhân viên mới đấy à?”

Từ trong nhà đi ra một tay băm trợn, trên trán và ngang mắt có một vết sẹo sâu hoắm, nhìn rõ ra vẻ dân anh chị:

“Tao đã thấy tụi bay có vẻ ồn ào hơn mọi ngày rồi, để thêm lần nữa tao báo cáo trừ lương hai đứa tụi bay.”

Trần Ngọc Lâm giới thiệu:

“Đây là Hoàng Gia Minh, nhân viên làm việc lâu năm ở đây. Đừng lo, anh ta tốt tính lắm, mặc dù khuôn mặt của anh ta trông như thể một thằng nghiện mới ra trại, nhưng kì thật chỉ là anh ta có một khuôn mặt đáng sợ thôi. Không cần lo đâu.”

Lê Thanh Hằng nhíu mày:

“Sao nghe như thể cậu chỉ muốn nói anh ta có khuôn mặt đáng sợ đúng không?”

Trần Ngọc Lâm:

“Dù cho có một khuôn mặt rất đáng sợ nhưng anh ta thực ra lại là một người cực kỳ dịu dàng. Là một người luôn bao dung với đàn em dù có một khuôn mặt cực kỳ đáng sợ. Và thực ra anh ta cũng có khá nhiều người theo đuổi dù gương mặt của anh ta trông đáng sợ như thể một thằng tù trốn ngục...”

Lê Thanh Hằng:

“CẬU CHỈ MUỐN NÓI ANH TA CÓ MỘT GƯƠNG MẶT RẤT ĐÁNG SỢ THÔI ĐÚNG KHÔNG?”

Trần Ngọc Lâm:

“Dù có một gương mặt cực kỳ đáng sợ, nhưng kỳ thực gương mặt đó cũng không đáng sợ đến thế mà thực ra nó chỉ hơi đáng sợ thôi. Mà dù thế tôi vẫn thấy gương mặt lão trông rất đáng sợ, thực ra là đáng sợ vãi tè.”

Hoàng Gia Minh cười gằn, nắm chặt đầu của Trần Ngọc Lâm:

“Rốt cuộc mày chỉ muốn nói gương mặt tao trông đáng sợ đúng không thằng lỏi này?”

Trần Ngọc Lâm:

“Như đã thấy, không chỉ khuôn mặt rất đáng sợ mà cả nhân tính của lão cũng đáng sợ nữa. Tránh xa ra nhé không là bị lây đấy.”

Hoàng Gia Minh thở dài, nắm chặt đầu hắn nghe răng rắc:

“Thật tình, mày đúng là.. đừng có mà làm những người như chúng ta trông như người xấu chứ.”

Lê Thanh Hằng:

-?

Những người như chúng ta? Những người như chúng ta? Không có một người bình thường nào làm việc ở đây à?

Kế đó, Hoàng Gia Minh chỉ vào 2 người Trần Ngọc Lâm và Âu Bảo Uyên:

“Đang nhắc hai đứa đấy, đừng có mà làm trò nữa. Cái trò biến hình và hóa thành sương mù ấy, mấy đứa đã được nhắc là không làm trò đó trước mặt người bình thường rồi mà?”

“Người bình thường? Lão đang nói cái gì vậy? Bị ngu à? Làm như thể thằng này sẽ ra vẻ trước một người bình thường ấy.”

Trần Ngọc Lâm xoa xoa đầu nhìn Lê Thanh Hằng, hai mắt phát ra hào quang yêu dị:

“Vậy Lê Thanh Hằng, cô là một thiên thần đúng không?”

Lê Thanh Hằng:

-?

*Thịch

Chợt, Lê Thanh Hằng có cảm giác cả thế giới trở nên đen tối đi:

“Cái.. cái.. làm sao cậu biết?”

“Không phải tôi nói rồi sao? Tôi có thể nhận diện được đâu là ma cà rồng, đâu là con người.”

Trần Ngọc Lâm nói như thể đó là tất nhiên:

“Nói cách khác, tôi cũng có thể chỉ ra đâu là những sinh vật khác với con người, ví dụ như người thằn lằn, người ngoài hành tinh, medusa, và cả thiên thần nữa. Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tôi đã hơi nghi nghi, và lúc mà chúng ta chia tay sáng nay thì tôi đã xác định rồi. Dù sao, đây cũng đâu phải lần đầu tôi đụng độ 1 thiên thần?”

Trong hốc mắt Trần Ngọc Lâm hiện ra một cái Giám Định, loại tốn tiền:

[Tên: Lê Thanh Hằng.

Chủng loài: Thiên sứ.

Cảnh giới phân thân: Thiên sứ bậc 1 (tương đương Nhất Phẩm Luyện Bì)

Cảnh giới Chân Thể: Nhất phẩm Thiên Thần (tương đương Tam Phẩm Hư Khí Đan)

Nơi xuất thân: Thiên Đàng.

HP: 103/134.

MP: 45/65.

Strength: 34.

Sức Mạnh Phép Thuật: 223.

DEF: 76.

Agi: 122.

Kĩ Năng: [Hào Quang Thiên Sứ] [Thiên Thần Hóa]

]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.