Nhà thờ, trung tâm của cuộc Thánh Chiến, một cấm địa đối với các Anh Linh và Master, ít nhất là theo luật.
Sau một đêm dài đằng đẵng, với đủ mọi loại biến cố điên rồ. Kirei, Master của Assassin, người đang trú ngụ tại Nhà Thờ, cuối cùng cũng nhận được một tin tốt, và một tin xấu:
“Tuyệt thật, và chết tiệt.”
Ông ta nói vào một viên bảo thạch trên tay mình:
“Đã tìm được chỗ trú của Caster rồi.”
Kirei xoa xoa tay, các Assassin, sau 1 đêm nỗ lực khổ cực, cuối cùng đã thành công xâm nhập vào trong lãnh địa của Caster. Giờ đây bọn họ đã nắm chặt được vị trí kẻ địch, hiện tại Assassin đang do thám quanh đó.
Từ trong viên bảo thạch trên tay ông ta truyền ra một giọng nói:
“Vậy nghĩa là Caster không hoàn toàn cố thủ tại đó, mà còn hoạt động tự do ở bên ngoài?”
“À vâng. Bởi vì…Hai tên đó vào khu đô thị bên cạnh quận Miyami, bắt trẻ con khi chúng đang ngủ rồi mang về xưởng. Tính đến lúc mặt trời vừa lên, chúng đã bắt được 15 đứa. Dù hầu hết các phi vụ đều diễn ra trót lọt, cha mẹ của 3 đứa trẻ đã phát hiện ra chúng, khiến mọi thứ rối tung lên. Thế nên chúng đã giết toàn bộ gia đình ấy.”
Kirei lắc đầu, nói:
“Bọn chúng dùng phép vô tội vạ, không dọn dẹp hiện trường. Giờ nhân lực của chúng ta đang phải xóa dấu vết chúng để lại, nhưng dù sao hẳn chúng cũng sẽ không thay đổi cách hành động.”
“Bọn chúng đang nghĩ gì vậy? Master của Caster.. là thằng ngu nào thế?”
Trong viên bảo thạch truyền ra tiếng kêu tức giận. Thật khó để biết người bên kia tức giận là vì 2 tên kia giết người vô tội vạ, hay là vì họ hoàn toàn không thèm để tâm quy tắc giữ bí mật của các pháp sư.
“Theo những gì Assassin nghe trộm được, trước khi triệu hồi Caster, tên Master đó đã thực hiện vài vụ giết người như vậy rồi. Dù chưa chắc chắn, nhưng có thể đây chính là kẻ giết người hàng loạt đang bị truy nã.”
“…………”
Đầu dây bên kia truyền ra tiếng thở dốc giận dữ.
Nếu Trần Ngọc Lâm ở đây, hẳn sẽ nhận ra người bọn họ đang nói về chính là tên sát nhân điên loạn gián tiếp khiến cho cảnh sát giữ hắn lại tra hỏi khi hắn đi mua cà phê tới 3 lần. Đương nhiên nguyên do hắn ăn mặc vô cùng đáng nghi cũng chiếm một phần nguyên do, nhưng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
“Theo như bọn chúng gọi nhau, tên Master là Ryuunosuke, còn Anh Linh của hắn là Bluebeard (Râu xanh).”
“Râu xanh? Nếu đó là kẻ mà ta đang nghĩ.. hắn hẳn là Bá Tước Gilles de Rais rồi.”
“Có thể. Kẻ này rất nổi tiếng nhờ thuật giả kim và tà thuật. Cũng từ cuộc đối thoại của bọn chúng, ta có thể kết luận Master này hoàn toàn không có ý thức của pháp sư, và chẳng có tí kiến thức gì về Heaven”s Feel. Hơn nữa, lời lẽ và hành động của Caster loạn trí hoàn toàn, hắn liên tục bảo Chén Thánh đã nằm trong tay mình, giải cứu Jeane.. nói chung là mấy thứ chẳng có ý nghĩa gì sất.”
