Hoàng Khánh thở dài nhìn về phía màn sương đêm, ẩn ẩn hiện hiện sau đó là một bóng hình dài, khổng lồ, riêng chiều cao chí ít cũng phải cao khoảng 80 phân.
80 phân nghe thì không cao, nhưng đây lại là một con rắn, một con hổ mang chúa. Cho nên, chỉ duy nhất chiều cao của cái thân thể dài ngoằng đó đã đạt tới 80 phân, chiều dài của nó chí ít cũng vài chục mét. Ở phần gần đầu chỗ mọc ra cái màng thì lại là một cái bờm khổng lồ bao phủ, trông như một con nửa sư tử, nửa rắn vậy.
Xích Mãng Vân, Tứ Phẩm cấp năm Ma Thú. Thực lực của nó sánh vai với Ngũ Phẩm Đạp Luân Cảnh.
Con hổ mang chúa ngẩng cao đầu, kiêu ngạo rít từng hồi về trận doanh của phe tu sĩ nhân loại. Bên tu sĩ nhân loại lúc này đã mang toàn bộ khí cụ ra, mỗi người đều gươm đao bóng loáng, súng ống đầy đủ.
Tu sĩ thực lực cao một chút, Tam Phẩm trở lên thì đều sử dụng gươm đao, còn yếu ớt một chút khoảng Nhị Phẩm thì nhất loạt cầm súng. Ở Việt Nam đúng là có luật cấm súng, nhưng tu sĩ giới ai sẽ quan tâm? Dù sao, bọn họ chính là những cỗ máy chiến tranh hình người, súng hay không súng đối với một giới phàm nhân không có khác nhau.
Đều có thể gây nên thảm sát hàng loạt trong nháy mắt.
Gươm đao trên tay mỗi tu sĩ đứng áp trận phía sau đều ẩn ẩn tỏa ra tinh hoa quang mang, nhìn qua là biết ngay là Linh Khí.
Linh Khí cùng phàm khí khác biệt. Phàm khí có một số loại quán thâu được Linh Lực, nhưng cũng chỉ tăng mạnh sức lực độ cứng, độ bền, bộ bén nhạy. Nhưng Linh khí nếu được quán thâu Linh Lực, có thể phun lửa phóng sét, thậm chí có thể ngự không phi hành, đây là khác biệt bản chất. Tu sĩ Tam Phẩm trở lên mới làm được như vậy. Cho nên với Nhị Phẩm tu sĩ, không cần thiết phải trang bị Linh khí.
Nói theo kiểu của Trần Ngọc Lâm, thì đó là sự khác biệt giữa đồ rank F và rank E. Cũng không phải mỗi người đều như hắn, có một khẩu súng xả thâu được cả Tam Phẩm, đồ trên thân toàn bộ là rank D trở lên.
Hoàng Khánh nhìn qua vòng bảo hộ lan tỏa cả thành phố, thông thường vụ này bọn họ sẽ ưu tiên di tản dân trước. Còn về phần nói thế nào là việc của chính quyền địa phương, xả lũ gì đó đều được.
Nhưng lần này, có một vị nghe nói đến cả Tu Luyện Giả Liên Minh cũng phải cẩn thận đối đãi trấn thủ, liền không cần lo lắng cái này. Mà Trần Ngọc Lâm thằng bé này hiển nhiên là một cái mấu chốt, tuy rằng có thể không giao hảo được với vị đằng sau, nhưng giao hảo với thằng bé kia cũng là điểm quan trọng.
Chứ không, hắn cũng sẽ không đối đãi quá cẩn thận một vị Nhị Phẩm cùng hắn đồng dạng.
Chiến trường tương đối mãnh liệt. Hai bên hằm hè nhìn nhau không một động tĩnh nào. Về phần tu sĩ đã sớm thả ra drone quan sát bốn phương tám hướng, loại có trận văn đặc biệt che dấu tồn tại cho nên cũng không quá e sợ bị úp ngược.
Đột nhiên mặt đất chấn dộng dồn dập, không giống như là có động đất mà giống như thể có một quân đoàn đang hành quân tới thì đúng hơn. Hoàng Khánh thở dài..
Thú Triều bắt đầu rồi.
Lấy con rắn khổng lồ kia làm ranh giới, hàng chục con voọc, khỉ, tinh tinh các loại nhảy ra, gào rú vang trời thẳng lao về hướng tu sĩ nhân loại trận doanh. Mỗi một con khỉ này đều có Nhị Phẩm Ma Thú cảnh giới.
