Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 242: Chương 242: Thủ Phạm?




“Được rồi, ít nhất chúng ta cũng đã có đoạn video về vụ hôm qua. Đấy là tin tốt, tin xấu là chúng ta chẳng buộc tội được ai với nó cả.”

Bảo Sơn đi tới, mang theo một đoạn video trên một cái USB. Trần Ngọc Lâm cắm cái USB qua, mở đoạn băng lên.

Đoạn băng bắt đầu vào lúc 9 giờ hơn, lúc này đang được tua nhanh. Trần Ngọc Lâm nhìn qua, thấy đầu tiên là một gã đàn ông khoảng chừng độ tuổi trung niên đi tới, nhìn qua rất rón rén, giống như đang cố không để bị phát hiện vậy.

Trần Ngọc Lâm nhìn lướt qua, sững sờ. Người này chính là người mà hôm qua hắn đã bỏ đi khi nhìn thấy lão đang bán khỏa thân đi vệ sinh.

Hắn chỉ nghĩ đó là một lão già bình thường thôi chứ?

Trần Ngọc Lâm gãi đầu, dù sao hắn vẫn xem tiếp video. Đoạn kế đó lão này đi vào trong điểm mù của video, tuy nhiên dựa vào âm thanh có thể nghe thấy khá là.. ác liệt, gào thét thảm thiết, tiếng giãy dụa.

Kế đó, một con quái vật, nhìn nửa giống người thằn lằn, nhưng làn da trơn nhẵn, trên lưng trải dài một đám gai nhọn lao vút xuyên qua khu rừng, mất dạng hoàn toàn.

Điều đáng chú ý chính là ở chỗ, con quái vật này mặc cùng bộ quần áo với người đàn ông kia. Cái áo trong, cái quần dài, nó đang vừa cởi bộ quần áo đấy ra, vừa chạy vút đi, tuy nhiên tốc độ vẫn khá nhanh, cuối cùng chỉ còn mỗi cái quần lót.

“Khoan đã, vậy là một người có thể biến hình thành quái vật tùy thích à? Mà tại sao nó lại đang cởi đồ?”

Trần Ngọc Lâm kinh ngạc, hắn không hiểu nhiều về vụ biến hình này lắm, tuy nhiên vẫn đủ nhận ra con quái vật kia là do người đàn ông trung niên kia biến thành.

Có rất nhiều loại sinh vật phù hợp với khả năng biến đổi này, điển hình như một loại sinh vật kêu Skin-walker, một loài ma cà rồng có khả năng biến đổi thành bất kỳ loài sinh vật nào, căm ghét con người, vân vân.

Tuy nhiên thứ này dường như chỉ có thể hóa thành người thằn lằn, nhưng do nó “được” nghi ngờ có thể hóa hình bất kỳ lúc nào theo ý thích nên vẫn cần được theo dõi, và trong một số trường hợp bắt giữ lại.

Chưa từng có tiền lệ nào về Quỷ Thằn Lằn hóa hình xuôi ngược như vậy cả.

Bất quá cũng kì quái, bình thường huyết mạch ma cà rồng ngửi thấy mùi máu sẽ bị kích động, nhưng lúc hắn tiếp cận người đàn ông này hắn không hề thấy mùi máu, tuy rằng mùi tỏi đối với hắn có thể lấn áp mùi máu, nhưng lúc đó chỗ đấy làm gì có tỏi?

Hắn chỉ ngửi thấy mùi máu rất nhạt phát ra từ người nọ, nhưng nó cũng chẳng chứng minh điều gì. Cắt tay, xước tay,cạo râu bị xước đều có thể để lại vết máu.

Quay trở lại video, sau khi con quái vật vừa chạy biến đi vừa cởi đồ, một lúc lâu sau, chừng 30 phút, con quái vật không hiểu sao lại quay trở về, lần này có hơi lảo đảo, tuy nhiên cùng lúc này là tiếng súng nổ của ông lão Trần Quân này.

Sau đó là việc bọn hắn bao vây, khám nghiệm các loại.

“Ừm, không sai. Tên này tên là Hồ Minh Đức, hoặc ít nhất nhìn camera là như vậy.”

Bảo Sơn nói, dựa vào công nghệ mới gần đây, chỉ cần có mặt thì tìm ra nhân dạng là chuyện khá đơn giản.

Tuy nhiên do video lấy từ camera của một trang trại gần đó cho nên chất lượng không phải là loại tốt nhất, rất mờ nhòe. Đem so với camera hành trình còn nhòe hơn gấp bội, lại còn rung lắc nữa.