“Một Anh Linh tâm thần và một Master cũng tâm thần không kém. Chén Thánh làm sao lại chọn bọn này cơ chứ?”
Giọng nói trong viên bảo thạch lộ rõ vẻ bực tức:
“Lại còn Anh Linh số 8 nữa, cái này là cái gì? Bộ Chén Thánh muốn để cuộc chiến lần này lên tới con số 14 Anh Linh à?”
“Hiện tại, tổng cộng đã có 30 đứa trẻ bị bắt đi. Chỉ còn cách tiêu diệt Caster và Master của hắn thôi. Vấn đề là muốn đấu một Servant, ta phải dựa vào Servant khác. Nhưng lúc này Assassin lại không thể hoạt động được.”
Kirei nói, nhận định một cách xác đáng. Linh mục Risei suy nghĩ, rồi nói:
“Quyền hạn giám sát của tôi có thể thay đổi luật chơi đôi chút. Vậy thì đầu tiên chúng ta sẽ đặt cuộc chiến sang một bên và tập hợp những Master khác chống lại Caster, một Lệnh Chú như là một phần thưởng. Kế hoạch này thế nào?”
“Nhưng phần thưởng.. sẽ thế nào nếu nó cản trở việc chúng ta đoạt Chén Thánh? Và còn vụ Anh Linh số 8 bí ẩn nữa?”
“Không cần lo, người ra đòn kết liễu Caster sẽ không ai khác ngoài chính Archer. Hơn nữa, dù cho Anh Linh số 8 này có là ai, con nghĩ hắn có thể vượt qua được Vua Anh Hùng ư?”
Linh Mục Risei cười:
“Trong trường hợp cần thiết, chúng ta có thể tuyên bố Anh Linh số 8 là một kẻ phá luật. Mà, ta chẳng nghĩ là có ai lại đi quan tâm tới lý do đâu.”
Nếu Trần Ngọc Lâm ở đây, hắn hẳn sẽ cảnh giác. Chẳng ai nghĩ rằng Master của Archer và Assassin ngay từ đầu đã hợp thành một Liên Minh, che mắt toàn dân thiên hạ. Đương nhiên vẫn có những người nghi ngờ, chỉ là còn chưa chứng thực được gì thôi.
Trong lúc này, Trần Ngọc Lâm đang ngủ lấy sức. Mặc dù khi còn là Tứ Phẩm tu vi hắn không cần ngủ, nhưng hiện tại hắn là Tử Đồ, vẫn cần nghỉ ngơi. Thậm chí đến cả Heracles, một Anh Linh tạo thành từ Ma Lực thuần túy còn phải ngủ. Đột nhiên hắn chợt choàng tỉnh bởi một âm thành BÙM!, một tiếng nổ điếc tai dội vào tai hắn.
Không, không phỉa âm thanh, mà là sự kích thích thính giác. Nó tấn công vào những dây thần kinh ma thuật của pháp sư, hay, nói cách khác, xung lực của một thần chú.
Lúc này đây, sự chênh lệch rõ ràng nhất giữa Trần Ngọc Lâm và một Anh Linh thuần chiến thể hiện ra.
Heracles lập tức xuất hiện trong căn phòng, thoát ly khỏi trạng thái linh thể, một tay cầm theo mũi tên, một tay cầm theo cây cung. Với kích cỡ của cả 2, cây cung có thể làm chùy mà đập, và mũi tên cũng có làm giáo mà đâm cũng chẳng ai nói gì.
Tay anh ta quấn theo một sợi dây đai bằng lụa, tràn ngập khí tức ma lực. Cấp độ bảo khí của nó thật ở vào một mức độ dị thường, ma lực từ sợi dây đai tuôn trào vào thân thể cùng cây cung và mũi tên, khiến cho nếu có Master nào ở đây cũng thấy toàn bộ chỉ số của hắn đột nhiên tăng vọt.
Trần Ngọc Lâm cũng lập tức bật dậy, ngay lập tức nhìn về phía cái đồng hồ báo thức, một vỗ đập bẹp nó rồi lại lăn quay ra ngủ.