Có điều lũ này cũng chỉ là pháo hôi, trận doanh Nhân loại không động đậy, chỉ duy nhất một hàng phía trước nhất giương súng lên chống đỡ. Cả thảy 2 hàng, ba mươi người hàng một, mười lăm người hàng thứ hai tức là 45 người mỗi người đều cầm một khẩu súng. Hàng đầu tiên quỳ chống lên một cái bệ đỡ, mỗi người đều cầm một loại súng tiểu liên. Đạn này không phải đầu đạn chì, mà là đầu đạn Mythrill, một loại kim loại xuất xứ Tây Âu, dẻo như sắt, cứng như kim cương, sản xuất số lượng lớn.
Đầu đạn chì khả năng không xuyên phá được Nhị Phẩm Ma Thú phòng ngự, nhưng hàng loạt viên đạn đầu đạn Mythrill thì đã quá đủ rồi. Gần hai chục con khỉ nhỏ, voọc các loại rơi lả tả xuống, còn nhiều hơn đang ngã xuống phía xa.
Đó chỉ là bắt đầu, những con tinh tinh hoặc cá sấu, những Ma Thú to hơn, da dày thịt béo tuy rằng trúng những đầu đạn Mythrill, nhưng chỉ vỏn vẹn bị thương mà không phải giết, lao thẳng về phía hàng rào phòng ngự của tu sĩ.
Hàng thứ hai lạnh lùng hơn hàng thứ nhất, họ giương lên những khẩu súng săn ba nòng, ngay khi một con Tinh Tinh, vốn là loài da dày thịt béo gắng gượng xông lên, lớp giáp trên người bị bắn lả tả, máu chảy tung tóe, chợt ngay trước mặt nó xuất hiện một khẩu súng săn 3 nòng, “đoàng” một cái, cả cái đầu nó rụng ra.
Đến mức độ này, đã không còn là vấn đề đầu đạn, mà là chất nổ vấn đề. Chất nổ ở đây cũng là thuốc súng, nhưng lại là hàng qua tu chân xử lý, lực mạnh hơn chừng 7-12 lần chất nổ bình thường.
Hơn ba phút đồng hồ, bị giết Ma Thú đã có hơn 40 con, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Từ trên không trung lao xuống hai bóng đen. Bóng đen thứ nhất hình giống người, trừ việc da đen ngòm, hai mắt phát sáng, da thịt thiu thối, sau lưng bung ra sáu cái cánh đen thui, dòi bọ bám đầy. Nó mở ra một cái miệng gào rú, mùi hôi thối tràn ngập, trong nháy mắt này toàn thân nó đột nhiên mọc ra đầy lông tư cứng chắc.
Ma Vật, Cương thi bay.
Con thứ hai là một con chim cắt, nó nở một nụ cười nhàn nhật, cặp cánh giang ra phải đến 3 mét hơn, lông vũ sắc nhọn. Trên đầu nó mọc ra hai cái sừng, cái bên trái dài mười phân, cái bên phải bị chặt ngang chỉ còn ba căng ti mét. Nó dừng lại một chút trên bầu trời, từ cặp cánh của nó phun ra hàng trăm cọng lông vũ thẳng về trận doanh tu sĩ, từng cái đều bén nhọn như gươm đao.
Ma Thú Yêu Cầm loại, Xích Luyện Điểu.
Chợt, từ trận doanh nhân loại hai người nhảy ra, cả hai đều mặc đồ phục sức cao tầng của Hoàng gia, hai tay một người cầm một cây rìu chiến khổng lồ phát ra vô số tia lửa điện, cây rìu được chạm trổ hình một con rồng lớn, trông như thể hắn đang cầm đuôi con rồng, còn lưỡi rìu thì ở cằm nó vậy.
Người kia thanh thoát hơn là một lưỡi kiếm, trên lưỡi kiếm mang theo âm phong. Người cầm lưỡi rìu khổng lồ hét lớn một tiếng, một luồng gió sộc ra thổi bay toàn bộ số lông vũ bắn về phía tu sĩ cầm súng.
Con chim cắt kêu lên một tiếng bén nhọn, cặp cánh phát ra tia lửa bén nhọn, mỏ nó cũng hai cái chân cũng đồng dạng, lao về phía tu sĩ cầm rìu chiến. Còn con cương thi kêu lên một tiếng như tiếng cái kèn bị hỏng, phất cánh về phía tu sĩ cầm kiếm.