“Nguyên vốn còn có mấy người nữa cũng gần hợp với cái mặt này, nhưng tay này là người duy nhất sống quanh đây trong khoảng thời gian này. Những người khác đều ở các vùng rất xa. Vấn đề là...”

“Là sao?”

Trần Ngọc Lâm hỏi, mãi mới có thông tin vụ án nên hắn tương đối phấn khởi.

“Hắn là nạn nhân của con quái vật này, 1 tuần trước. Hiện tại đã an táng.”

“..........”

Trần Ngọc Lâm lắc đầu, kế đó hắn nói:

“Cũng không thiếu trường hợp mặt giống nhau mà, nếu là hung thú tự tạo nên khuôn mặt, hoặc một số lời nguyền thì cũng không ngạc nhiên. Ồ, tốt thật đấy, phát hiện ra rồi.”

Trần Ngọc Lâm vỗ tay tán thưởng, ngay sau khi hắn nhìn thấy nhân dạng của người kia, hắn lập tức sai đám Quyến Tộc đi tìm kiếm xung quanh. Mặc dù cũng mất thời gian do đang là ban ngày, tuy nhiên cũng chỉ khoảng nửa tiếng là tìm được người.

Mấy chục con Quyến tộc cùng lúc đi tìm người, tốc độ và phản xạ đều vượt trội hơn con người, cũng không khó để tìm. Cũng may quanh đây không có nhiều người lắm.

Trần Ngọc Lâm đi tới chỗ mà hắn tìm thấy người kia, Quyến tộc của hắn đã gửi lại vị trí cho hắn, từ lúc đó tới khi hắn lao tới cũng chỉ có hơn 2 phút mà thôi, hoàn toàn không đủ để đi đâu được.

Dù sao cũng chỉ có vài cây số.

Trần Ngọc Lâm đi tới, nhìn thấy gã này, Hồ Minh Đức đang tựa vào một cái cây, cầm một chai rượu và bắt đầu nốc liên tục.

“Xin chào.”

Trần Ngọc Lâm đi tới, lạnh nhạt nói:

“Trần Ngọc Lâm, cảnh sát.”

Trần Ngọc Lâm giơ lên thẻ cảnh sát, kế đó hắn nhìn quanh. Hồ Minh Đức người này trông có vẻ đang hết sức suy sụp, nhìn qua thì hình như là đã cố tự sát nhưng chưa được, hoặc đơn giản hắn chỉ cố tắm sông trong khi mặc quần áo đầy đủ và có sợi dây cột vào một hòn đá ở chân.

“Ồ, cảnh sát à? Cậu đến đây làm gì?”

Hồ Minh Đức nhìn qua hắn, lè nhè hỏi, kế đó hắn lại nốc thêm một ngụm rượu.

“Đến để bắt ông, tội giết người.”

Trần Ngọc Lâm nói, tay hơi để lên thắt lưng, để lộ bao súng. Chợt hắn nhìn thấy trong mắt Hồ Minh Đức tên này ánh lên một nét gì đó rất khó tả, không giống như nét hiểm độc mà giống như một kiểu ánh sáng hi vọng vậy.

“Giết người?”

Hồ Minh Đức nói, hai mắt gần như là kích động, gật gù:

“Đúng đúng, tôi giết người. Tôi xin thú nhận hết.”

“Ồ?”

Trần Ngọc Lâm sững sờ, hắn cứ ngỡ sẽ bị phản kháng lắm, nhưng dường như không phải.

Giả thuyết của hắn là tên này là một người bị dính một lời nguyền, tuy nhiên hầu hết những người dính lời nguyền giữa các giai đoạn biến đổi sẽ có một đoạn thời kì hóa rồ do không thích ứng với sự biến hóa. Hắn cứ ngỡ gã này cũng là loại tương tự.

“Đúng vậy, tôi xin thú nhận.. tôi đã... giết ANH!”

Đột nhiên, hắn rút từ dưới mông ra một cái bọc giấy, kế đó, hắn lại rút từ trong cái bọc giấy ra một con dao bạc.

À khoan, không phải dao bạc, nó là dao Inox, nhưng lớp phủ ngoài của nó giống hệt bạc, hình như là hàng giả.