Heracles:
- ...................
Sau khi đảm bảo xung quanh không có bất kỳ một Assassin ám sát, hay là Caster niệm phép nào, hoặc mấy thứ đại loại thế, Heracles im lặng nhìn Trần Ngọc Lâm vẫn đang chảy nước dãi, một đạp đạp bay hắn xuống khỏi giường.
“Chúng ta không cần quan tâm tới việc lộ bí mật nữa ư?”
Heracles hỏi Trần Ngọc Lâm, trong khi hắn đem một con chim bồ câu ma sứ thả về phía Nhà Thờ. Trần Ngọc Lâm lắc đầu:
“Không cần thiết. Một mũi tên hôm qua bọn họ đã chắc chắn phát hiện ra chúng ta rồi. Chỉ có duy nhất một Archer trong một cuộc chiến mà thôi. Cái đó còn chẳng gọi là suy luận nữa. Nếu họ thông báo kiểu đó, chắc phải có việc gì quan trọng lắm. Nếu họ muốn loại trừ chúng ta coi như cũng được cảnh báo trước.”
Ngoài khung cửa sổ đã kéo rèm, một lớp mây bắt đầu phủ lên bầu trời trong vắt. Mặc dù kiểu mây trông như hậu quả của đốt pháo hoa, những ánh sáng lấp lánh chẳng hề giống pháo hoa bình thường chút nào. Hướng của đám mây là Nhà Thờ.
Hắn có thể nhìn rõ lớp mây vì nó là sản phẩm của ma thuật, người bình thường không thể thấy nó. Tương tự với tiếng nổ. Với một người bình thường, tiếng nổ đó chỉ như tiếng pháo hoa bình thường.
Trần Ngọc Lâm cũng có vài kiến thức nền về cuộc chiến do hệ Thống cung cấp, hắn hiểu ngay ẩn ý sau tín hiệu.
Là giám sát viên của cuộc chiến, Giáo Hội Thánh Đường sẽ phát tín hiệu bất cứ khi nào muốn thông báo khẩn tới các Master, thay đổi luật lệ, thêm quyền lợi, thông báo tin mới, tổ chức tiệc Tự Mang Đồ Ăn ở Nhà Thờ... vân vân. Những tin tức quan trọng.
Đây là tín hiệu thích hợp nhất cho việc này, vì Giáo Hội Thánh Đường không thể biết họ đang ở đâu.
Trên lý thuyết là vậy.
“Ta không nghĩ họ sẽ phát tín hiệu để tổ chức tiệc đâu.”
Heracles nói, tựa vào cái ghế bành đọc Thần Thoại Hy Lạp. Một nhân vật trong Thần Thoại Hy Lạp đọc Thần Thoại Hy Lạp? Yaho.
“Hmm. Biết đâu đấy. Ai mà chẳng thích tiệc. “
Trần Ngọc Lâm bắt đầu liên kết với con Ma sứ, trầm ngâm:
“Đến cả những bữa tiệc còn thích tiệc.”
Bầu không khí nặng nề bao phủ những hàng ghế dài của nhà thờ.
Trước một bầu không khí căng thẳng như thế, Kotomine Risei đành mỉm cười cay đắng.
Một giờ đã trôi qua từ khi tín hiệu triệu tập được phát ra. Không một Master nào xuất hiện; thay vào đó là 7 Khiển Sứ Linh tụ họp về Nhà thờ Fuyuki.
Ngoại trừ Kotomine Kirei ngoài mặt đã rút lui khỏi cuộc chiến, tất cả các Master khác đều gửi đại diện. Xem ra họ chẳng màng gì đến phép lịch sự với nhà thờ. Thật là kì lạ là thậm chí Master của Caster cũng đã gửi Ma Sứ tới dù cho hắn chẳng có ý thức gì về Cuộc Chiến Chén Thánh.
Hoặc là một Master nào đã gửi 2 Ma Sứ đi?
Thậm chí cả Ma sứ của Master của Anh Linh thứ 8 cũng tới, nhưng tạm thời cứ lờ phắt hắn đi vậy.
