Phía trước mặt hắn là một con tàu không gian to một cách kinh khủng, to dễ phải bằng cả một cái thành phố. Hơn nữa không phải mấy thành phố nhỏ mà chí ít cũng là mấy thành phố cỡ trung hoặc lớn. Trần Ngọc Lâm áng chừng nếu đây là tàu của người bình thường thì phải chứa được vài triệu người.
Trọng điểm nhất là kiến trúc của con tàu này, kiến trúc của nó hoàn toàn khác với những con tàu không gian trên Trái Đất, toàn thân nó được làm bằng gỗ, nhìn trông giống một con thuyền buồm chứ không phải là tàu du hành vũ trụ.
Con thuyền này có 4 cánh buồn, mỗi một cánh buồm khắc họa họa tiết đồ đằng hình con mắt. Mỗi một cánh buồm đều liên tục cử động dù không có gió, đồng thời mỗi một cái đồ đằng hình con mắt đều có thể di chuyển.
Đầu mũi thuyền khắc họa một con rắn mọc ra một cặp cánh bướm, con rắn này nhìn qua không khác gì sinh vật sống, nếu không phải có vân gỗ trên người nó thì chắc hắn đã nghĩ con rắn này sống rồi. Ý hắn là con rắn này đang hít thở, và chớp mắt như động vật bình thường.
Mà hắn cũng không loại trừ khả năng đó, vì Trần Ngọc Lâm thông qua [Thông Thái] cảm nhận, con tàu này.. sống.
[Yêu Liên Xa Chiến Thuyền - Đại Thừa Kỳ Ma Vật.]
Trần Ngọc Lâm cũng không phải chưa thấy qua bản mệnh linh khí, ngược lại do chủ yếu ở trên đảo là Kim Đan trở lên cho nên hắn thường xuyên thấy được Bản Mệnh Linh Khí, nhưng kể cả thế bên cạnh tên của chúng sẽ có một dòng [Bản Mệnh Linh Khí].
Chiến thuyền này không có. Đại biểu cho nó là vật sống.
Cái tên gọi [Ma Vật] chứng minh việc này.
Trần Ngọc Lâm ánh mắt dừng lại ở chỗ chiến thuyền hồi lâu, hơi thở càng lúc càng trở nên dồn dập.
Trong trí nhớ của hắn, từng hình ảnh đứt đoạn hiện ra, vô cùng hỗn loạn và mờ nhòe. Những đoạn hồi ức này đến từ thời gian nào, chính hắn cũng đã quên, nhưng hắn khẳng định trước giờ những thứ này chưa bao giờ xuất hiện qua đầu hắn.
Hình ảnh đầu tiên là 2 bóng người, một người trông như thể đã bị trọng thương, là một người nam nhân da đỏ rực, mọc ra 2 sừng rồng. Kế đó ở rất sát với hắn là một đôi bàn tay mềm mại dịu dàng, trông rất giống bàn tay phụ nữ. Dựa theo hình ảnh bóng đổ, hắn chắc chắn rằng đây là một người phụ nữ, đằng sau cô ta mọc ra hai cánh dơi và 2 cánh chim.
Hình ảnh kế đó là hắn nhìn lên trên bầu trời. Nói đây là hình ảnh thì chi bằng nói đây là ảnh động thì đúng hơn. Một Chiến Thuyền khổng lồ, to hơn hẳn Chiến Thuyền trước mặt, nhưng cấu trúc thì gần tương đương ngoại trừ hình ảnh cờ xí và hình điêu khắc tại mũi thuyền. Chiếc thuyền này hình điêu khắc là một con rắn có cánh chim, nhưng chiếc thuyền kia hình điêu khắc là cái gì đó hơi giống vòng tròn.
Hình ảnh quá mờ không thể nhìn ra. Nhưng có thể nói chiến thuyền này giống hệt cái kia, mặc dù nhìn qua thì uy vũ bá khí hơn nhiều.
Hình ảnh cuối cùng là hai người đang đại chiến. Không phải hai người, mà giống như thể là một người cùng một sinh vật đại chiến thì đúng hơn.
Bên phải là một chiến sĩ mặc một bộ chiến giáp trắng xóa, tóc dài thướt tha, cũng không rõ là nam hay là nữ. Bên trái là một sinh vật nhìn qua khá giống một con Nhân Ngưu với rất nhiều tay, sừng, đuôi, mắt, toàn thân nó một màu đen đặc.
Trần Ngọc Lâm sau khi nhớ lại, hoặc giả chính cái chiến thuyền này kích thích trí nhớ của hắn.
Trần Ngọc Lâm lắc đầu, hắn híp mắt, kẻ ngốc cũng có thể nói ra được những đoạn kí ức này liên quan tới thân thế của hắn, thân thế thực sự của hắn.
