Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 240: Chương 240: Nhiệm vụ mới




Trần Ngọc Lâm nhíu mày, khám nghiệm qua xác chết. Đột nhiên lúc này, Hệ Thống thông báo nhiệm vụ:

༄༂ Thông báo nhiệm vụ: Tìm ra hung thủ.

Mô tả: Hành vi giết người của kẻ sát nhân là không thể tha thứ, yêu cầu hung thủ mau chóng tìm ra phạm nhân, đưa hắn ra trước vành đai công lý.

Yêu cầu nhiệm vụ: Phong bế linh lực, không hiển lộ tu vi trừ khi đụng độ tu luyện giả, không sử dụng bất kỳ tính năng nào của hệ thống. Các tính năng đặc biệt như cũ có thể sử dụng, tuy nhiên tính năng sẽ mất sạch sẽ.

Phần thưởng: 1 Vé Vào Thông Thiên Đăng.

Nhận nhiệm vụ: Có/ Không?.༂࿐

Trần Ngọc Lâm nhìn lướt qua, không sử dụng tu vi cũng như mọi tính năng của hệ thống?

Cũng được. Dù sao trong trường hợp cấp bách, hắn cũng có thể giải khai tu vi, đương nhiên sẽ hỏng luôn cái nhiệm vụ, tuy nhiên hệ thống đã ra như vậy, hẳn con quái vật này tu vi cũng chẳng cao đến đâu, nhiều lắm là cấp 1 ma thú, hoặc cấp 0 Ma Thú/ Ma Vật.

Cấp 0 cùng động vật chẳng khác nhau mấy, chỉ phân ra để hàm ý chính là cấp 0 có thể bắt đầu tu luyện. Còn cấp 1? Đại khái kiểu một con chó mạnh ngang con gấu mà thôi.

Thông Thiên Đăng khá giống một loại thử thách vượt tháp, có điều vượt không phải thân thể mà là linh hồn vậy.

Trần Ngọc Lâm tiếp nhận nhiệm vụ, lập tức hắn hít một hơi sâu.

Hệ Thống lần này khóa chặt tu vi không đơn giản là phong bế tu vi, phong bế tu vi thì thân thể vẫn sẽ bảo toàn, lần này chính là toàn bộ từ thân thể, linh hồn lẫn tu vi, Âm Ảnh Lôi đều bị quay trở về bằng với phàm nhân.

Đương nhiên cường độ cơ thể hắn vẫn tốt hơn người bình thường, chủ yếu do hắn luyện tập cường độ cao nên cơ bắp cũng đạt chuẩn 8 múi, ngang với binh lính bình quân trong quân đội. Lại thêm hắn cũng được huấn luyện kĩ thuật chiến đấu cấp cao nữa.

Trần Ngọc Lâm rút một con dao trong nhẫn trữ vật ra trước khi nhẫn trữ vật khóa lại. Yểm đao quá to, hơn nữa là đồ trong Tu Chân giới, không thể dùng do bị giới hạn Hệ Thống. Con dao này thì không phải, nó là đồ hắn mua lúc đi ngang mấy khu chợ đen hồi ở Anh, là dao lính đặc chủng.

Trần Quân đang đi ngang nhìn qua Trần Ngọc Lâm trên tay chợt nhiều hơn một con dao, hơi nghi hoặc. Bất quá hắn nhanh chóng bỏ đi mất.

Đám tu luyện giả hầu hết tính tình có đôi chút kì quái, hắn cũng không lạ.

“Đây là ảnh mà một nhân chứng nhờ chuyên gia hội họa vẽ lại về con quái đó.”

Trần Quân đưa tới 1 tờ giấy. Trần Ngọc Lâm gật gù, có nhân chứng à? Xem ra cũng không đến nỗi tệ.

Kế đó, hắn liếc nhìn tờ giấy, lập tức im bặt.

Sinh vật bên trong bức vẽ trông giống như một con khủng long, tuy nhiên kích cỡ lớn hơn rất nhiều. Chiều cao của nó vượt lên tất cả những đám cây, thậm chí cả một tòa nhà cao tầng cũng không thể sánh với nó. Cặp hàm của nó đầy răng nanh sắc nhọn, cặp chân trước của nó to lớn kinh khủng, đang nhấc một con voi lên.

Chân sau của nó như chân khủng long vậy. Nói chung, nhìn nó giống hệt một con Godzilla vậy, ngoại trừ trông sinh động hơn nhiều mấy bản trong phim.

“À tôi nhầm, đấy là bức tranh của con gái tôi. Con bé đang tập vẽ tranh. Đây mới là bức vẽ thật của nó.”

Trần Ngọc Lâm nhận lấy bức thứ hai, con sinh vật trong này giống một con ếch mặt người.

Không phải khoa trương đâu, mặt nó là hai cái chấm thêm một vòng tròn và một nét cong, phần thân thì chẳng khác gì cách mà lũ nhóc lớp 2 vẽ con ếch, hai cái trụ có bàn tay, hai cái nửa hình tròn là hai cái đùi.