Những Ma Sứ hẳn là từ nhà Einsbern, nhà Matou và hai Master ngoại quốc, cùng một Master bí ẩn chưa rõ danh tính. Sự việc này chứng tỏ Lord El-Melloi, kẻ sau khi đã chết bởi đòn tấn công của Archer thần bí kia, đã chuyển giao Lệnh Chú cho ai đó, đồng thời chuyển giao luôn thân phận Master Lancer.
“Ta đã đặc biệt chuẩn bị vài trò khôi hài đón khách, nhưng dường như không ai muốn tới đây. Vậy ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.”
Sau lời mào đầu đơn giản, vị linh mục quay mặt đối diện đoàn thính giả không người,ít nhất thì trong số này cũng chẳng kẻ nào là người cả, và tiếp tục.
“Cuộc Chiến Chén Thánh, báu vật hiện thực hoá giấc mơ của quý vị, hiện đang gặp phải khủng hoảng. Đã có kẻ phản bội. Phớt lờ các nghĩa vụ thiết yếu, hắn và Anh Linh của mình đã lạm dụng phép màu do Chén Thánh ban tặng để thoả mãn những khát khao hèn mọn.”
Risei chẳng cần quan tâm đến phản ứng từ đám đông, có thể do ông đã quen với việc thuyết giáo của một cha xứ. Nhưng rõ ràng là các thính giả của ông chẳng thể làm gì ngoài im lặng lắng nghe. Sau một tiếng ho nhẹ, ông tiếp tục.
“Chúng tôi phát hiện rằng Master của Caster chính là kẻ đứng sau những vụ bắt cóc và giết người hàng loạt diễn ra gần đây tại Fuyuki. Hắn mượn tay Anh Linh thực hiện tội ác, nhưng không thèm che đậy cả dấu vết. Hậu quả của hành động bạo lực dã man này đến điều luật bảo mật.. thôi thì ai cũng đoán ra”
Mặc dù đám Khiển Sứ Linh chỉ câm lặng, những Master nghe tin này không ít thì nhiều cũng phải run rẩy. Cũng giống như phản ứng của Tokiomi sáng nay, điều này chẳng có gì bất ngờ đối với các pháp sư.
Một pháp sư, trong mọi trường hợp, phải luôn đảm bảo bí mật của pháp thuật trước công chúng. Nếu cần thiết,
“Hắn và Servant không còn là địch thủ của bất kỳ cá nhân nào mà đã trở thành mối đe doạ chung cho nghi lễ triệu tập Chén Thánh. Vì vậy, với tư cách là giám sát viên, tại thời điểm nguy cấp này, ta phải tạm thời thay đổi luật lệ của cuộc chiến.”
Giọng nghiêm khắc, Risei tuyên bố, cùng lúc vạch ống tay áo để lộ cánh tay phải.
Risei đã có tuổi; nhưng cánh tay ông vẫn lực lưỡng, chắc khoẻ như thời còn trai trẻ. Những hình vẽ trông như hình xăm phủ kín từ khuỷu đến cổ tay ông.
Không, chúng không phải là hình xăm. Ngay lập tức, các Master tham dự Cuộc Chiến Chén Thánh đều hiểu chúng là gì.
“Đây là những gì còn sót lại từ những cuộc chiến trước, được uỷ thác lại cho tôi với tư cách giám sát cho cuộc chiến lần này. Di sản của những Master đã mất đi Servant trước trận chiến quyết định – Lệnh Chú.”
Trước bằng chứng này, không ai có thể nghi ngờ vai trò giám sát viên của Risei.
Tất cả Lệnh Chú không chủ đợt này đều do ông – người giám sát – coi sóc.
Lệnh Chú là những dấu hiệu thần thánh, bằng chứng cho sự tham gia Cuộc Chiến Chén Thánh. Chúng không chỉ như dấu hiệu của định mệnh mà còn là công cụ khống chế Servant.
