Trần Ngọc Lâm xin thề với trời, khái niệm về phần lớn mọi thứ của Tiêu Dao Thánh Nhân cùng hắn là khác nhau một trời một vực.
Tỉ như... khái niệm về “đỉnh” của hắn và “đỉnh” của Tiêu Dao Thánh Nhân quả là khác nhau một trời một vực.
Khái niệm về “đỉnh” của hắn thì đơn giản là tầng cao nhất của tháp. Còn của Tiêu Dao Thánh Nhân? Ừ thì nó còn vượt lên trên cả tầng cao nhất một tí, khoảng chừng nửa cây số.
Đáng lẽ hắn nên nhận ra lúc quẹt cái thẻ mà Tiêu Dao Thánh Nhân đưa cho, cái thẻ để tiến vào nhà hàng đặc biệt và nhìn thấy cái thang máy bắt đầu xuất hiện 2 cái vòng tròn ma pháp để đưa lên trên.
Hoặc tỉ như người bình thường không thấy cái thang máy mặc dù trông nó nổi bật vãi cả ra?
Dù sao thì, Trần Ngọc Lâm lúc tiến vào thang máy đi ra “đỉnh”, hắn liền kinh ngạc rồi. Từ thang máy đi ra, chỉ có duy nhất một hòn đá làm điểm đặt chân. Kế đó là vô số đám mây kéo dài đi lên trên trời, phía trên cao tồn tại một cái lâu đài cổ kính vô cùng, phương Tây loại hình, hơn nữa là thể loại “Lâu Đài Bánh Kẹo”, cửa vào làm từ sô cô la đen, tường thành làm từ bánh quy số cô la...
Tòa lâu đài này tọa lạc trên mây, theo đúng nghĩa đen. Trần Ngọc Lâm tuy rằng nhiều thứ kì hoa đều đã thấy, nhưng đi trên mây thì đúng là lần đầu tiên. Thậm chí hắn còn chưa từng phi hành cách mặt đất quá 50 mét, trong khi nơi này cách mặt đất bao nhiêu?
Hơn 3km, hơn nữa “sàn nhà” là nửa trong suốt, nhìn xuyên qua được.
Trần Ngọc Lâm tràn đầy hứng chí sờ thử những đám mây này, đáng sợ là thời điểm tay hắn vỗ vào những đám mây, chúng liền bị đánh bay đi, nhưng lúc hắn đật chân lên, chúng liền nhanh chóng cứng lại, như thể chỉ phù hợp với bước chân vậy.
Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên và Lang Lộc đi lên trên, chợt ánh mắt hắn máy động, từ trong góc của tòa lâu đài chợt lao ra một đầu long.. không đúng, không phải long, đầu con này giống như cá sấu, mọc ra hai cái sừng tê giác, thân dài như rắn, hai chân hình dáng giống hai cánh. Là một con rồng phương Tây, cụ thể hơn có lẽ là một con Lindworm.
Cái duy nhất khiến hắn không vào tư thế chiến đấu là con Lindworm này đang mặc một bộ áo vét dài thườn thượt kéo dài tới nửa thân nó và không có quần. Con Lindworm khó nhọc đi tới trước, loài Lindworm chủ yếu di chuyển bằng cách bò trườn cho nên có vẻ hắn không quá quen với việc đi lại này.
Con Lindworm tiến lại chỗ hắn, tự giới thiệu:
“Xin chào, tên ta là Johnny (một sinh vật thần thoại tên là Johnny ư? Được thôi.), chủ của quán Hoa Sen và Lâu Đài này. Các ngươi có đặt trước ghế không? Không có... ồ, không quan trọng,thẻ vàng cho khách VIP có thể cho phép đặt toàn bộ cùng lúc. Rất may mắn hôm nay chúng ta không có khách.”
“..........”
Cái thể loại cửa hàng nào lại thấy may mắn khi không có khách?
