Bé Hồng gầm lớn, một thân tu vi Tam Phẩm Đại Viên Mãn sôi trào. Tuy rằng Arch Ville mana đã tiếp cận con số 0, nhưng vẫn đang không ngừng khôi phục, đánh thường của Arch Ville giờ đây đã có thể hút lại máu lẫn năng lượng từ địch thủ sau khi lên thành Harvester.
Trần Ngọc Lâm chứng kiến Bé Hồng rơi xuống, đè lên trên mình Thú Ăn Xác. Đem so với Thú Ăn Xác, Bé Hồng còn to hơn gấp vài lần, hơn nữa dường như nó thuộc loại nâng cấp, trên đầu nó mọc ra một cặp sừng to dài, giống như sừng bò tót vậy, có điều nhọn và to hơn nhiều.
Chỉ số của nó cũng nhiều hơn so với chỉ số trung bình của mấy con Nam Tước Địa Ngục.
Bé Hồng kế đó rống to một tiếng, cặp hàm trông giống hàm hà mã với cặp ranh nanh to đùng ở hàm dưới mở ra, hướng về cánh tay của Thú Ăn Xác cắn một cái, hai cái răng nanh to kinh khủng cắn xuyên qua cánh tay nó, thiếu chút tách rời tay nó ra.
Nhưng còn chưa hết, kế đó, từ trong cùng lỗ hổng, một con quái vật trông giống một người vô cùng béo, được trang bị một cặp súng to lớn ở hai tay, hoặc hai tay chính là 2 khẩu súng và một con mắt to tròn đỏ trên đầu. Trước ngực nó còn được trang bị một bộ giáp nữa.
Một con Mancubus, loại quỷ khá trâu bò với khả năng bắn đạn liên tục.
Con Mancubus xách hai khẩu súng lên, chĩa về phía Thú Ăn Xác nhả đạn liên tục, từng viên đạn bắn đi, va chạm vào lớp da của nó để lại từng tia lửa giống như khi đạn va chạm vào kim loại.
Da cứng thật.
Trong khi Hình Vô Ngân vung vẩy những cái cánh thành một cái mũi khoan khổng lồ, Thú Ăn Xác nhìn lên trên, nó đột nhiên phình lớn bụng ra, rồi nó há miệng, một tia sáng đỏ rực bắn từ trong miệng nó, mùi tanh hôi phun ra, tia sáng bắn thẳng về phía Arch Ville.
Tuy nhiên Arch Ville đem so với nó còn nhanh hơn, một tia điện da cam lóe lên, Arch Ville đã rơi xa vị trí cũ chừng 10 mét. Cái tia sáng bắn ra từ miệng Thú Ăn Xác hóa ra là cái lưỡi của nó, đang cắm ở trên trần nhà.
Nên biết từ đây tới vị trí trần nhà là khoảng 50 mét.
Thú Ăn Xác há miệng ra, rút lại cái lưỡi về với tốc độ cũng nhanh như lúc nó bắn lên trên vậy. Cùng lúc này, Hình Vô Ngân mười mấy cái cánh đột nhiên phát ra một tiếng “Choeng”, kế đó toàn bộ những sợi lông vũ phía trên những cái cánh hết thảy đều phát ra ánh sáng trắng giống như bạc, trông vô cùng cứng.
Chúng dường như kết thành một cái mũi khoan xoáy to lớn, với mũi nhọn là kiện Phi Ngân Dực. Kế đó Hình Vô Ngân toàn thân rung động mãnh liệt, mũi khoan bắt đầy lấy khí thế kinh dị xoay tròn lao tới, dường như hệ cơ bắp của Hình Vô Ngân hoàn toàn cho phép nó xoay như vậy.
Bách Vũ Thương.
Gọi là thương, nhưng kỳ thực nó là mũi khoan...
Cùng lúc này, Thú Ăn Xác cũng cử động. Trước tiên nó dùng 3 chân vẫn còn cử động còn lại của nó đem Bé Hồng nhấc lên trên. Mặc dù nhìn rất nặng, Bé Hồng có lẽ chỉ khoảng chừng 3-4 tấn, trong khi đó toàn bộ thể trọng của Thú Ăn Xác lên tới trên 4 tấn, dễ dàng nhấc nó lên tren.