Sự phi thường của Lệnh Chú tự nó đã là phép màu. Tuy sở hữu sức mạnh khổng lồ, Lệnh Chú vẫn là một hình thức ma thuật có tính vật lý và có hạn. Vì vậy, chúng có thể được cấy ghép hoặc chuyển giao bằng thần chú.
“Ta có thể chuyển giao những Lệnh Chú dự trữ này cho bất cứ ai mình muốn. Quý vị đều có Servant, ắt hiểu rõ tầm quan trọng của những khắc ấn này chứ?”
Mặc dù trước mặt ông chỉ là đám Khiển Sứ Linh với nhiệm vụ truyền đạt điều chúng nghe được đến chủ nhân, Risei bắt đầu có cảm hứng.
“Tất cả các Master hãy tạm thời gác lại tình trạng thù địch và đều phải dùng toàn lực tiêu diệt Caster. Ta sẽ chọn ra Master có khả năng hành quyết Caster và Master hắn, và tặng người đó những Lệnh Chú này, được tính như một trường hợp đặc biệt.”
“Nếu nhiệm vụ này hoàn thành dưới tay một cá nhân, chỉ người đó được nhận thưởng; nếu hoàn thành tập thể thì tất cả đều nhận thưởng. Khi ta chắc chắn Caster đã bị tiêu diệt, Cuộc Chiến Chén Thánh sẽ tiếp tục.”
Risei kéo tay áo xuống và kết luận.
“Vậy, nếu còn bất cứ câu hỏi nào. Xin hãy nêu ra.”
Ông ta mỉm cười đắc thắc. Tất cả những gì cần làm là chờ đợi. CỤc diện sẽ không thể biến thành 7 chọi 1 ngay lập tức, các Master sẽ chẳng đời nào ngây thơ làm theo chỉ đạo.
Kẻ nào cũng khao khát 1 lệnh chú, nhưng nếu đối thủ cũng có thêm Lệnh Chú thì ưu thế coi như không có. Đối với họ, tự mình tiêu diệt mục tiêu là lựa chọn hợp lý hơn cả thay vì hợp tác đoạt phần thưởng.
Họ chắc mẩm như vậy, chỉ trừ một việc, Cuộc Chiến Chén Thánh này sẽ hỗn loạn hơn bình thường.
Trên một con tàu đậu ở ngoài bến cảng, một cô gái khoảng 13 tuổi đang ôm bụng cười sằng sặc, dậm thình thình vào sàn tàu, để lộ ra một quả cầu thủy tinh lăn đi, trong đó có cảnh tượng một ông lão mặc một bộ Kimono Nhật, hói đầu, vẻ mặt đầy vẻ hung ác đang có vẻ giận sôi máu:
“Nhà Matou ngu ngốc!! Ha ha ha.. Anh Linh thứ 8 xuất hiện khiến cho họ sốc toàn tập.. ha ha. Ta mắc nợ gã Master của Anh Linh thứ 8 đó rồi. Dù sao thì...”
Cô ta, kế đó nước mắt vẫn đọng trên mí mắt từ việc cười quá độ, giơ tay ra, trên bàn tay thình lình chính là... Lệnh Chú.
Có vẻ việc Trần Ngọc Lâm trở thành một Master thứ 8 đã xúc tiến cho một.. thứ gì đó, Chén Thánh đã phản ứng. Khiến cho cuộc chiến này trở nên mười phần hỗn loạn.
Master thứ 9 đã xuất hiện.
“Một nhúm bạc và một chút sắt
“Đun lên thủ cấp của tên giáo sĩ
“Công thức đáng yêu của Até đấy”
Thứ này đơn giản quá khác so với câu chú thông thường. Chí ít, bình thường nó sẽ chẳng gọi ra cái của khỉ gì cả.
“Đổ, đổ, đổ, đổ, đổ đầy nó lên
“Đổ, đổ, đổ đến tràn ra ngoài
“Đem năm thương lành đến lại gần nhau”
Buồn cười thay, những câu này chính là câu chú mà Master của Caster đã dùng khi gọi hắn lên.