Trong nháy mắt, cả hai đều chọn được đối thủ của mình.
Tu sĩ cầm cự rìu chạm trổ hình rồng, đạo hiều hắn là Hoàng Tráng cười lớn một tiếng, nói:
“Con yêu nghiệt này, mới nhìn tao còn không nhận ra mày, mày lớn hơn rồi nhỉ? Mày còn không phải con yêu cầm bảy năm trước để lại cho tao một vệt sẹo trên trán à?”
Có vẻ một người một chim đã có nhân thức nhau từ trước. Còn bên phía tu sĩ cầm kiếm, ngược lại không có nói năng gì, vừa gặp nhau là kiếm bay thi phong bổ, nhưng cũng vô cùng náo nhiệt.
Bốn người giao chiến trên không trung, nói là không trung là vì trên chân của hai vị tu sĩ đều có 2 lá phù, Ngự Không phù hạ cấp. Nó không giúp phi hành, mà giúp lâm thời tạo ra một điểm tựa trên không trung, nhưng mỗi mười giây bắt buộc bước đi một lần. Hạn dùng của bùa này là 30 phút.
Tứ Phẩm tu sĩ chưa thể phi hành.
Hoàng Tráng trên giao chiến với Yêu Cầm trời long đất lở cũng không sai, một rìu hai cánh trong nháy mắt tạo ra đến một trăm ba mươi ba đường lửa giao nhau trông vô cùng mỹ lệ. Nhưng người trong nghề đều thấy Hoàng Tráng đang hơi hơi yếu thế, còn con Yêu Cầm thì ngược lại chiếm thế thượng phong.
Đem so về lợi thế, Xích Luyện Điểu hiển nhiên càng có lợi thế hơn nhiều lắm. Hai cái Hoàng Kim Trảo nóng rực, một cái mỏ, hai cái cánh cũng nóng rực không kém. Bỏ qua cái mỏ thì vẫn còn đến 4 cái thứ có thể tạm coi như đao rồi.
Xích Luyện Điểu ngẩng cao đầu, trên đầu một cây sứng trong nháy mắt phát ra ánh sáng trắng rực rỡ, từ đó một luồng hào quang tỏa ra thành một cái xúc tu, kich liệt va chạm vào lồng ngực Hoàng Tráng.
Hoàng Tràng bị đẩy lui mười mấy bước, hộc ra một bụm máu. Ngay sau đó hắn cười lớn, tay vung vẩy cây rìu chiến càng lúc càng mãnh liệt. Yêu Cầm thấy thế, nó cũng không ngốc, cấp tốc lui về phía sau, mỏ nhấc lên để lộ nụ cười chế giễu.
Cứ để hắn xoay, quay tay mãi tự khắc sẽ mệt, lúc đó chính là lúc hắn thu hoạch. Nó từng bảy năm trước bị chặt đi một cái sừng bởi một chiêu này do khinh địch, từ đó giờ mới dài ra thêm ba milimet.
Trong lúc đó, cẩn thận đối đãi một chút kẻo hắn làm ra sự gì như là ném cái rìu bay đi. Có điều lúc này, XÍch Luyện Điểu co rụt mắt, nó không tìm thấy chiến trận của con cương thi cùng tên tu sĩ cầm kiếm đâu.
Nhưng ngay sau đó, hai mắt nó trừng lớn, bởi vì không gian xung quanh nó bất chợt chấn động, giống như thể ảo ảnh khi mà nó tiếp xúc nhiệt độ nóng rực khiến không khí gợn sóng vậy. Rồi nó nhìn thấy từ lúc nào, hai tu sĩ đã chuyển chỗ cho nhau, lúc này trước mặt hắn đã không còn là vị tu sĩ cầm rìu chiến khổng lồ nữa, mà đã là kẻ cầm một thanh kiếm dài hai mét sắc lém đang lao thẳng về phía nó.
Vị tu sĩ này vứt một lá bùa đi, tặc lưỡi một tiếng, bùa hết hạn nhanh hơn dự định ba giây.
Hoàng Tráng cười dài, đòn đó quá là tuyệt diệu. Yêu Cầm vốn thiện về công kích nhanh, nhưng uy lực không đủ cao để một đòn giết luôn hắn, hắn vốn là to dài thịt lớn, nhưng Ma Vật kia thì lại có thể. Cho nên, hắn đối phó với Yêu Cầm, phút cuối vận lực tung ra một đòn quyết định, thời khắc mấu chốt hai người quay ngược lại đổi chỗ cho nhau.