Cách đây vài năm, Trần Ngọc Lâm đã từng hỏi qua Mộ Dung Nguyệt cha mẹ hắn đâu, kết quả là nàng chỉ nói rằng họ đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi.
Sau khi thân phụ Hệ Thống bắt đầu tu luyện, hắn hiểu ngay ra mọi sự nào có đơn giản đến thế? Mộ Dung Nguyệt là đỉnh cấp thế gian cao thủ, lại sẽ đi kết bạn với 2 phàm nhân?
À ừ thì tính cách của nàng cũng không hẳn khiến nàng không làm được, nhưng nếu chỉ là một vụ tai nạn xe hơi thì nàng thừa sức trọng sinh 2 người lại, chỉ cần chết không quá vài giờ. Nhưng nàng không làm, mà lại thừa hơi đi chăm sóc hắn.
Hắn mặc dù tính cách chẳng ra làm sao, nhiều khi Mộ Dung Nguyệt cũng tự hỏi phải hay không mỗi khi nàng khuất mắt hắn lại có một con mụ vô hình nào đó dạy hư hắn, nhưng chung quy ra hắn cũng không ngu.
Câu trả lời chỉ có 1, cha mẹ hắn cũng tương tự là người tu đạo, hơn nữa cảnh giới không quá kém, kẻ thù cũng.. tương tự.
Thậm chí rất có thể là đồng dạng, cường giả đỉnh cấp thế gian.
Dù câu trả lời là gì, Trần Ngọc Lâm vẫn đợi từ đó đến nay. Cả hai đều không ai nói với ai nhưng cả hai đều ngầm hiểu rằng, cảnh giới của hắn còn quá thấp, những kiến thức về chuyện đó đối với hắn sẽ chỉ có hại mà không có lợi lộc gì cả.
Trần Ngọc Lâm thở dài, tâm tình của hắn sau bao tháng cũng đã hơi hơi bình ổn trở lại nay lại bùng lên mãnh liệt, rất may là hắn còn có thể kiềm chế được mà không chạy thẳng vào trong tổng hành dinh mà hỏi Mộ Dung Nguyệt về vấn đề này.
Càng thực tế hơn một tí là hắn còn không biết Mộ Dung Nguyệt đang ở đâu nữa.
Trần Ngọc Lâm lắc lắc đầu, hắn nhanh chóng đi ngược hướng với cái Chiến Thuyền kia.
Hắn hướng về chỗ đang tổ chức Lễ Mừng Thọ mà đi, tuy rằng hiện tại [Thông Thái] vẫn đang dộng vào não hắn nhưng Trần Ngọc Lâm lúc này lại không quá quan tâm tới nó nữa.
Hiện tại, hắn lại càng lúc càng nhận thức được sự nhỏ bé của chính mình, xét cho cùng chính mình vẫn càng quá yếu.
[Hắc, nghĩ thông suốt rồi nhỉ? Hay lắm.]
Hệ Thống lạnh lùng phán:
[Chủ tuyến nhiệm vụ công bố: Nhiệm vụ số 001: Bước đầu: Tìm ra sau màn hắc thủ sự kiện cách đây 10 năm, đồng thời tự thân đem hắn trừng trị. Nhiệm vụ sẽ được xét tăng thêm điểm số dựa theo hành đồng và thời gian mà Kí Chủ hoàn thành nhiệm vụ.
- Phần Thưởng: Thần Khí Trang Bị set 5 kiện * 1 bộ.
- Tùy Ý Lựa Chọn Triệu Hoán * 1 thẻ bài.
- 5 vạn điểm Vận Mệnh.
Nhiệm vụ thời hạn hoàn thành: vô thời hạn.
Nhiệm vụ là lấy độ khó khăn làm tiền đề, thỉnh Kí Chủ cân nhắc hoàn thành sớm. Hoàn thành lúc cảnh giới càng kém, phần thưởng càng cao.
Nói ví dụ, Kí Chủ lấy hiện tại hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng sẽ tăng lên 1 ngàn tỉ lần (hiện tại Kí Chủ có [1.e-(3 000 000 000)]% hoàn thành nhiệm vụ.)
Độ Khó được phán định là cấp SS.
]
Trần Ngọc Lâm nhìn thấy nhiệm vụ, co giật mí mắt. SS độ khó, cần biết độ khó cao nhất là cấp SSS, kế đó là SS. SS cấp độ khó ngang bằng với việc độ khó gần như cao nhất rồi còn gì?
Để hoàn thành nhiệm vụ, cũng không rõ cần đợi tới ngày nào tháng nào năm nào nữa.