Vừa nãy chỉ là bị bất ngờ.
Kế đó, cánh tay bị Bé Hồng cắn của Thú Ăn Xác vung lên, đem Bé Hồng từ vị trí đang bị giữ đằng sau đem hất lên đằng trước, tuy nhiên do lực quán tính và do Bé Hồng giữ cánh tay nó quá chặt, cho nên nó không chỉ có không hất được Bé Hồng đi mà còn bị nó kéo theo nữa, loạng choạng mất vài bước.
Thú Ăn Xác dự tính hẳn là ném Bé Hồng về phía Hình Vô Ngân, nhưng nó đánh giá thấp lực cắn của Bé Hồng, khiến cho không ném được, bản thân nó lại mất thăng bằng.
Cùng lúc này, Bách Vũ Thương đã chỉ cách Thú Ăn Xác vài mét. Thú Ăn Xác nhìn Bách Vũ Thương đang hướng hẳn vào tim nó, bị một cú vào tim thì nó cũng sẽ chết. Dù sao, đâm vào đầu không nhất định có thể đâm xuyên qua hộp sọ, dù sao đó là địa phương cứng rắn nhất của hầu hết mọi sinh vật.
Mắt thì là mục tiêu quá nhỏ để đâm vào.
Đâm vào ngực còn có thể đâm qua khoảng trống giữa các dải xương sườn, dễ hơn nhiều. Chỉ cần nhớ sau khi đâm xong chấn động để cho trái tim vỡ ra là được. Không phải tàn nhẫn, nhưng đó là quy chuẩn. Tứ Phẩm tu vi dù là trái tim vỡ vẫn có thể đập thêm ít lâu, phải chấn vỡ trái tim lập tức.
Thú Ăn Xác lập tức đồng thời tiến hành hai cử động, thứ nhất, nó há mồm phun ra cái lưỡi của nó theo một đường vòng cung, thẳng đối với Bách Vũ Thương quấn một vòng kéo ra chỗ khác. Tốc độ của nó rất nhanh, chỉ thấy một tia ánh sáng đỏ rực và cái lưỡi của nó đã quấn quanh Bách Vũ Thương, đang bị xé vụn bởi tốc độ quay của Bách Vũ Thương.
Như người ta nói, sai một li đi một dặm, một cái này không chỉ có làm gián đoạn tiết tấu của Bách Vũ Thương, còn có kéo lệch Bách Vũ Thương mũi thương đi một tí nữa.
Thứ hai, nó quay người lại, cố né khỏi một chiêu này.
Bách Vũ Thương của Hình Vô Ngân vừa bị kéo lệch ra, lại thêm Thú Ăn Xác chủ động tránh né, lúc này đã bị trượt, tuy nhiên vẫn đâm xuyên qua bả vai của Thú Ăn Xác, mũi khoan khoan sâu vào bả vai nó. Nó bèn thét lên một tiếng gầm đau đớn, cánh tay trái chợt buông thõng, hoàn toàn không cử động nữa.
Đó vừa vặn là cánh tay đang bị Bé Hồng gặm.
Xương bả vai không phải một khối liền mạch mà là khá nhiều cục xương khớp vào nhau, những mối nối này bình thường rất mạnh, nhưng đối mặt với một đòn toàn lực của Tam Phẩm Đại Viên Mãn, cứ việc là Tứ Phẩm hung thú nhưng vẫn bị đâm xuyên qua, làm lệch một hai cái xương. Thậm chí có thể làm gãy một hai cái xương nhỏ.
Tỉ như.. xương quai xanh?
“Làm tốt lắm.”
Trần Ngọc Lâm nói, ra lệnh cho Bé Hồng nhả cánh tay ra, chuẩn bị đớp nốt vào chân. Bất chợt, cánh tay buông thõng của Thú Ăn Xác giơ lên, không cao lắm, chợt các móng vuốt trên những ngón tay nhất loạt dài ra, đấm thẳng vào một hốc mắt của Bé Hồng.