Thế là hắn có thể vận dụng thời cơ, tụ lực một đòn cực mạnh mà không e ngại gì cả. Xích Luyện Điểu thiên tính giảo hoạt, cẩn thận. Hơn nữa dưới một chiêu này nó đã bị chặt một cái bản mệnh sừng, tuyệt khó có thể chơi lại lần hai.
Về phần ảo giác kia, đó chính là một lá bùa mà người tu sĩ kia nhận được từ lão tổ, Chướng Nhãn Phù cấp 4 bùa pháp, có thể che mắt Tứ Phẩm cường giả.
Hắn bây giờ lúc này một kích toàn lực đang bổ vào thân con Ma Vật, cương thi bay là đẳng cấp thứ 3 trong hàng ngũ cương thi, da dày thịt béo, dù có bị ánh mặt trời, lửa hay sét đánh cũng có nhất định lực đề kháng, nó co tay vào đỡ lấy cái một rìu cực mạnh này. Nhưng kể cả khi đã chặn lại lưỡi rìu, hai tay nó vẫn trong nháy mắt khô kiệt khí lực, răng rắc nứt vỡ.
Nó bèn rút lại 3 cặp cánh giơ về phía trước, làm thành khiên che chắn trước ngực mình. Tuy rằng đã mất hai tay đến cẳng tay, 1 cặp cánh cũng khô kiệt nứt nẻ vỡ thành mảnh vụn, nhưng lại thành công chặn một đòn này.
“Hay, nhưng rất ngu xuẩn.”
Hoàng Tráng cười lớn, lập tức cái rìu chiến của hắn phun ra một quả cầu điện, bao phủ cương thi. Cương thi vốn là chí âm chi vật, tuy rằng cương thi bay đã có thể miễn cưỡng chống chịu với cực dương chi vật là lôi đình, nhưng với cường độ này thì nó cũng chỉ còn một cách chạy.
Trên người mang theo lôi đình, con cương thi bay gào rú, phun ra một đống giòi bọ đã cháy khét bốc mùi hôi nồng nặc. Xương sườn nó mở banh ra, phun ra bảy cây gai xương ra xung quanh, bị Hoàng Tráng một luồng gió thôi bay lên trời. Kế đó, nó nhanh chóng lui bước, giương đôi cánh thịt đã thối rữa hòng bay đi.
Hoàng Tráng bật cười, vuốt ve chòm râu nhìn con cương thi đang bay cao lên hơn năm mét với hắn. Hắn giơ lên cây rìu chiến khổng lồ, trong nháy mắt con rồng được chạm khắc trên cây rìu trở nên vô cùng sống động, nó há mồm phun ra một tia sấm sét thẳng vào trên cánh của con cương thi bay.
Con cương thi bay bị một kích bất ngờ, kêu lên một tiếng the thé rơi xuống đất. Thấy thế, cây rìu chiến của Hoàng Tráng trong nháy mắt cử động, phần nâng đỡ lưỡi rìu trông như được chạm khắc hình cánh tay rồng thì bất ngờ cử động, tách ra rồi hóa lớn thành một cái chân trông như chân khủng long, thình lình cả cây rìu chính là một con rồng.
Con rồng-rìu kia nhảy xuống khỏi tay Hoàng Tráng, gầm lớn một tiếng khiến cho toàn bộ Ma Thú xung quanh run lẩy bẩy sợ hãi trước Long Uy của nó. Kế đó nó run rẩy, toàn thân chợt hóa lớn lên gấp chí ít 3 lần, nhưng kích cỡ lưỡi rìu thì lại không thay đổi. Nếu trước đây lưỡi rìu to ngang 1/3 thân thể nó, giờ chỉ to như cái cánh tay mà thôi.
Kim Lôi Long nhất tộc, Tam Phẩm Long tộc, tên nó gọi là Lôi Khí. Trông nó như một con khủng long ăn thịt gọi Vecloraptor trong Jurrassic Park(trừ việc nó to như một con T-rex), nhưng lại không có hai chân trước, hai chân sau phồng lớn cơ bắp vô cùng. Cằm nó mọc ra một cái lưỡi rìu sắc nhọn.