Dù sao bọn hắn cũng tiến vào bên trong. Bên trong giống hệt như một cái lâu đài ngoại trừ toàn bộ làm từ bánh kẹo, Johnny nói:
“Xem nào, gần đây chúng ta đang chuẩn bị cho lễ hội Halloween kéo dài 3 ngày 3 đêm, cho nên trang trí nơi này hoàn toàn nhất trí với chủ đề Bánh Kẹo hàng năm. Do quý khách là khách VIP nên nếu không thích hoàn toàn có thể thay đổi thiết kế của lâu đài.”
“Thôi khỏi.”
Trần Ngọc Lâm lắc đầu:
“Thế ở đây có những chỗ nào? Ông có thể giới thiệu không?”
Tiêu Dao Thánh Nhân nói có thể cho hắn dùng khách sạn trong 2 ngày, thể nào trong 2 ngày đó hắn cũng sẽ sản sinh ra thêm 1 đống lời đồn ly kỳ, nhưng thôi kệ, đằng quái nào chắc cũng không thể tệ hơn được.
(Và.. biết chuyện gì xảy ra mỗi khi có người nói “không thể tệ hơn” không? Nó thực sự tệ hơn.. nhưng mà chúng ta nói chuyện đó sau.)
“Nơi này chúng ta có đầy đủ các tiện nghi vô cùng trang nhã của giới quý tộc, hầu hết nội thất tới từ thế kỉ thứ 5, một số đồ đạc tới từ các triều đại cổ xưa như tượng Binh Lính Lăng Mộ Tần Thủy Hoàng, hoặc các bức điêu khắc tượng hình Ai Cập. Ngoài ra còn có bể bơi trên trời, nhà ăn ngoài trời, phòng chơi game, sòng bài vân vân..”
Johnny nói, tương đối tự hào giới thiệu:
“Nó thực sự không thiếu thứ gì cả, ít nhất là cho nhu cầu giải trí. Giờ, tôi có thể mời hai người đi thăm quan một vòng không?”
“Được thôi.”
Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên nhìn nhau, cùng lúc gật đầu. Dù sao bên phía phòng ăn có lẽ cũng cần mất thời gian để chuẩn bị nấu nướng, tuy rằng hình như suất VIP có kèm theo một suất ăn khẩu phần cao nhất, tuy nhiên hiển nhiên thời gian để chuẩn bị càng nhiều hơn.
Johnny khẽ rít lên một tiếng, lập tức từ trong mấy đám mây một đầu tinh linh chui ra. Đầu tinh linh này khá giống Tinhker Bell trừ việc tóc đen và mặc một bộ váy dạ hội, tên nàng là Mediale, theo ngôn ngữ của gió thì là Cuồng Phong.
Dường như nàng có nhiệm vụ là dẫn khách hàng đi tham quan. Trần Ngọc Lâm 3 người tiến về càng sâu hơn vào bên trong tòa lâu đài. Trên cơ bản cũng không quá khác biệt với Vĩnh Hằng đảo, tuy nhiên chỗ này tinh tế hơn nhiều, rất nhiều.
Tham quan hơn 1 tiếng đồng hồ, bọn hắn thực sự cảm thấy chỗ này đúng là không thiếu cái gì. Cái gì Vĩnh Hằng đảo có, chỗ này đều có, cái gì Vĩnh Hằng đảo không có, chỗ này cũng có, đương nhiên giới hạn tại giải trí. Một phần vì Vĩnh Hằng đảo kinh doanh chỉ là nghề phụ, còn chỗ này kinh doanh lại là nghề chính.
Tham quan cũng đã vừa vặn được một vòng liền quay trở lại chỗ nhà ăn. Nhà ăn đem so với lúc trước bọn hắn đi ngang qua có ghé vào thì đã trống trải hơn rất nhiều, thay vì chừng hơn 10 cái bàn một lúc thì chỉ còn duy nhất một cái.