Mà chẳng có hình như gì hết, chắc chắn nó là hàng giả bạc. Dưới đáy dao còn có cái tag tiền đính vào “Dao bạc nguyên chất - 550.000đ”

Hồ Minh Đức hỏi, mặt vô cùng nghiêm túc trái hẳn với vẻ say rượu vừa nãy:

“Anh sẵn sàng chưa?”

“Hả?”

Trần Ngọc Lâm sững người, kế đó Hồ Minh Đức hét lớn, giơ con dao lên đâm sượt qua người hắn, Trần Ngọc Lâm nghiêng người né tránh. Cấp độ này với hắn quả là dễ như trở bàn tay.

Hồ Minh Đức lại đâm thêm vài cú nữa, Trần Ngọc Lâm cho tay lên thắt lưng, chuẩn bị rút súng ra. Chợt, gã kia bàn tay đột nhiên kéo dài ra, cánh tay giống như một con thú kéo dài phải tới mười mấy phân, một vỗ bay luôn khẩu súng trên tay hắn.

“Ai lại chơi súng hả?”

“Khó chịu thật.”

Trần Ngọc Lâm nhủ thầm, cánh tay kia đến quá đột nhiên, gần như là trong một tích tắc kéo dài ra, hắn không kịp phản ứng. Tuy nhiên cánh tay kia chỉ đủ lực hất văng ra khẩu súng mà thôi, nếu nói tổn thương hắn thì còn lâu.

Hắn đang tính tay đưa tới con dao bộ binh giắt trong túi áo khoác, thì đột nhiên chuyện tiếp theo làm hắn không ngờ tới.

Hồ Minh Đức quay sang nhìn hắn, hỏi:

“Anh không sao chứ?”

“Hả?”

Trần Ngọc Lâm nhướng mày, kế đó hắn thấy Hồ Minh Đức bắt đầu trầm trồ nhìn bàn tay hắn, lúc này đã đầy một loại vảy rắn, nhưng ngay sau đó lớp vảy mờ dần.

“Ồ không, tôi là quái vật.”

Hồ Minh Đức nhìn qua hắn, lại nhìn bàn tay mình, thốt lên, kế đó trầm giọng nhìn qua hắn:

“Ngươi đã phát hiện bí mật của ta, ta phải giết ngươi.”

Trần Ngọc Lâm:

“..........”

Tự ngươi để lộ ấy chứ? Ta phát hiện cái quỷ đâu?

À mà khoan, đúng là hắn phát hiện thật.

Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên vấp phải “không gì cả”, gần giống như chân này hắn vấp phải chân kia, con dao văng xuống dưới chân Trần Ngọc Lâm.

“Ôi không, tôi mất vũ khí rồi.”

Hồ Minh Đức thốt lên, lùi lại vài bước.

“........”

Trần Ngọc Lâm nhướng mày, chân hất con dao lên, chộp lấy giơ lên trước mặt. Bất chợt, Hồ Minh Đức tay chộp lấy tay hắn, lao người thẳng về phía con dao.

“Đây.”

“..........”

Trần Ngọc Lâm rút con dao lại, một đạp đạp bay Hồ Minh Đức ra, kế đó hắn vứt con dao đi, nói:

“Thôi diễn trò đi ông, tôi thừa biết ông định làm gì. Con dao bằng bạc, đâm thẳng vào trái tim. Tôi sẽ không giết ông đâu.”

Trần Ngọc Lâm khịt mũi khinh thường, tưởng gì chứ trò này cũng lôi ra được, diễn xuất quá tệ.

Một con dao bằng bạc có thể giết chết một vài loại lời nguyền nói chung, tuy nhiên nó sẽ giết luôn cả vật chủ. Cho nên ma cà rồng và người sói truyền thuyết nói chung đều bị đâm thọt chọc bởi tên bạc, đạn bạc, cọc bạc vậy.

Đây là cách giết đảm bảo nhất, các thể loại khác có thể gây ra cái chết lâm sàng, tuy nhiên nếu như sức mạnh của bất cứ cái gì đủ mạnh để gây ra sự biến đổi thành một loài khác, thì nó cũng có thể tăng cường kinh khủng khả năng hồi phục.

Bất quá đây là dao Inox, không có tác dụng a.

“Thôi nào, anh không thể làm thế. Làm ơn đi, cho tôi chết đi mà, tôi không thể chịu đựng cuộc sống như thế này nữa.”

Hồ Minh Đức sau khi Trần Ngọc Lâm nói ra những lời đó đột nhiên suy sụp, kế đó hắn khuỵu xuống dựa vào một thân cây, nói.