Không sai, Hoàng Tráng đúng là một Long kỵ sĩ. Hắn đến từ cùng một tông môn với Hoàng Thiếu Minh. Nhưng hắn thuộc loại khác với Hoàng Thiếu Minh, Hoàng Thiếu Minh chỉ phát huy được thực lực mạnh nhất khi cưỡi lên mình rồng, còn hắn chỉ phát huy thực lực mạnh nhất khi cầm con rồng của hắn làm vũ khí.
Bí pháp khá kì dị.
Chỉ là bí pháp này có một chút hạn chế, 5 phút mỗi lần, 5 phút cooldown, ngày không dùng quá 3 lần.
Lôi Khí nhìn con cương thi bay một cách tham lam. Nó vô cùng thích ăn loại chí âm chi vật, không phải là nó có lợi gì, mà chỉ là thuần túy ham thích cá nhân.. à không, cá long.
Hoàng Tráng không phản đối, dù sao nếu muốn tiêu diệt hoàn toàn cương thi thì phải phá hủy Thi Hạch trong người nó, mà cương thi vốn có một tài lẻ là di chuyển Thi Hạch tùy ý, cho nên muốn giết cương thi hầu hết phải mổ banh xác nó ra, rất phiền phức.
Hoàng Tráng quay đầu nhìn xem tu sĩ cầm kiếm, thấy vừa vặn, con Xích Luyện Điểu đang kêu rống lên, bỏ chạy mất hút. Tay tu sĩ cầm kiếm lắc đầu đi lại bên hắn:
“Không được, con Yêu Cầm này chạy mất. Nhưng ta chém qua nó 1 chân, phạt thêm nửa cái cánh, trong thời gian ngắn chắc là không ra được. Hừ hừ, nếu nó dám ra, ta một kiếm chém bay nó.”
“Hơn nữa, ta đã điểm 4 cái tử huyệt của nó, trong 3 tháng nếu dụng Linh lực, tuyệt đối sẽ nổ vỡ kinh mạch, từ đó trọng thương. Có chết hay không thì nhìn tạo hóa của nó.”
Tu sĩ này, gọi Nguyễn Quân, khách khanh trưởng lão của Hoàng gia. Nghe nói là bạn thân thiết của lão tổ, thực lực cùng Hoàng Tráng cũng sàn sàn nhau, nhưng một thân kiếm pháp của hắn quá mức ảo diệu, luôn luôn lấy công kích nơi sơ hở cùng tài điểm huyệt mà nổi danh.
Cho nên thật thứ lỗi, đối đầu với cương thi bay lực lớn vô cùng, hắn có thể liên tục né chiêu nhưng lại không thể tiêu diệt. Cương thi là vật chết, không có huyệt đạo để điểm được, hơn nữa nó phòng ngự mạnh vô cùng. Chỉ có thể câu giờ cho một cái thần chiêu của Hoàng Tráng triển khai.
Kì thực, cương thi cũng có thể điểm huyệt, nhưng điểm huyệt vật chết khó hơn nhiều. Thậm chí sư phụ của Nguyễn Quân cũng mới có chút đại thành thôi, chưa thể chỉ bảo được hắn nhiều.
Hai người tuy nói chuyện, nhưng vẫn không ngừng ra tay chém giết Ma Thú xung quanh. Chợt, bọn hắn kinh ngạc nhìn hai bóng người từ trên trời rơi xuống, một người bị bắn văng ra xa, một người khác rơi xuống, bị một cặp thú trảo đâm sâu vào trong lòng đất. Chỉ là cặp thú trảo này lại đến từ Xích Mãng Vân đang phun phì phèo sương khói.
Xích Mãng Vân nhạt nhòa nhìn thân ảnh ở dưới, Ngũ Phẩm tu sĩ, mạnh vô cùng. Nhưng Hoàng Tráng cùng với Nguyễn Quân mắt sắc, nhận ra được ẩn ẩn trong lớp bờm của Xích Mãng Vân có một cặp mắt lạnh lùng nhìn bọn hắn, cặp thú trảo này đang đâm sâu vào lòng đất, áp lấy tu sĩ Ngũ Phẩm kia.
Thất Dạ Sắc Lửng, Tứ Phẩm đỉnh phong Ma Thú, sắp sửa hóa thành Ngũ Phẩm Ma Thú. Hiện tại thực lực của nó là khoảng... Kim Đan Cảnh.
Nhưng cái người vừa bay về phía sau kia, không phải chính là Kim Đan được phái đến viện trợ à?