Phòng ăn nhìn qua trông nguy nga vô cùng, thiết kế giống phòng ăn trong các cung điện thời kỳ tiền Phục Hưng, đèn treo trần nhà làm hoàn toàn từ đá Dạ Linh Thạch, một loại linh thạch phát sáng chói lòa trong bóng tối, thay thế được đèn và khi chiếu sáng vào thì nó còn phát sáng lung linh hơn nữa.
Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên tiến vào trong phòng ăn, Trần Ngọc Lâm kéo ghế ra cho nàng trước tiên, kế đó hắn mới ngồi xuống.
“Thật đẹp.”
Âu Bảo Uyên nhìn hắn cười nói, ánh mắt hơi hướng ra ngoài cửa sổ, từ chỗ này có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ cảnh quan ở Paris, tháp Eiffel, góc nhìn hơi lệch một tí nhưng vẫn đủ thấy toàn bộ, sông Seine thơ mộng, và bảo tàng Lour... khoan đã, cái bảo tàng đang cháy à?
“Ừm, đẹp thật.”
Trần Ngọc Lâm kì quái dời tầm mắt khỏi cái bảo tàng Lourve, cảm giác ẩn ẩn không ổn, có điều hắn lại không có nói ra.
Sau đó Johnny bắt đầu phục vụ các món ăn, chủ yếu là Linh Thực, hơn nữa do là hàng hiếm cho nên toàn là tôm hùm, hàu sống và đồ ăn Phương Tây là chủ yếu. Trần Ngọc Lâm cười khổ khi mỗi món chỉ có vài ba miếng, hết cách, hình như đây là cách ăn uống ở trong các nhà hàng cao cấp Tây.
Hắn không quen nổi cách ăn này, mà dù sao hắn cũng chẳng đến đây để ăn.
Ăn được một nửa, Trần Ngọc Lâm ánh mắt hơi thoáng biến đổi, tay cho vào dưới bàn làm một cái thủ thế, lập tức một làn khói bảy màu lan ra từ dưới sàn nhà, kế đó từ ngoài cửa bước vào một con kỳ lân toàn thân vảy sáng bóng màu hồng, miệng ngậm theo một bó hoa Tâm Trường Tình Thảo.
Tâm Trường một loại hoa trăm năm lớn, một giây hoa nở liền tàn. Nhưng nếu tại thời điểm nó nở bên cạnh nó tồn tại một hạt giống Tình Thảo, Tình Thảo trong nháy mắt sẽ nở hoa, Tâm Trường cũng sẽ sống mãi, cả hai cùng sinh cho đến khi một trong hai bị ngắt liền sẽ rũ tàn.
Cũng chẳng biêt làm thế nào để hái được nữa.
Con kỳ lân đi tới, đặt bó hoa vào tay Âu Bảo Uyên. Cùng lúc này Trần Ngọc Lâm nắm lấy tay nàng, hít một hơi sâu hỏi:
“Làm bạn gái tôi nhé?”
Hắn có để ý mấy người ẩn xung quanh hơi khựng lại, mấy người này hình như là dàn nhạc chuẩn bị để làm gì đó, cả con kỳ lân cũng hơi sững sờ nữa. Có điều hắn kệ xác.
“Bạn gái..? Khục?”
Âu Bảo Uyên bật cười nhẹ, kế đó nàng nói:
“Xin lỗi, tôi hơi ngạc nhiên. Thế trận này.. tôi còn tưởng là ông muốn hỏi cưới tôi cơ.”
“...........”
Trần Ngọc Lâm tay vẫn nắm lấy tay Âu Bảo Uyên, hơi suy nghĩ:
“Tại sao không phải cả hai? Đầu tiên hỏi làm bạn gái, sau đó hỏi cưới?”
Âu Bảo Uyên bật cười nhẹ, tay nắm lấy bàn tay của hắn:
“Được thôi.”
“Cái nào được?”
Âu Bảo Uyên đối với hắn nháy mắt, hơi rướn người lên nói trước khi quàng tay qua đầu hắn:
“Tại sao không phải cả hai?”