Trần Ngọc Lâm cùng một đám khoảng chừng mười người ngồi quanh đống lửa. Lúc này, cả đám đang thi nhau kể truyện ma, vừa nướng bánh quy kẹp kẹo dẻo. Trần Ngọc Lâm vốn không tin rằng trên đời này có ma, thành ra hắn cũng chẳng sợ gì cả.
Hắn đang cố nín cười khi nghe thằng Vũ kể truyện, có một vài chi tiết khá nực cười. Nhưng xét cho cùng thằng Vũ bây giờ đang cố gắng gây ấn tượng với Phương, con bạn cùng lớp, cho nên hắn không có bật cười thành tiếng.
Có điều hắn lại nhớ về bà cụ hồi chiều. Bà cụ ấy nếu nói là ma thì hắn không nghĩ là ma, bởi vì thứ nhất là hắn không tin có ma. Thứ hai là cái lúc hắn bị bà cụ ấy đập cho một gậy hắn cảm thấy cái gậy đó rất.. thật, hoàn toàn không phải kiểu như linh hồn hay gì cả. Có điều nếu thế thì làm sao lý giải được tại sao bà cụ ấy đột nhiên biến mất.
Trần Ngọc Lâm suy nghĩ mông lung, chợt hắn nhìn thấy phần bánh quy của hắn chợt biến mất hệt như cách bà lão biến mất. Quay sang bên cạnh thì ra là con bé Lan đang ngồi, nhai ngon lành phần bánh của hắn. Trần Ngọc Lâm thở dài, không biết là con bé lấy lúc nào nữa, hay là tại hắn mải suy nghĩ quá.
Một bàn tay đặt lên vai hắn, Trần Ngọc Lâm quay lại thấy thầy Tuấn đang hiền từ nở nụ cười nhìn hắn. Trần Ngọc Lâm theo phản xạ nói:
“ Em có làm gì đâu thầy?!”
Hắn vẫn còn nhớ, lần gần đây nhất hắn “được” thầy vỗ vai như này, sau đó hắn bị ổng cho phạt chép một trăm lần đơn xin lỗi vì thiếu bài tập về nhà. Mỗi lần thầy Tuấn vỗ vai hắn kèm theo nụ cười này, hắn lại bị thầy bắt phạt một cái gì đó vô cùng kinh khủng.
Lần này là gì đây?! Rõ ràng hắn đã cố để hành xử vô cùng gương mẫu mà. Trần Ngọc Lâm nhớ lại một hồi, không lẽ thầy phát hiện hắn copy mấy cái video không lành mạnh ra đĩa CD rồi bán lại cho tụi nội trú!? Hoặc có khi thầy tìm được bằng chứng người trộn lung tung các chất Hóa Học lại với nhau rồi gây ra một vụ nổ trong phòng thí nghiệm là hắn!?
Có thể lắm chứ, dù sao thì thầy Tuấn đối với cái thằng “ăn hại đái khai”(trích lời ổng) này thì thầy sẵn sàng làm bất cứ gì để moi ra lỗi.
Thầy Tuấn quay người, ra hiệu “đi theo tôi” với hắn. Trần Ngọc Lâm thở dài đứng dậy lẽo đẽo theo sau. Đằng sau hắn, đám bạn cười cười sau lưng hắn. Cả lũ đều biết từ cái ngày thầy Tuấn vào dạy, thầy đã coi hắn như thằng vô lại. Có điều lực học của hắn rất tốt cho nên thông thường thầy không có mấy lý do để phạt cả, chỉ có vài lần hắn vô tình hoặc quên bài tập, hoặc quên học bài cũ nên mới bị có cớ mà phạt thôi.
Nghiêm túc mà nói, ngoại trừ những lần “ăn hại đái khai” (trích lời thầy Tuấn, chuyện quan trọng nói 2 lần) thì hắn là một học sinh vô cùng gương mẫu.
Trần Ngọc Lâm quay người trừng mắt nhìn bọn bạn kia, sau đó quay lại. Nhưng hắn sững người lại, bởi vì thầy Tuấn một giây trước còn đi ngay trước hắn, sau đó đã ngay lập tức cách hắn hai mươi mét. Hình bóng thầy lẩn trong màn đêm, quay đầu lại đợi hắn, trông nhiều một nét kì dị. Trần Ngọc Lâm khó hiểu, sao ổng đi nhanh dữ vậy?!
Nhưng hắn nhìn quanh thấy mọi người không bày tỏ gì về cái “siêu tốc độ” của thầy, thì hắn lại nghĩ có lẽ là não hắn lại lâm vào một giai đoạn tắc nghẽn, hoặc ngủ quên gì đó.
Hồi trước đi khám, bác sĩ nói hắn bị cái gọi là “sang chấn tâm lý hậu chấn thương”, lúc đó hắn cũng không để ý lời bác sĩ lắm.
Trần Ngọc Lâm thấy hơi kì. Cơ mà bụng bảo dạ không sao đâu, hắn bèn chạy theo thầy. Hắn nghĩ bụng cùng lắm thì là thầy phát hiện hắn siêng ăn lười làm, lấy củi do thằng Vũ nhặt nên bây giờ tiện có cớ phạt hắn đi nhặt củi.
Rõ ràng hắn đoán sai bét.
Thầy Tuấn đi được khoảng chừng hơn nửa cây thì dừng lại. Rừng đêm tối om, tiếng ve kêu râm ran tương đối khó chịu. Cũng may chỗ này cây cối lưa thưa thành ra côn trùng ít hơn một chút, nhưng thi thoảng vấn thấy vài con sên bò lổm nhổm trên cây. Trần Ngọc Lâm chịu chết không hiểu nổi tại sao thầy lại muốn dẫn hắn ra đây nữa.