“Nghe này, tôi biết là ông đang suy sụp.”

Trần Ngọc Lâm thở dài, đột nhiên biến thành một con quái vật ai cũng như vậy thôi:

“Nhưng ông nên biết rằng, con quái vật giết người hằng đêm không phải là ông...”

“Đương nhiên không phải là tôi..”

“Từ từ tôi chưa nói hết. Con quái vật đó tuy không phải là ông, nhưng dù sao những người đó vẫn là ông giết, tuy nhiên chúng tôi có thể giúp ông. Có một phương thuốc đặc biệt cho những người bị những lời nguyền như ông.”

Trần Ngọc Lâm nói, này là sự thực. Trên đời này lời nguyền có rất nhiều loại, hóa thành heo, lợn, dê, chó, sói, mặc dù một lượng lớn là vu sư thuật, nhưng nói chung đều bị liệt thành lời nguyền cả.

Mà những cái này đối với Nguyền Thuật Khoa trong Liên Minh vô cùng đơn giản. Họ chuyên giải quyết những chuyện như thế này.

“Hả?”

Hồ Minh Đức hai mắt chợt rực sáng, kế đó hắn nắm lấy tay Trần Ngọc Lâm, giọng nói tràn đầy vui mừng:

“Cậu nói gì cơ? Tôi có thể thoát khỏi lời nguyền này ư?”

“Đương nhiên rồi. Bọn này có cách chuyên đặc trị mấy thứ đó.”

Trần Ngọc Lâm nói, hơi nhủ thầm rằng dù mấy cách đó chủ yếu sẽ để lại hậu quả hơi nghiêm trọng, tuy nhiên không phải phương pháp chữa trị để lại hậu quả mà quá trình biến thân để lại hậu quả, nhưng bị che giấu bởi sự hồi phục của các loại lời nguyền biến hình.

“Ý cậu là... tôi có thể trở lại bình thường?”

Hồ Minh Đức hoàn toàn hồ hởi nói, Trần Ngọc Lâm gật gù:

“Ừm. Không sai. Từ nay về sau hàng đêm ông không cần phải biến lại thành thằn lằn nữa..”

“Anh thật là một con người tuyệt vời.”

Hồ Minh Đức hai mắt kích động, gần như ôm lấy hắn:

“Tuyệt vời, cuối cùng tôi cũng có thể rũ bỏ lời nguyền biến thành người rồi!”

“Ừm đúng... khoan? Cái gì? Rũ bỏ cái gì cơ?”

Trần Ngọc Lâm lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi, không tin vào tai mình.

“Cậu vừa nói tôi có thể rũ bỏ lời nguyền biến thành người!”

“Ồ.. biến thành người? Ừm...”

Trần Ngọc Lâm á khẩu.

Cái quỷ gì vậy?

“Khoan đã, ông không phải một người bằng cách nào đó bị biến thành Người Thằn Lằn à?”

Trần Ngọc Lâm nhíu mày hỏi. Hồ Minh Đức lắc đầu nói:

“Gì có, tôi bị dính một lời nguyền biến tôi thành con người. Đây là lần 3 tôi nói rồi nhé.”

Vừa nói hắn vừa giơ lên 3 ngón tay.

“...........”

Trần Ngọc Lâm:

“Khoan đã, chính xác hơn thì thế quái nào mà ông dính lời nguyền biến thành người được? Biến thành động vật thì dễ, nhưng thành người? Khoan không nói đến kích cỡ, sự tự nhận thức, trí khôn, bản ngã, mấy cái đó đủ làm toàn bộ thuật hóa người phá sản.”

“Tôi đâu phải nhà sinh vật học?”

Hồ Minh Đức bĩu môi, nhún vai:

“Mà, tôi nghĩ cũng có thể là bởi vì tôi đã bị cắn bởi một con ma người.”

“Ma...”

Trần Ngọc Lâm nhấn từng chữ:

“Người?”

“Không sai.”

Hồ Minh Đức nói, giọng đương nhiên:

“Loài quái vật kinh khủng, tàn nhẫn và tanh mùi máu, bất cứ động vật nào bị nó cắn sẽ biến thành loài người vào ban ngày, và chỉ có thể biến trở lại vào ban đêm. Tôi cứ ngỡ đó chỉ là chuyện kinh dị do mẹ tôi kể, ai dè nó là sự thật.”

“Oh.”

Trần Ngọc Lâm nói, hắn có chút hối hận vì nhận lời chữa trị vụ lời nguyền này quá sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.