Lại thêm mấy cái vạch chẳng biết là gai hay tóc ở trên đầu, mấy cái vạch chắc là móng chân.

“...........”

Khoan đã, cái bức tranh trông chẳng khác gì họa sĩ chuyên nghiệp vẽ kia là của con nhóc lớp... mà con bé lớp mấy cơ? Còn cái bức tranh trông không khác gì trẻ con vẽ này lại là của họa sĩ chuyên nghiệp à?

“Này, con gái ông năm nay mấy tuổi?”

“13 tuổi? Sao thế?”

Trần Quân ông lão này hỏi, Trần Ngọc Lâm đưa trả 2 bức tranh, chẳng thể rút ra được cái khỉ gì từ vụ này cả. Hắn nói:

“Không có gì, sa thải gã họa sĩ kia và nhận con gái ông vào làm đi.”

“..............”

Tối hôm đó, trong một khu rừng rậm gần đó, cách đấy khoảng 10 cây số. Nói là rừng nhưng thực chất chỗ này cũng có nhiều nhà dân hoặc trang trại chăn nuôi cho nên cũng không quá hẻo lánh, chỉ cần không tách khỏi trục đường chính thì không e ngại lắm.

“Anh này, anh đừng làm em nhột.”

Một cặp nam nữ đang ở sâu trong rừng, ngồi trên một tảng đá phẳng, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt tràn đầy vẻ triết lý. Chợt người thanh niên thọc tay vào sườn cô bạn gái hắn, đưa ra một cái bình trông nửa giống cái ống nghiệm, nhưng lại có một ống thông chóc lên. Bên trong bình tràn ngập một loại khói.

“Làm thêm một hơi không em?”

Thanh niên nói, kế đó bắt đầu cười hềnh hệch. Nếu Trần Ngọc Lâm ở đây ắt sẽ ngán ngẩm mà nhận ra, hai người này đang hút cần.

“Anh nhìn mặt trăng đi... thật đẹp.”

Cô gái đôi mắt lơ mơ nhìn trời, chàng trai cười hì hì, chếch đầu bạn gái hắn một góc nghiêm 90 độ nhìn lên trời:

“Đấy đâu phải mặt trăng, đấy là bóng đèn.”

Cô gái cười hềnh hệch, hơi im lặng chút rồi hỏi thanh niên:

“Này anh, khi anh nhìn mặt trăng đẹp như thế, anh có nghĩ là cuộc đời này thật tươi đẹp, và chúng ta thật phí phạm khi lãng phí nó chỉ để hút cần không?”

“Không, anh chỉ muốn mình là người sói.”

Chàng thanh niên cười hì hì nói, ánh mắt chẳng biết hướng về đâu:

“Anh sẽ hút cần cả ngày..”

“Này, anh có nghe thấy gì không? Em nghĩ đó là tiếng những nàng tiên..”

Chợt, cả hai nghe thấy một tiếng xột xoạt trong lùm cây kế bên. Chàng thanh niên lờ đờ đứng dậy, cùng với cô bạn gái đi ra, vén lùm cây lên, đột nhiên bọn hắn sững người lại, gần như thanh tỉnh ngay lập tức.

Cách đó tầm 10 mét, dưới ánh đèn là một người đang nằm sấp, người này đang co giật, cổ phun trào máu.

Cách người này không xa là một con quái vật trông như chui ra từ phim kinh dị. Nó đang từ từ lùi lại, đứng trên 4 chân, nhìn tư thế của nó giống như một người đang bò bằng cả tứ chi vậy. Dọc trên lưng nó có những cái gai nhọn, 5 móng của nó kéo dài, nhọn hoắt, trông như những mũi kim hơi cong vậy.

Làn da nó trơn bóng, tuy nhiên kiểu trơn bóng của nó giống kiểu trơn bóng của loài rắn, làn da tạo bởi vô số miếng vảy nhỏ li ti hơn là trơn bóng do bản thân kết cấu của da.

Sinh vật này quay đầu về phía cặp đang vẫn đang phê, há miệng ra để lộ cặp răng chỉ có duy nhất 3 cái răng nanh, hai cái hàm trên, một cái ở giữa hàm dưới. Những cái còn lại rất mỏng, hầu như không có.

Nó rít lên một tiếng, kế đó nó đứng dậy bằng hai chân, chạy mất dạng.

“Này em... con kia... nó mặc quần lót kìa.”

Cậu thanh niên vẫn đang trong cơn phê, hơi đứng im rồi nói. Cô gái cũng cười hì hì:

“Nó còn đeo cà vạt nữa kìa anh..hì hì..”

Nhưng ngay sau đó, họ chuyển tầm nhìn qua người đàn ông đang co giật, kế đó họ nhìn nhau, hơi lảo đảo một chút rồi người thanh niên hỏi:

“Gái ơi.. Chúng ta nên gọi.. cảnh sát.. mà gọi cảnh sát kiểu gì nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.