Thầy Tuấn nhìn quanh, chỗ này đã cách khá xa khu trại, từ đây đã chẳng thấy ánh lửa đâu nữa. Kế đó thầy Tuấn nhìn Trần Ngọc Lâm, gầm gừ:
“ Nhóc con, mày tạo đủ... rắc rối cho tao rồi đó.”
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc. THông thường thầy Tuấn không bao giờ nói bằng cái giọng điệu này. Cơ mà ở trường có một câu nói: “Luật thứ nhất: Giáo viên luôn đúng. Nếu giáo viên sai, xem lại điều một.” thành ra hắn gật gù mặc dù trong lòng chỉ muốn té lẹ khỏi đó:
“ Dạ vầng. Thầy dạy phải.”
Lúc này, chợt chuyện còn trở nên kì lạ hơn. Thầy Tuần gầm gè, không hiểu tại xung quanh hay gì mà Trần Ngọc Lâm còn cảm giác như thể tiếng gầm gừ đến từ xung quanh hắn. Chính xác hơn thì giống như là đang vọng lại vậy.
Thầy Tuấn nói tiếp, vẫn tạo ra cái âm thanh ấy:
“ Tao khuyên mày nên từ bỏ đi, không cần phải cố chống cự làm gì cả. Giơ tay chịu trói thì còn đỡ được một chút đau khổ. Thế nào!?”
Trần Ngọc Lâm không hiểu nổi ổng đang nói cái gì, hắn bèn nói:
“ Thưa thầy, em không hiểu thầy đang....”
Thầy Tuấn lắc đầu:
“ Tao hết kiến nhẫn rồi. Mày bị ngu à?! Tao chỉ đóng giả thôi, tao có phải thầy mày quái đâu!? Tao thừa biết mày phải hiểu chứ!!”
Trần Ngọc Lâm khó hiểu:
“ Thầy nói thầy không phải thầy giáo, như vậy thì thầy là phụ nữ?! Nói cách khác thì thầy thật ra là cô giáo?”
Thầy Tuấn gầm lên một tiếng, sau đó....
Sau đó, Trần Ngọc Lâm cảm giác hắn bị hoa mắt rồi. Cặp mắt của thầy Tuấn bắt đầu đỏ rực như cái lò lửa, hai bàn tay thầy dài ra, móng vuốt trở nên nhọn hoắt. Làn da thầy càng lúc càng trở thành một màu trắng đục, từ sau lưng thầy, một cái gì đó vung lên.
Trần Ngọc Lâm kinh dị thì kinh dị, nhưng phản xạ vẫn cực ổn, nhờ ơn mấy năm đi đánh nhau thường xuyên của hắn. Hắn né cái “gì đó” vừa được ném về phía hắn, sau đó hắn nghe “phập” một tiếng.
Hắn nhìn về phía cái mà “phập” vào gốc cây, chỉ thấy cái gì đó như thể một con dao. Trần Ngọc Lâm nuốt nước bọt nhìn thứ trước mặt, thân thể trông hơi giống một con chó, hoặc chó ngao Tây Tạng với một túm lông xùm ở cổ. Lông của lão màu đen xỉn, bốn chân trông như tay và chân người vậy, dù hai chi trước dài ngang hai chi sau, có thể nói đó là một kiểu lai giữa chân chó và tay người cũng không sai lắm. Hơn nữa lông mọc tràn ra cả ở chân, móng vuốt sắc nhọn.
Đuôi gã, đúng vậy, đuôi thì giống như đuôi con bọ cạp với một túm gai ở cuối.
Trần ngọc Lâm hỏi:
“Cái gì vậy!? Giờ hóa ra ông là một con chó già với cái đầu người và đuôi là một sợi xích à!?”
Thầy Tuấn gầm lên, lần này nghe “vô cùng” giống tiếng gầm của loài dã thú chứ không còn như người nữa:
“ Là sư tử. Và tao không phải chó già, tao là một Manticore.”
Trần Ngọc Lâm hít một hơi sâu. Hắn nhớ mình từng nghe qua cái tên này. Hắn nhớ lại cô Nguyệt từng kể về một loài quái vật ở Trung Đông, thân là thân sư tử, đầu người, thích ăn thịt người. Nhưng lúc đó hắn chỉ nghĩ đó là truyền thuyết. Vậy ra...
Trần Ngọc Lâm nhìn chằm chằm vào Manticore, lẩm bẩm:
“ Quái vật!?”
Kì lạ thay, tuy rằng đối diện với một kẻ như vậy, hắn lại không hề cảm thấy sợ hãi, mà chỉ cảm thẩy hưng phấn. Trần Ngọc Lâm liếm mép, chợt, đồng tử của hắn co lại thành một vệt thẳng đứng đỏ rực. Hai răng nanh của hắn mọc dài ra, móng tay hắn cũng trở nên sắc bén.
Từ người hắn tỏa ra một thứ khí thế, tuy rằng không tà ác tanh mùi máu bằng con Manticore kia, nhưng lại lãnh ngạo và cao quý hơn bội phần.
Manticore mỉm cười, gầm gừ:
“ Một con ma cà rồng như mày cũng dám nói tao là quái vật ư!? Cũng chỉ là mèo chê mèo dài lông thôi.”
Trần Ngọc Lâm bật cười, cất tiếng. Giọng nói của hắn lúc này mang âm điệu du dương, tràn đầy cuốn hút, vô cùng kì quái:
“ Chà. Ta đây là lần đầu gặp một kẻ giống như ta, nên hơi ngạc nhiên chút cũng là bình thường. Với cả, ta không giống ngươi, ta không ăn thịt người, cũng không uống máu người. Trên người ngươi ta ngửi thấy mùi máu nồng nặc.”