Tuy rằng Bé Hồng mắt tỉ lệ so với cơ thể khá nhỏ, nhưng hốc mắt của nó lại rất to, đủ cho cả bàn tay của Thú Ăn Xác một trảo đâm xuyên qua. Những ngón tay sắc bén của Thú Ăn Xác va chạm với hốc mắt Bé Hồng, một thoáng chốc đã xé toạc ra từng mảnh xương đầu lâu của nó.
Tay của Thú Ăn Xác đã bị đứt mất một phần xương và bị tách rời ra, có lẽ nó sử dụng cơ bắp để cưỡng ép đem phần cánh tay đem cử động. Đạt tới Tứ Phẩm có thể khống chế phần nhiều cơ thể, tỉ như vậy là bình thường. Có một số người còn có thể dù cho trái tim bị đâm thủng vẫn cưỡng ép dùng cơ bắp bịt miệng vết thương, cho trái tim đập tiếp.
Kế đó Thú Ăn Xác rút tay ra, cái gì đó như dịch tủy não bắn văng tung tóe, cùng lúc này Bé Hồng cặp mắt phát sáng tắt đi, toàn thân không cử động.
Nói thì lâu, kì thực chỉ một cái cua tay của Thú Ăn Xác, lúc này, đòn Bách Vũ Thương đã biến đổi, những cái cánh lúc trước kết thành cái mũi khoan nở bung ra, vẫn phát ra ánh sáng kinh người, giống như bông hoa bỉ ngạn nở.
Những sợi lông vũ trên những đôi cánh, đặc biệt là những sợi ở đầu đã kết thành những mũi giáo sắc nhọn, ánh sáng phát ra mãnh liệt, rung động cũng đồng dạng dồn dập không kém.
Cùng lúc này, Amari đã lao tới phía sau nó, đối với phần gáy Thú Ăn Xác tiến hành công kích. Gáy của mọi sinh vật có một phần hở ra, nếu đâm vào chỗ này có thể một dao đâm thẳng vào đại não, nhất kích đoạt mạng.
Tuy nhiên lúc này, Trần Ngọc Lâm lại nhíu mày, bởi vì hắn nhìn ra được con Thú Ăn Xác này ánh mắt chuyển qua nhìn Amari, tuy nhiên hoàn toàn không có một tia nào gấp gáp, ngược lại hoàn toàn bình tĩnh, mỗi một con mắt nhìn về một phía, lạnh lùng nhìn 2 người.
Kế đó, kĩ năng thứ hai của Thú Ăn Xác lóe sáng, toàn thân nó bùng lớn lên chừng 10% lúc trước, những cái mấu nhỏ xù xì trên thân nó phình to ra, thành những mảnh giáp lớn. Đầu của nó cũng to ra một chút, chính xác hơn là mọc ra một lớp lông dày trên đầu.
Một cánh tay còn lành lặn của Thú Ăn Xác giơ lên, trong thoáng chốc chộp lấy Amari, đập mạnh hắn xuống mặt đất. Lúc nó rút bàn tay ra, trên phần bụng của Amari đã nhiều ra một lỗ máu to cỡ quả dưa hấu, kích cỡ của cái miệng ở bàn tay Thú Ăn Xác, rõ ràng vừa nãy nó cắn cho Amari một cú.
Trần Ngọc Lâm im lặng, gã này không lao lên thì thôi, hễ lao lên là y như rằng con Thú Ăn Xác lại kích hoạt một kĩ năng nào đó.
Cùng lúc này, toàn bộ những mũi thương của Bách Vũ Thương, nói là Bách Vũ Thương nhưng chí có 16 mũi, lao tới, thẳng về phía Thú Ăn Xác.
Con Bé Hồng đang được một bàn chân có 5 ngón, với kết cấu có thể cử động như bàn tay của tinh tinh lên của Thú Ăn Xác giơ lên đỡ đòn, che chắn hoàn toàn cho cánh tay nó.
Tuy nhiên, Hình Vô Ngân hoàn toàn không hoảng loạn, ngược lại, hắn vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng rung lên từng cái cánh phát ra âm thanh:
“Nghĩ hay lắm.”