“Ta dâng ngươi thân xác này, ta dâng ngươi thân—
“Ha ha! Ahaha! Hết giờ rùi, vậy thui dừng nhé…”
Kế đó, cô ha ha cười, một vòng sáng nhỏ khi tế đàn triệu hồi dẫn thẳng đến vật hiến tế.
Vật tế đó..chính là cô.
Ngay sau đó, không gian tăm tối nơi từng là một Ma Pháp Trận triệu hồi đã biến thành một thảm hoa hiện ngay trước mắt. Và ở ngay chính giữa, cậu bé Anh Linh làm một cử chỉ cung kính, cúi chào quá lố mà không nhìn vào khuôn mặt cô gái ấy. Rồi, cậu dang rộng đôi tay và hét lên:
“Ha ha! Master mới của tôi đây hẳn phải quái gở mới đi triệu hồi một kẻ như tôi! Tốt thôi! Tôi không biết cô mong đợi điều gì từ kẻ này, nhưng tôi sẽ không làm cô phải hối hận đâu! Tôi hỏi cô: cô có phải nàng công chúa ngạo mạn, ngốc nghếch muốn biến tôi thành nô lệ của mình trong công cuộc kiếm tìm Chén Thánh, hay những cơn ác mộng cùng lạc thú bất tận?”
“Chuẩn không cần chỉnh.”
“Ha ha”
Vị Anh Linh trẻ tuổi cười:
“Tốt, vậy tôi sẽ nhấc...”
Cùng lúc này, cô gái ấy giơ tay lên, đồng thanh cùng vị Anh Linh trẻ tuổi, gần như cùng lúc, cả hai đồng thanh nói:
“‘Nhấc cô lên thiên đường bằng giấc mộng chân phúc, rồi với cơn ác mộng héo tàn, nhục dục, kéo thẳng cô xuống sâu thẳm địa ngục!”
“.............”
Vị Anh Linh hơi tò mò:
“Ơ? Vụ gì đây?”
“Và khi nói xong, cậu sẽ biến toàn bộ chỗ hoa đó thành những cánh tay trẻ con!”
“Cô từng triệu hồi tôi một lần à? Nếu thế thì còn triệu hồi tôi lần 2, cái bộ óc đó..”
Cậu bé nhìn cô gái Master của cậu một cách tò mò, rõ ràng anh ta còn ngạc nhiên đến độ chẳng thèm biến đám hoa thành tay trẻ con. Kế đó anh ta chợt cười sằng sặc:
“Cái gì? Không thể nào. Thật à? Ha ha ha... cô điên đấy à? Ha ha... Cô hẳn là mất trí rồi.”
“Này, đừng nói thế. Tôi phải tốn bao công sức mới thoát khỏi mấy tên nuôi bọ nhà Matou để đến tận đây đấy. Ngay khi tôi đến đây, tôi lập tức có được Lệnh Chú. Chắc Chén Thánh chán quá mà.”
Cô gái kia cười ha ha, còn cậu bé vẫn cười như điên dại, kế đó lăn quay, ngã bịch ra sàn thuyền, lấy một gói bánh cookies ra nhai, nói một cách thân thiết với cô gái kia, Master của cậu ta:
“Tôi triệu hồi tôi, quả là một trò đùa dở tệ. Hê, món này ngon đấy.”
“Còn có một trò đùa khác dở hơn cơ, đoán xem chúng ta chuẩn bị đi gặp ai nào?”
“........”
“Gilles đó. Gilles của ta đó.”
Cô gái cười lớn, giang hai tay như thể muốn làm cậu Anh Linh trẻ tuổi ngạc nhiên. Mà quả đúng là cậu ta ngạc nhiên thật:
“Gilles xuất hiện trên Anh Linh Tọa á? Quá đỉnh! Trường Phái của gã là gì thế? Saber? Rider?”
“Trật lất. Caster nhé.”
“Thế méo nào!? Ý tôi là, Gilles, một Caster á? Ồ, cũng tại mình mà! Ha ha ha!”