Trước giờ nhiệm vụ khó khăn nhất mà hắn từng tiếp là một cái nhiệm vụ với độ khó khăn là Trung Cấp: B-. Hơn nữa nó không như nhiệm vụ này, nó là một cái seri nhiệm vụ bao gồm 4 nhiệm vụ hồi Thú Triều đợt trước.
Mà đợt đó hắn chỉ hoàn thành 3 nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ 3 hoàn toàn bị bỏ qua, có lẽ do hắn bỏ qua một chi tiết nào đó??
Về phần khả năng hoàn thành nhiệm vụ trong thời điểm hiện tại... 1.e-3000000000% tương đương với 3 tỉ số không sau số thập phân rồi mới đến số 1, bảo ít hay không ít? Chẳng bằng nói là 0% còn đỡ nhức nhối hơn thế này.
[Vạn sự đều có thể xảy ra.]
Hệ Thống:
[Tại sao Kí Chủ lại muốn ta tỏa định làm 0% khả năng? Tưởng tượng nếu một ngày Kí Chủ đang đi dạo, kế đó cái gã boss kia đánh nhau thất bại từ trên trời ngã xuống, kế đó Kí Chủ tra hỏi về sau vô tình phát hiện gã này chính là kẻ địch của mình, một đao đâm chết, há không phải hoàn thành nhiệm vụ.]
“Nói như ngươi thì chỉ có cách này ta mới hoàn thành nhiệm vụ được đúng không?”
[Không sai.]
Nó tuyệt vọng như thế đấy.
Trần Ngọc Lâm cũng không lo lắm, hiện tại bản thân hắn còn có một ưu thế đó chính là đối phương không rõ ràng lắm về sự tồn tại của hắn, đó cũng là ưu thế nhỏ nhoi duy nhất.
Đương nhiên bản thân cái ưu thế này đã sớm không tồn tại, chỉ là hắn không hay biết mà thôi.
Trần Ngọc Lâm sau khi trải qua cân nhắc suy nghĩ, hỏi Hệ Thống:
“Hệ Thống, có cách nào để ta trong thời gian ngắn tăng lên thực lực không?”
[Méo có.]
Hệ Thống lạnh nhạt đáp:
[Đương nhiên còn tùy định nghĩa của ngươi về Thời Gian ngắn. Ta có vài khu vực tu luyện có tác dụng ảnh hưởng với thời gian tương tự mấy cái Luyện Đan Thất, nhưng giá trị rất cao, bình quân dao động trong 4000 điểm trở lên.]
[Muốn giá rẻ? Cũng không phải không có khả năng, nhưng cần phải trải qua khó khăn là người bình thường gấp đôi, hơn nữa bình quân đều trong khoảng 3000 điểm Vận Mệnh, hoặc phải hoàn thành một vài thành tựu.]
Trần Ngọc Lâm mặt nhăn mày nhó, Hệ Thống bèn đáp trả:
[Muốn có thành tựu thì phải có cố gắng. Nếu không ta tùy ý tạo ra một cái Kí Chủ tu vi Thánh Nhân là tốt rồi, còn không phải lao tâm khổ tứ trôi nổi suốt nửa cái thiên niên kỉ mới xác định ngươi là người hợp cách?]
“...........”
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc:
“Ngươi có thể làm thế?”
[Sao ta không thể làm thế? Cơ mà thế sẽ có vài vấn đề không muốn thấy xuất hiện nên ta không làm thế mà thôi. Cũng đừng hỏi vấn đề gì, hiện tại ngươi còn chưa có tư cách biết được.]
??
Trần Ngọc Lâm quyết ý không để tâm Hệ Thống nữa. Hắn cẩn cẩn suy nghĩ, từ lúc lên trên đảo tiến độ công bố nhiệm vụ cùng với tiến độ thu thập điểm Vận Mệnh giảm mãnh liệt.
Không ngạc nhiên, có 2 cách kiếm điểm Vận Mệnh: giết địch hoặc hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ thì hầu hết cho là các nhiệm vụ giản đơn, về phần giết địch... lần gần nhất hắn giết người là hơn 1 tháng trước.
[Thực ra]
Hệ Thống nói:
[Kí Chủ đã quên mất Địa Giới- khu huấn luyện đặc biệt của Vĩnh Hằng đảo. Đó mới là cách tăng thực lực của Kí Chủ tốt nhất trong thời gian này.]
[Đồng thời, Kí Chỉ còn có thể nhân cơ hội đó tiếp cận Lai Thiểm Lôi nữa.]
[Cá nhân ta kiến nghị, Kí Chủ càng sớm càng tốt, tiến vào bên trong Địa Giới một lần nữa, sớm tăng mạnh thực lực của chính mình.]